Chương 67: Bi Kịch Của Vũ Linh
Tại tửu lâu, trong căn phòng kín khói mù dày đặt len lỏi trong từng ngóc ngách, Vũ Linh nhìn chằm chằm vào viên thuốc trong tay, mỉm cười một cách quái dị, tuy nhiên Vũ Linh hoàn toàn không để ý, tâm trí của Vũ Linh lúc này đã hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui sướng không thể tả.
Sau cuộc chiến với Hồng Điệp, Vũ Linh cảm thấy mình còn quá yếu, nhưng tu luyện là một quá trình dài dòng cần tích lũy, không thể nói muốn mạnh là mạnh lên được, nhưng ít nhất Vũ Linh muốn tạo ra thứ gì đó có thể tránh thủ cho bản thân một chút cơ hội, nhất là khi đặt mình vào tình thế nguy hiểm.
Vì nhiều lý do nên Vũ Linh tạm thời không thể học kiếm pháp, cũng không thể kiếm các pháp bảo hay phù lục lợi hại để phòng thân, một là vì tu vi không đủ, hao là Vũ Linh quá nghèo nên không thể mua nổi, thế nên trước mắt chỉ có đan dược là thích hợp nhất, nhưng cũng gây nhiều bất lợi nhất.
Mà, mặc dù nói không thể muốn mạnh là mạnh lên ngay được, có chút mâu thuẫn với điều mà Vũ Linh đang làm, nhưng thôi kệ, có thể tăng được bao nhiêu thì tăng, cho dù có dùng tới vài mánh khóa, nhưng có thể tranh thủ thêm cơ hội sống sót, ai mà còn có kỵ điều gì nữa cơ chứ.
Nhưng mà cũng kinh ngạc thật đấy, không ngờ chỉ với mười tờ hỏa phù, vài chục năm tuổi linh dược cùng ba viên yêu hạch lại có thể thành công chế ra loại thuốc đặc biệt này, một loại thuốc có thể trong thời gian ngắn tăng lên sức chiến đấu, tuy chỉ luyện ra hai viên, nhưng đã tốt lắm rồi, Vũ Linh rất hài lòng.
đây là biến thể của bạo linh đan, nhưng Vũ Linh đã điều phối cho nó giảm bớt đi tác dụng nguy hại, thế nên dù phục xong cũng không đến nỗi vô lực tới mặc người xẻ thịt, dù cho giảm đi thời gian kéo dài, bù lại nó sẽ không ảnh hưởng đến căn cơ cũng như thọ nguyên.
Vũ Linh xoa cằm cười tự sướng, ân, mình thật là thiên tài!
Chẳng hạn như Vũ Linh lúc này đang là luyện khí bốn tầng viên mãn, nếu dùng đan dược này sẽ tăng lên hai cấp thành luyện khí sáu tầng, đây quả thật là cứu mạng đan dược trong chiến đấu, tuy tăng lên không bao nhiêu nếu địch nhân quá mạnh như Hồng Điệp, nhưng ít nhất cũng có thể kéo dìa một chút sinh cơ.
Chỉ là...Vũ Linh còn không rõ sau khi dùng thì tác dụng phụ sẽ là thế nào.
Mà thôi, thử rồi sẽ biết!
Nghĩ thế Vũ Linh liền không chút do dự ném viên thuốc màu xanh kia vào miệng, quả nhiên Vũ Linh liền cảm giác toàn thân tràn đầy sức mạnh, tu vi cũng kéo lên thành luyện khí bảy tầng, vượt qua cả dự đoán của Vũ Linh, may là Vũ Linh có đặt kết giới, bằng không linh lực chấn động thế này sẽ khiên xung quanh tu sĩ nhận ra, lỡ bị hiểu lầm nàng cố ý gây rối thì khổ.
Đáng tiếc Vũ Linh chỉ duy trì được hai phút thì sức mạnh kia liền biến mất, dù vậy thì với nguyên liệu thấp kém như thế, lại đạt được kết quả ngoài mong đợi như vậy thì không còn gì để phàn nàn nữa, tuy nhiên...
Căn phòng yên tĩnh, khói mù đã tiêu tán hết, theo đó thân ảnh của Vũ Linh cũng biến mất không thấy, chỉ để lại bộ y phục nằm yên lặng trên đất.
