*2 chương cộng gộp.
"Chim nhỏ, tại sao ngươi không ăn gì hết? Hay là ngươi bị đau bụng?"
Tiểu cô nương chọc chọc tay vào con chim nhỏ màu xanh, mắt mở to hỏi.
Chim nhỏ vẫn không phản ứng, tiểu cô nương nhìn đám sâu nhỏ màu trắng đang lúc nhúc trên đĩa, cảm thấy khó hiểu, chẳng phải loài chim rất thích ăn sâu bọ sao?
Trước kia trong tộc, nàng thấy mấy tỷ muội kia cũng thường uy sủng vật ăn bằng sâu bọ, hay là chim nhỏ muốn ăn linh quả?
Không được, nàng từng nghe nói, linh sủng ấu tể còn là bậc thấp thì không nên ăn linh quả, nghe rằng linh lực to lớn trong linh quả sẽ có ảnh hưởng không tốt cho chúng.
Vậy nên linh trùng là thức ăn tốt nhất, lại rất bổ dưỡng, nhưng tại sao chim nhỏ lại không ăn dây? Thật kỳ quái!
Dẹp bỏ đĩa linh trùng, tiểu cô nương không để ý phản ứng chim nhỏ, ôm vào lòng vuốt ve lên thân chim.
"Chim nhỏ, ngươi nói xem đến bao giờ Kiều Ân mới trở về đây? Tên đó thật đáng ghét, lúc nào cũng để ta lại một mình"
Tiểu cô nương lại nói, mắt trở nên sáng rực.
"Chim nhỏ này, hay là chúng ta ra ngoài đi, lần trước Kiều Ân mang ta chạy đến Ám Huyễn Mê Lâm, ta còn chưa kịp tìm hiểu thì đã bị Kiều Ân mang đi rồi, ta rất muốn vào xem bên trong có gì hay không."
"Ngươi nói xem, Ám Huyễn Mê Lâm tại đây có giống với Trấn Thiên Tháp tại Yêu Vực không? Ah! Ta thật muốn vào xem"
Tiểu cô nương càng nói càng kích động, trong tay ôm chim nhỏ càng chặt, khiến chim nhỏ bị ôm đau đến trợn mắt dãy dụa.
"Tiểu thư, ta đã về"
Kiều Ân đẩy cửa bước vào, tiểu cô nương thấy thế liền thất vọng, bĩu môi nói thầm.
"Lúc nào không về lại về ngay lúc này. Thật xui xẻo"
"Lại nghĩ ra chủ ý gì nữa sao?"
Kiều Ân nghe lời tiểu cô nương nói, bước đên xoa đầu tiểu cô nương, cười nói.
"Ta mới không có. Hừ, không được xoa đầu bổn tiểu thư, sẽ không thể cao"
"Hahaha."
Kiều Ân thấp giọng mỉm cười, nhìn trong lòng tiểu cô nương, chim nhỏ đang rút lại tồn tại cảm.
"Tiểu thư, ngươi định nuôi dưỡng nó?"
Tiểu cô nương cúi đầu xuống xem chim nhỏ, lại nhướng mi gật đầu.
"Tất nhiên"
Kiều Ân liếc mắt ý vị sâu xa nhìn chim nhỏ, sau đó mới gật đầu.
"Cũng được, nhưng cẩn thận một chút vẫn nên, con chim này ta thấy rất kỳ quái"
"Gì chứ! Ngươi xem, Dù sao cũng chỉ là một con chim nhỏ ngay cả bay cũng không biết, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi"
Tiểu cô nương túm lấy chim nhỏ ném lên, chim nhỏ hoảng sợ liều mạng đập cánh, nhưng vẫn không thể bay, cuối cùng vẫn bị rớt mạnh xuống đất.
Tiểu cô nương ôm bụng tức cười, chỉ cho Kiều Ân nói, lại nhặt lên chim nhỏ ôm vào lòng.
"..."
Kiều Ân im lặng không nói, cảm thấy thay vì lo lắng cho tiểu thư, thì con chim này càng đáng thương hơn, rơi vào tay tiểu thư, không biết có thể sống trụ nổi mấy ngày đây.
Thôi vậy, như thế cũng tốt, đợi tiểu thư chơi chán cũng sẽ như mấy lần trước ném bỏ qua.