Lát sau, bộ y phục chợt động đậy, hay nói đúng hơn có thứ gì bên dưới bị y phục che phủ, vùng vẫy gần mười phút cuối cùng thứ bị che đậy kia cũng thoát khỏi đống y phục rắc rối.
Vũ Linh khóc không ra nước mắt xem xung quanh mọi thứ trở nên đặc biệt to lớn, này không phải là mọi thứ biến lớn, mà là do Vũ Linh biến nhỏ, hơn nữa còn không phải chỉ có như thế, Vũ Linh đưa tay ra trước mắt, hoảng hốt xem tay của mình, không, phải nói là cánh của mình, cứng ngắc quay đầu ra sau, Vũ Linh trừng to mắt chết lặng xem ba cọng lông đuôi sau lưng, cùng trên đầu cũng vài sợi đang ngo ngoe động đậy của mình.
Vũ Linh:"..."
OMG!!!!
Làm ơn, ai nói cho nàng biết đây không phải sự thật đi!!!!!!
Tại sao? Tại sao mình lại biến thành một con chim thế này???
Vũ Linh dùng hai cánh ôm đầu cảm giác như cả thế giới đều sắp sụp đổ, Vũ Linh kêu gào thảm thiết trong im lặng, thầm nghĩ bộ dạng thế này nàng làm sao dám ra ngoài gặp người a.
Phải rồi, nhất định đây là tác dụng phụ sau khi dùng viên thuốc đó, có lẽ do Vũ Linh dùng yêu hạch của Thanh Yến Điểu nên mới biến thành bộ dạng này, kể ra thì màu lông của Vũ Linh...đúng là có phần giống với màu lông của thanh yến điểu.
Vậy ra đối với loại đan dược này, nếu dùng yêu hạch nào thì sẽ biến thành loài đó sau khi thuốc hết tác dụng, Vũ Linh lần này bị tài năng luyện đan của mình hố thảm, nhưng vấn đề trọng yếu là Vũ Linh còn phải duy trì hình dáng này bao lâu đây?
Chết tiệt! Đúng là tự làm bậy không thể sống!!
Còn có biến thành chim thì thôi, cái hình dáng to béo ục ịch này là thế nào?
Không thể chấp nhận được. Rõ ràng thân hình Vũ Linh mảnh mai đáng yêu, thế quái nào biến thành chim lại trở nên béo ú thế này, rất không khoa học, Vũ Linh bày tỏ thật sâu bất mãn, ít ra dù có biến thành chim cũng phải là một con chim xinh đẹp.
Khổ hơn là khi biến thành một con chim ú, Vũ Linh lại không thể sử dụng linh lực, thêm vào vừa rồi linh lực bạo phát khiến linh lực đã hoàn toàn cạn sạch, dù muốn dùng cũng không có mà dùng, may mắn túi trữ vật là dùng thần thức để mở, Vũ Linh treo túi trữ vật lên cổ, đi vòng quanh căn phòng chờ đợi biến trở lại như cũ.
Nào ngờ nửa ngày sau vẫn không thể biến trở về, Vũ Linh đành thu hồi kết giới, ý định dùng truyền tin phù đến nhờ người trợ giúp, đúng lúc này thì cửa phòng chợt mở ra, dọa Vũ Linh nhảy dựng lên, nhìn lại thấy người đẩy cửa vào là tiểu nhị, Vũ Linh mới nhớ rằng mình có dặn tiểu nhị lên dọn phòng cho mình, vì mãi rầu rĩ vì bị biến thành chim nên quên khoấy đi mất.
"Kỳ lạ, khách nhân trong phòng này đâu mất rồi nhỉ?"
Tiểu nhị nhìn quanh một lượt, nghi hoặc nói nhỏ, Vũ Linh nhanh chóng lùi xuống gầm bàn tránh thoát đôi chân 'to lớn' của tiểu nhị, bằng không Vũ Linh sẽ có một cái chết xấu hổ nhất từ trước tới nay.
Vũ Linh mới không muốn bị người cười nhạo, một tu sĩ do dùng đan dược bị biến thành chim còn bị đạp chết, nghĩ thôi đã rùng mình.
Tiểu nhị hắc hơi vì mùi dược hương nồng nặc trong phòng, liền bước tới cửa sổ, mở ra cho thoát khí, sau đó liền theo lời dặn dò, thuận tay thu thập phòng gọn gàng.
Vũ Linh lợi dụng lúc tiểu nhị còn chưa phát hiện, liền giơ móng vuốt chạy nhanh qua góc khuất có thể che giấu tốt chính mình.
Đợi tiểu nhị thu thập xong ra ngoài, Vũ Linh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu để tiểu nhị thấy trong phòng có một con chim lạ, nhất định sẽ lấy chổi đuổi đi, khi đó Vũ Linh sẽ phát điên lên mất.
Nhưng Vũ Linh không biết, điều làm mình phát điên còn ở phía sau.
Vũ Linh nghĩ, trong lúc chờ đợi biến trở về nhân hình, mình cũng nên làm vài chuyện, chẳng hạn hiếm khi có cơ hội biến thành một con chim, vậy nên cũng phải thử trải nghiệm kỹ năng của một con chim nên có.
Đó là bay!
Vũ Linh gian nan leo lên chiếc ghế dài, sau đó lấy đà chạy nhanh và đập cánh, khi chạy hết đoạn ghế, Vũ Linh còn điên cuồng đập cánh, kết quả là thất bại, nguyên nhân cũng là vì quá mập nên bay không nổi.
Lăn vài vòng trên đất, Vũ Linh phiền muộn ôm đầu, quá nhọ, thật là mất mặt loài chim, Vũ Linh cố gắng an ủi, có lẽ mình thuộc nhóm chim trĩ hay loài đà điểu gì đó, nhưng càng cố gắng trấn an Vũ Linh càng thấy nhân sinh hắc ám.
Nói giống thanh yến điểu đây? Chẳng phải thanh yến điểu là loài chim vừa xinh đẹp lại bay nhanh nhất nhì trong hàng yêu cầm cấp thấp sao?
Thế quỷ gì Vũ Linh biến theo dạng của Thanh Yến Điểu, lại ngay cả kỹ năng bay đáng tự hào kia cũng không có?
Nhìn đi, ngoại trừ bộ lông ra, thì cái hình dáng ngu ngốc này chẳng phải rất giống lựu đạn chim trong angry bird mà trước kia Vũ Linh rất thích chơi sao? Cái suy nghĩ này không hay chút nào!
Mà thôi, người xưa có câu làm người thì phải biết chấp nhận sự thật! Vậy nên cho dù biến thành chim cũng không thể hoang mang!
Vũ Linh giương cao hai cánh, bừng bừng khí thế nghĩ, thật cho rằng Vũ Linh nàng sẽ chấp nhận bản thân thành một con chim thế này sao?
Không hề!
Cho dù Vũ Linh có từ hiện đại xuyên thành pháo hôi, trong quá trình bị ăn hành không ít lần, kể cả nhém chết mấy lần, rồi lại từ pháo hôi biến thành một con chim, Vũ Linh...nàng...nghĩ lại mà đau sót a!
Vũ Linh lấy khăn lau đi hai cọng mì sợi nước mắt, từ bi thương dãy dụa đi ra, thôi vậy, có than vãn cũng không ít gì, giờ ăn no bụng trước rồi tính.
Leo lên bàn, Vũ Linh từ túi trữ vật lấy ra linh quả, nhìn chằm chằm đĩa linh quả trước mặt, hiện tại Vũ Linh lại gặp thêm vấn đề khó khăn khi biến thành một con chim, đó là phải ăn thế nào a!!!!
Dùng mỏ để mổ? Hay nuốt luôn nguyên trái?
Nhìn qua linh quả còn muốn to hơn bản thân, Vũ Linh xem tay thì biến thành cánh, chân hóa thành móng vuốt, Vũ Linh hoàn toàn sụp đổ, chẳng lẽ thật sự phải dùng chân kẹp lại linh quả?
Nhưng nếu không làm thế, không may linh quả bị trượt đi thì thế nào? Cánh lại quá ngắn nên cầm không hết, dùng móng vuốt bấu vào thì thật mất vệ sinh, chưa kể dùng mỏ mổ vào linh quả lỡ mỏ bị dính chặt vào luôn thì sao?
Làm chim, khó thật! Vũ Linh lần đầu ý thức được, thật ra loài chim cũng là một loài đáng được khâm phục.
Khó khăn dùng mỏ ăn hết linh quả, Vũ Linh xoa bụng ợ lên một cách thỏa mãn, trước kia phải ăn hết năm linh quả mới cảm thấy khá đầy bụng, giờ chỉ cần một quả là no căng cả bụng, ha, có nên may mắn vì tiết kiệm không đây?