"Phải rồi, khi nãy ta nhận được truyền tin từ lão gia, ngài ấy đã xuất quan, cũng biết tiểu thư đã chạy trốn ra ngoài, lão gia chấp nhận cho ngài tiếp tục ở bên ngoài nhưng cũng dặn dò tiểu thư hai việc."
"Hửh? Gia gia thật sự đã xuất quan? Gia gia còn gửi tin đến ngươi? Thế gia gia dặn dò cái gì?"
Nghe đến gia gia, mắt tiểu cô nương liền trở lại vui vẻ.
"Thứ nhất, lão gia nói rằng tiểu thư có thể tiếp tục ra ngoài lịch lãm, nhưng phải trở về trước Nguyệt Tế. Thứ hai, lão gia có nói, vị hôn phu của tiểu thư sẽ đến gặp ngài trong thời gian tới."
"Cái gì!?!"
Tiểu cô nương nghe xong điều thứ nhất còn gật gù tỏ vẻ hài lòng, cách Nguyệt Tế còn bốn năm, như vậy cũng không gấp, thời gian còn rất dài, nhưng nghe đến điều thứ hai liền đứng bật dậy, tức giận trừng mắt.
"Ta không muốn gặp hắn. Ta không muốn!"
Nàng chạy trốn ra ngoài chủ yếu là vì tránh né tên đang ghét kia, giờ Kiều Ân lại nói tên đó sẽ đến tìm gặp nàng.
Điều này làm sao có thể!
"Tiểu thư, xin bình tĩnh, ta nghe nói gần đây gia tộc vị hôn phu của tiểu thư sảy ra vài vấn đề, nên trước mắt sẽ không có thời gian chạy đên tìm tiểu thư. Lại nói, nếu tiểu thư không muốn nhìn đến người đó, chỉ cần tránh mặt là được, lão gia cũng không nói là tiểu thư nhất định phải gặp người đó."
Kiều Ân nhìn tiểu cô nương tức giận, đưa qua một tách trà, thở dài nói.
"Thật sự?"
"Thật"
"Như thế còn được, xem đến gia gia còn ủng hộ ta."
Tiểu cô nương nghe vậy mới tỏ ra thái độ hài lòng, vuốt lông chim nhỏ, tiểu cô nương chợt nói.
"Ngươi vẫn chưa tìm ra tung tích của ca ca?"
"Vẫn chưa, ta đang tiếp tục dò xét."
"Thật là, nếu không phải ca ca bất chợt biến mất không thấy tăm hơi, thì ta đâu phải chịu cái tên phiền phức kia đến quấy phá. Gì mà muốn ra ngoài xem xét nhân sinh bách thái, ta phi, rõ ràng là đang chạy trốn.
Giờ hay lắm, nữ nhân kia chờ không được đã theo người khác, huynh ấy xem như được giải thoát, nhưng mà ta mới khổ đây, bị đám lão già đó tự ý gán ghép thay cho ca ca. Mỗi lần nghĩ lại là muốn phát điên."
Kiều Ân bất đắc dĩ nhìn tiểu cô nương, cũng chỉ có thể im lặng nghe nàng lảm nhảm, lát sau Kiều Ân dặn dò tiểu cô nương vài câu liền trở về phòng mình.
Tiểu cô nương ôm chim nhỏ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ban đêm trên trời xuất hiện rất nhiều ánh sao lấp lánh, dưới lầu đèn đường thắp sáng nhộn nhịp, ánh sáng đèn lồng rực rỡ lấn áp cả sao trên trời.
Tiểu cô nương xem chim nhỏ bị gió đêm thổi qua làm lạnh run đến xù cả lông, nhìn y như một quả cầu, nhịn không được phì cười ra tiếng.
"Nhìn ngươi thật sự rất buồn cười, phải rồi, ta còn chưa đặt tên cho ngươi, trông ngươi thế này hay là cứ gọi ngươi là tiểu cầu cầu đi"
Chim nhỏ như nghe hiểu, mạnh ngẩn đầu lên, không ngừng kêu to.
"Thế hả, ngươi cũng thấy tên này rất hay đúng không? Được, vậy từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Cầu Cầu"
"..."
"Tiểu Cầu Cầu, ngươi biết không, thật ra ở gia tộc ta rất buồn chán, trước kia còn có ca ca bên cạnh, nhưng mười năm trước ca ca biến mất, ở gia tộc ngoài gia gia ra chẳng ai để ý đến ta. Đám lão gia kia lại cứ nhắm vào ta cùng ca ca, nếu không phải vẫn còn gia gia bảo vệ, hai huynh muội chúng ta đã bị bọn họ lợi dụng đến chết."