Vũ Linh chợt đưa mắt nhìn xuống đường phố, mắt sáng lên nhìn bốn bóng dáng quen thuộc.
Là Tuyết Dao Tuyết Phàm, còn có cả Tiêu Diễm lẫn Hình Liệt Phong.
Vũ Linh nhanh chóng đứng vụt dậy, nhóm người nhìn chằm chằm bốn người từ từ đến gần, hớn hở muốn gọi to kêu tên bọn họ, nhưng Vũ Linh vui quá hóa buồn.
Ai ngờ Vũ Linh lại lỡ nghiên mình quá đà, cho nên té lộn nhào ra cửa sổ, Vũ Linh trợn mắt thảm thiết la to.
Cứu người a! Không, cứu chim a!!!!
Nhưng phát ra chỉ là mấy tiếng 'Klez Klez' kỳ quái, đây là tầng lầu thứ ba nên rất cao, với tình trạng hiện tại té xuống chết là cái chắc, Vũ Linh liều mạnh đập cánh, khổ nổi thân hình đã ú lại vừa ăn no nên đập cả buổi vẫn chẳng được gì, ngược lại đánh bay cả chậu hoa, khiến chậu hoa cũng ngã đỗ mà Vũ Linh cũng đổi hướng rơi bay thẳng qua con đường, đâm đầu vào nóc nhà đối diện.
"Aaaaaaak!!!"
Vũ Linh lại theo đà trượt xuống, sau đó như bánh xe lăn vòng vòng trên mái ngói, đến khi lăn hết mái ngói Vũ Linh mới bị rơi xuống đường, trùng hợp thay, Vũ Linh lại quăng trúng ngay mặt của Tiêu Diễm khi vừa đúng lúc ngẩn đầu lên.
Hình Liệt Phong: ╭(๑¯д¯๑)
Tuyết Dao: Σ( ° △ °|||)
Tuyết Phàm: | ●_● |
Vũ Linh: @﹏@! Sao trời thật nhiều a!!!!?
Tiêu Diễm:"..."
Hình Liệt Phong run sợ nhìn một màn đầy kinh hách này, vốn cho rằng Tiêu Diễm sẽ phát lên lửa giận, nhưng Tiêu Diễm lại dị thường im lặng, bình tĩnh đưa tay lấy xuống vật đang dán chặt trên mặt mình, sau đó không chút liếc mắt nhìn vật trên tay, mà lại giơ tay mạnh mẽ ném thẳng vật đáng ghét đó lên trời.
Làm xong dùng thủy quyết trên dưới tẩy qua năm lần, mới đen mặt phẩy tay áo bước đi, Tuyết Dao Tuyết Phàm hai mặt nhìn nhau, thức thời im lặng xem như chưa từng sảy ra bất cứ việc gì.
Hình Liệt Phong lùi lại phía sau, bả vai run run che miệng lại cố gắng ẩn nhẫn đè xuống tiếng cười, chợt cảm thấy có sát khí mãnh liệt từ phía trước truyền tới.
Hình Liệt Phong ho khan một tiếng, ngẩn đầu nhìn ra chỗ khác huých sáo, một bộ lão tử thật không liên quan, Tiêu Diễm mặt càng thối, hắc khí tỏa ra càng nhiều, khiến xung quanh không một ai dám tới gần, kể cả ma tu.
Còn bị Tiêu Diễm ném đi hóa thành sao bay trên trời Vũ Linh: Shit!!!Tiêu Diễm, chờ đó, thù này lão nương nhất định sẽ trả!!!!!.
Sau nửa tháng bôn ba, Vũ Linh rốt cuộc cũng đã gặp được Tiêu Diễm đám người, tuy nhiên Vũ Linh lại cho rằng, nàng thà không gặp còn hơn.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên, dùng cách quỷ dị như thế này kết thúc, tất nhiên đám người Tiêu Diễm lại chẳng hề hay biết điều đó, bốn người vẫn cứ tiếp tục đi tìm Vũ Linh đã bị thất lạc.
Sau khi bị Tiêu Diễm ném đi, Vũ Linh theo đó bay thẳng lên cao, đến lúc rơi xuống, Vũ Linh trợn mắt hoảng sợ tới muốn mắng to mười tám đời nhà Tiêu Diễm, nhìn mặt đất càng gần, Vũ Linh càng hoảng sợ, chạm đất thế này nhất định sẽ bị dập mặt a!!!