Tiểu cô nương lầm bầm, mặt hậm hực kể, nhưng khi nói tới ca ca cùng gia gia, thì vẻ mặt liền vui vẻ.
"Ca ca là một người rất tuyệt, huynh ấy không những là người nắm giữ huyết mạch tinh khiết nhất, thiên phú cũng rất đáng khen, nhưng vì vậy mà ca ca được chọn đính hôn với Lam Hồ tộc.
Ngươi không biết đâu, Lam Hồ tộc đám người kia rất đáng ghét, không những chuyên đi dụ dỗ tình nhân, còn luôn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, đã vậy ai trong số bọn chúng cũng đều vênh váo đắc ý, chúng cho mình là gì chứ, ta thấy chúng cũng chỉ là một đám hồ ly tinh, toàn thân đều nồng nặc mùi hôi thối."
Tiểu cô nương cắn răng nghiến lợi, không ngừng mắng mỏ sỉ nhục tộc Lam Hồ, mắng xong mới thấy thư thỏa mà nở nụ cười.
"Mười năm trước, ca ca ra ngoài lịch lãm thì biến mất không thấy tin tức, mọi người ai cũng nói ca ca đã chết, ta mới không tin như thế, nhưng tại sao ngay cả gia gia cũng nói rằng ca ca đã chết! Thật là tức chết ta."
Nói tới đây sắc mặt của tiểu cô nương trở nên rất khó xem, đặc biệt là ánh mắt như vừa tức giận lại như muốn khóc.
Chim nhỏ nghiên đầu nhìn tiểu cô nương, chợt đưa ra cánh quẹt đi nước mắt trên má của tiểu cô nương, vỗ vỗ lên vai nàng như đang an ủi.
Tiểu cô nương thấy chim nhỏ làm ra bộ dạng như thế, liền phì cười thành tiếng.
"Ngươi đang an ủi ta sao? Thật thông minh. Tuy nhiên ta mới không yếu đuối đến cần người an ủi, còn là một con chim nhỏ béo ú như ngươi"
Chim nhỏ: Khi nãy thấy nha đầu này đáng thương, nhất định đó là ảo giác!
Tiểu cô nương dừng mắt tại trên đường, nơi đó một nữ nhân đang cầm tay một đứa trẻ dạo bước trên phố, trông rất vui vẻ hạnh phúc.
"Này Tiểu cầu Cầu, ngươi có phụ mẫu không? Ta từ nhỏ đã không biết phụ mẫu mình trông như thế nào, ca ca và gia gia lại chẳng bao giờ nói cho ta biết về họ, ta thật sự rất muốn gặp họ, nhưng không phải ta nhớ họ đâu đấy, ta chỉ muốn hỏi họ, tại sao bỏ đi để lại ta cùng ca ca ở lại nơi đáng ghét đó"
Chim nhỏ theo ánh mắt tiểu cô nương nhìn xuống, lại co đầu rụt trở về, nhắm mắt giả chết, tiểu cô nương cũng không thèm để ý, tiếp tục lẩm bẩm.
"Nữ nhân Lam Hồ tộc kia lúc đầu là người chọn ca ca làm vị hôn phu, nhưng khi biết tin ca ca đã chết liền trở mặt, không những đòi từ hôn mà còn đòi bồi thường, không lâu sau đó lại cùng Phong Lang tộc kết hôn. Thật là một nữ nhân đáng ghét! mỗi lần thấy ả, ta chỉ muốn bóp chết nàng, cào rách gương mặt diêm dúa lẳng lơ kia"
Nhắc tới nữ nhân Lam Hồ tộc kia, tiểu cô nương càng trở nên táo bạo.
"Nhưng vì ca ca đã biến mất, nên Lam Hồ tộc buộc tộc chúng ta chọn người thay thế, ta đã được các lão già chọn làm người thay thế cho ca ca hứa hôn với Lam Hồ tộc.
Hừ, ta không ngờ tới tộc Thiên Vân Hổ ta lại phải dùng phương thức thông hôn thế này để duy trì gia tộc hưng thịnh, thật đáng buồn cười. Còn nữa cái tên vị hôn phu kia cũng thật chán ghét, không những ẻo lả như nữ nhân, miệng lưỡi lại lẻo mép như đám ruồi bọ, cứ nhìn đến hắn là ta muốn tát cho mấy cái"
Chim nhỏ: Ngươi tát hắn đi, đừng túm lông ta!
"Hôm nay ta nhất định bị Kiều Ân đưa đến tin tức làm choáng váng đầu óc, vậy mà ta lại đi cùng một con chim nói chuyện thế này. Thật ngu ngốc."
Tiểu cô nương phát tiết xong, như nhận ra mình đang làm điều ngu ngốc, cười nhạo bản thân một tiếng, lắc lắc đầu đứng lên, tiểu cô nương bắt chim nhỏ thả vào lồng, đóng lại cửa sổ rồi mới lên giường đi ngủ.
Chim nhỏ nhìn tiểu cô nương ngủ say, chuyển mắt nhìn ra cánh cửa đóng chặt, mắt híp lại trầm ngâm suy tư, chốc lát liền thu hồi tầm mắt, phiền muộn cuộn người nhắm lại ngủ say.
--- --- ---
Vũ Linh buồn bực nhìn bản thân bị khóa kín trong lồng sắt, đáng giận hai tên kia, lại thật sự xem nàng như chim cảnh mà nuôi nhốt.
Mấy lồng sắt này chủ yếu ngăn cách yêu thú phá lồng mà chạy, loại lồng này có đặt cấm chế ngăn chặn yêu lực của yêu thú, nói đến tên nam nhân kia thật là giết gà dùng dao mổ trâu, cái lồng này có thể ngăn cấm được cả kim đan yêu thú, dùng thứ này đối với một con chim nhỏ vô hại như Vũ Linh, đúng là hơi làm quá.
Về độ bền chắc của chiếc lồng này, đừng nói là kim đan kỳ yêu thú, ngay cả nguyên anh kỳ tu sĩ muốn phá bỏ chiếc lồng này cũng không dễ dàng, nói gì đến Vũ Linh, ai, thật là đau đầu.
Lát sau Vũ Linh nhìn thấy Nghê Hồng, Nghê Hồng chính là tiểu cô nương chưa thoát khỏi yêu thú hình dáng kia, lúc này Nghê Hồng chỉ một người vào phòng sau khi cùng tên Kiều Ân kia ra ngoài.
Với hình dáng hiện tại, hai người họ nói chuyện cũng không cố kỵ nhiều đến Vũ Linh, thế nên Vũ Linh biết mục đích hai người đến nơi xa xôi thế này, tóm lại nguyên nhân một phần vì Nghê Hồng tự mình chạy ra ngoài, phần khác là vì bọn họ muốn tìm kiếm một người, nghe rằng đó là ca ca của Nghê Hồng-Nghê Tường.
Tiếp xúc với Nghê Hồng, Vũ Linh cảm thấy tiểu cô nương này thật sự vừa đáng thương vừa khiến Vũ Linh chỉ muốn đạp mấy cái, đáng thương là bởi vì tình cảnh của Nghê Hồng, muốn đánh là vì nha đầu này thường dày vò Vũ Linh, rất thích ném Vũ Linh lên cao dù biết rõ Vũ Linh không thể bay, lài còn hay túm lông vo tròn vũ Linh như quả cầu mà đá.
Hai ngày này trôi qua, thực sự là ám ảnh!
Đến đây Vũ Linh mới biết mình vì sao cảm thấy Nghê Hồng quen thuộc, hố a, Nghê Hồng được lấy theo tính cách em gái của tác giả, Vũ Linh cũng từng gặp cô gái đó ngoài đời.
Theo nhận xét của Vũ Linh, cả cô gái kia lẫn Nghê Hồng đều có bệnh, còn là bệnh nan y khó chữa cũng khó hầu hạ nhất, tục xưng công chúa bệnh.
Nói luôn, tộc của Nghê Hồng là Thiên Vân Hổ, mang trong mình huyết mạch của thần thú Bạch Hổ, còn Kiều Ân là Hoàng Kim Hổ là một tộc chi của Thiên Vân Hổ, cũng sở hữu huyết mạch thần thú, nhưng mỏng manh hơn.
Hơn nữa có một việc mà Vũ Linh hưng phấn khi biết thân phận của Nghê Hồng, đó là tương lai Nghê Hồng sẽ là lão bà của Hình Liệt Phong, chỉ là...
Vũ Linh đang nghĩ mình có nên ngăn cản hai người này đến với nhau hay không đây?