Vũ Linh nhắm tịt mắt lại, tưởng tượng đến mình bi thảm tình cảnh khi bị rơi xuống đất, nhưng nào ngờ chờ mãi không thấy đau đớn, ngược lại rơi vào một nơi cực độ ấm áp lại co giãn thoải mái vị trí.
Hửm? Ấp áp? Co giãn thoải mái?
Vũ Linh nhìn lại liền lâm vào hóa đá trạng thái, OMG, nàng lại rơi vào hai quả núi, khục, thiên a, rơi vào phân cũng tốt, tại sao lại rơi vào ngực nữ nhân, hơn nữa nữ nhân này ăn gì mà to phát khiếp.
"Aaaaa!!!! Sắc quỷ, cút đi!!!"
Tiếp theo một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên giữa đường phố tấp nập, sau đó Vũ Linh lại lần nữa cảm nhận đến tư vị bị ném lên trời ngắm trăng là như thế nào.
"Ta mới không hiếm lạ!!!!"
Vũ Linh bị quăng lên trời, không nhịn được tức giận hô to, nhưng phát ra vẫn là tiếng 'Kle Kle~" đáng ghét kia khiến Vũ Linh buồn bực vô cùng.
Lần hạ cánh tiếp theo Vũ Linh đã không rơi trúng ai nữa, nhưng lần này đúng như ý nguyện, Vũ Linh rơi trúng bãi phân, vì nàng đánh thủng mái nhà rơi thẳng xuống chuồng lợn.
Vũ Linh không còn gì để nói. Nàng muốn lẳng lặng.
Éc... éc...éc...ột...ột...
Vũ Linh vừa từ đống phân lợn ngẩn đầu lên, nhém chút bị mùi hôi thối của đống phần làm chết ngất, còn chưa kịp từ bi thương đi ra thì đã thấy một cái móng lợn sắp đạp vào mặt mình, theo sau là tiếng kêu la không ngừng của đám lợn trong chuồng.
Nhanh chóng từ đống phân lợn tránh sang một bên, Vũ Linh chưa kịp thở dài vì thoát khỏi cảnh bị lợn đạp thì lại đụng vào chân của một con lợn khác, lần này Vũ Linh thật bị lợn đá.
Chật vật không ngừng từ nơi này tránh qua nơi khác, đến qua được cổng chuồng lợn, Vũ Linh đã bị lợn đá ba lần, đạp phân lợn sáu bãi.
Vũ Linh thề! Từ giờ trở đi loài lợn là tử địch của nàng!
Chạy như điên thoát khỏi chuồng lợn, còn chưa kịp mừng rỡ thì Vũ Linh lại bị từ trên trời ập xuống một thao nước lạnh, cứng ngắc đứng yên một chỗ, Vũ Linh lâm vào chết lặng, Vũ Linh cảm thấy mình sau này ra đường nhất định phải xem bói toán thật kỹ.
"Hử? Đây là thứ gì?"
Người tạt nước Vũ Linh là một vị đại thẩm, cầm chậu nước rửa chân đã trống rỗng, vị đại thẩm kinh ngạc nhìn xuống đất, thây nằm trên đất một vật vừa hôi thối vừa quái dị, sau đó liền không chút do dự đưa tay lấy chổi quét đi, miệng còn không ngừng lầm bẩm.
"Thối chết mất, không biết kẻ nào dám chơi xỏ ta, nếu để tà biết là ai ném thứ dơ bần này vào nhà của lão nương, lão nương nhất định sẽ dùng dao chém chết hắn ném uy cho lợn ăn!"
Vũ Linh:"..." Thật hung tàn!
Bị quăng vào một bãi rác, Vũ Linh tiếp tục nằm ngay đơ giả chết, rồi một cơn mưa kéo đến, Vũ Linh vùng vẫy, bất đắc dĩ ngẩn đầy nhìn lên bầu trời âm u đang không ngừng trút xuống cơn mưa nặng hạt.
Nhìn nền trời âm u xám mịt, Vũ Linh than thở một tiếng, cảm thấy bản thân nhân sinh so bầu trời còn u tối, tiến đến dưới mái hiên gần đó, Vũ Linh run người vẫy đi trên người nước bẩn,