Bởi vì tương lai của Hình Liệt Phong và Nghê Hồng thật sự phải nói là không mấy được thuận lợi, Nghê Hồng tuy thành đôi với Hình Liệt Phong, nhưng vì Nghê Hồng mà Hình Liệt Phong ăn rất nhiều đau khổ, cuối cùng cả hai cũng không thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi, Hình Liệt Phong cũng từ danh hiệu kiếm cuồng biến thành tự sát cuồng, nghĩ mà đau lòng.
Kỳ thực đối với nhân vật Nghê Hồng này, Vũ Linh từng có thắc mắt, theo lý Nghê Hồng lấy hình tượng từ em gái của tác giả, như vậy cũng nên có kết thúc tốt đẹp đi, nhưng hoàn toàn trái ngược, Nghê Hồng là một trong số nữ phụ có kết thúc đau lòng nhất, Vũ Linh từng ác thú vị hoài nghi, vị bạn học này thật ra đối với em gái mình có rất lớn thù hận đi.
Vũ Linh không có nhiều cảm tình với Nghê Hồng, nhưng Hình Liệt Phong thì khác, Vũ Linh tiếp xúc với Hình Liệt Phong đã lâu, thật không muốn chứng kiến một người vui tính hào sảng như Hình Liệt Phong bị hành hạ trở thành như tiểu thuyết đã viết.
Nhưng Vũ Linh chỉ nghĩ thoáng qua ý định đó liền bị dập tắt, thế giới này đã không thể dùng tiểu thuyết đến phán đoán, dù tương lai có thế nào thì đó cũng là do chính Hình Liệt Phong lựa chọn, dù có là bi kịch thì đã làm sao, con người luôn phải trải qua khó khăn mài dũa mới trưởng thành, không ai có thể giúp đỡ, nên chỉ cần quan sát là được.
Hửh? Cảm giác lời này sao thấy quen thế nhỉ?
Bất quá, nếu Hình Liệt Phong thật sự giống như tiểu thuyết viết, trở thành một tên tự sát cuồng, Vũ Linh chỉ cần đứng ra thông não cho hắn là được, nếu đánh không lại, thì còn có Mộ Thần Hy củng Tiêu Diễm, huống hồ sự việc chưa phát sinh, cả Nghê Hồng và Hình Liệt Phong còn chưa biết đối phương là ai nữa là.
Lại nói, vì tiểu thuyết chưa hoàn, nên kết cục của Hình Liệt Phong cũng bị bỏ dở, ít ra thì Hình Liệt Phong vẫn sống đến cuối, cho nên không cần lo lắng làm gì, còn quá sớm.
Quay trở lại vấn đề, từ Yêu Vực tiến đến gần Ma Vực khoảng cách như nửa vòng trái đất, hai người Kiều Ân và Nghê Hồng phải không ngừng trải qua truyền tống trận mới đến được đây, hơn nữa vì là yêu thú nên không thể bộc lộ thân phận, Kiều Ân đã là phân thần kỳ nên thu liễm hơi thở cùng che dấu đi trên người yêu thú hoa văn là có thể dễ dàng hòa nhập, nhưng Nghê Hồng thì khác, trên người Nghê Hồng có bảo bối giúp nàng che dấu đi hơi thở lẫn những bộ phận chưa thoát khỏi lớp thú của mình.
Chỉ là khi tiến vào khu vực hỗn loạn này, nơi mà ngay cả ma tộc cũng có thể ngang nhiên xuất hiện, bọn họ cũng không cần che giấu thân phận như trước, dù sao Kiều Ân có tu vi là phân thần kỳ, ngay cả Nghê Hồng tuy ít tiếp xúc bên ngoài cũng có bản lĩnh tự bảo vệ mình, bọn họ thực không cần lo lắng gặp phiền toái.
Ở chỗ này tu sĩ tu vi cũng không cao, cho nên Kiều Ân cũng thả tâm cho Nghê Hồng tự do hoạt động, miễn sao đừng chạy đến cấm địa là được.
Thấy Nghê Hồng một người từ bên ngoài đi vào, Kiều Ân chắc đã ra ngoài làm việc, Vũ Linh biết đây là cơ hội của mình, còn định hao phí một phen chất xám để khiến tiểu cô nương này mở lồng cho mình, ai ngờ Vũ Linh chưa tìm ra cách thì Nghê