Tu Tiên Nữ Xứng Khó Làm

Chương 7: (Đã Chỉnh sửa)



Chương 7: Thay Mặt Thu Đồ

"Hài tử này, sẽ vào môn hạ của ta"

Tử Hà đã là phân thần trung kỳ đạo nhân, tuy sống đã hai ngàn năm nhưng dung mạo lại vẫn như ba mươi  tuổi thanh niên, Tử Hà có thể nói là một mỹ nam, so với hiện đại minh tinh càng thêm phần khí chất uy nghiêm.

Tu chân giới dưỡng ra đều là mỹ nam mỹ nữ nên có thể khiến người kinh diễm đúng là rất ít, hơn nữa Tử Hà làm chưởng môn nên trên người có thêm uy nghiêm thượng vị giả khí thế, so với những người khác thì càng có thể áp chế.

Vừa nghe chưởng môn nói thế, các phong chủ quay mặt nhìn nhau, im lặng không lời phản bác, chỉ có Hồng Vân phong chủ vẫn còn kiên trì.

"Chưởng..."

Vốn định đứng lên tranh thủ thêm một hai, lại bị ngồi bên cạnh Linh Hương phong chủ ngăn lại, Linh Hương phong chủ đối với Hồng Vân phong chủ lắc đầu, mắt mang thâm ý.

Hồng Vân phong chủ trong đầu chợt lóe lên, nghĩ tới điều đó nên dù không cam lòng cũng phải trầm mặt nhịn xuống, xem như chấp nhận chưởng môn nhân an bài.

Tử Hà chưởng môn liếc nhìn Hồng Vân, thấy nàng an ổn ngồi yên không tiếp tục phản đối, như thế mới hài lòng thả tầm mắt đặt vào đang giảm thấp tồn tại cảm Vũ Linh.

"Ngươi tên là Vũ Linh?" Tử Hà nhìn Vũ Linh, hỏi

"Thưa chưởng môn. Ta tên đúng là Vũ Linh"

Trên người như chợt có một luồng khí dồn ép, Vũ Linh biết đây có thể là Tử Hà thả ra uy áp bắt mình quỳ xuống, Vũ Linh cau mày, cảm thấy không vui.

Vì không vui, nên Vũ Linh càng không muốn khuất phục mà thuận theo, tính Vũ Linh nói mềm không mềm, nói cứng không cứng, nhưng nếu đã đụng phải điểm khó chịu, thì mười con trâu cũng chẳng thể kéo về.

Nói đùa, ngay cả ở kiếp trước Vũ Linh còn chưa quỳ xuống trước cha mẹ mình, ngay cả thần phật Vũ Linh còn không quỳ lạy, một người xa lạ như Tử Hà làm sao có thể khiến nàng khuất phục.

Mặc kệ hắn có là chưởng môn hay phân thần kỳ tu sĩ, Vũ Linh đều nhất quyết không quỳ! Vào lúc này, Vũ Linh lại cứng đầu lên rồi.

Cho nên Vũ Linh vừa chống đỡ uy áp lại vừa khó khăn đáp trả câu hỏi của Tử Hà, trên người thương thế vốn chưa khỏi hẳn nay lại càng phát ra đau đớn.

Vũ Linh cũng chỉ có thể nhịn xuống không hề kêu rên một tiếng, mắt quật cường không có chút ý định nhường nhịn nào.

Thật ra tính cách Vũ Linh cùng Lưu Thẩm Nhã rất giống, Lưu Thẩm Nhã từ nhỏ gia đình mất sớm khi nàng mười tuổi, sau đó nàng được đưa vào sát thủ tổ chức bồi dưỡng, để có thể lớn lên vượt qua không ít sinh tử thử thách, tâm trí ngoan cố vững chắc như thạch.

Mà Vũ Linh, mẹ mất sớm do bệnh nan y, năm tám tuổi cha cưới vợ bé, người phụ nữ đó năm lần bảy lượt ly giáng khiến tỉnh cha con của Vũ Linh còn thua xa người lạ.

Cuộc sống sau đó mệt mỏi thế nào khỏi nói cũng biết, nhất là người phụ nữ ấy còn có một cặp song sinh trai gái, khiến cho cha của Vũ Linh càng yêu thích không thôi.

Vũ Linh quyết định rời đi nơi khác, theo Vũ Linh còn có bà vú đã luôn chăm sóc cho Vũ Linh từ nhỏ, sau khi được mười lăm tuổi, mẹ của Vũ Linh có để lại một căn nhà dưới tên của Vũ Linh, căn nhà ấy ở ngay sát cạnh một cô nhi viện.

Vũ Linh cảm thấy, bản thân có khi còn chẳng khác gì mấy đứa trẻ ở cô nhi viện ấy, nên thỉnh thoảng cũng thường chạy qua bên đó, dù sao viện trưởng của cô nhi viện cũng từng có quen biết với mẹ Vũ Linh.

Sau khi tốt nghiệp thì đậu vào trường đại học y nổi danh, lại tranh thủ được học bổng sang anh du học, lặng lẽ trở về nước dựa thì vào tự mình tranh thủ mà được nhận làm việc tại bệnh viện lớn của thành phố.

Không cần đến ai làm chỗ dựa, Vũ Linh tự thân sống tốt, gặp khó khăn càng là không ít, nếu dễ dàng gục ngã như vậy, Vũ Linh đã bị người phụ nữ kia hại chết từ lâu rồi.

Đến cả Tử Hà cùng các vị phong chủ đều kinh ngạc, nha đầu này không tệ, có thể chống cự lại phân thần tu sĩ uy áp, tuy chưởng môn chỉ dùng một phần ngàn uy thế nhưng cũng không là một đứa trẻ còn chưa tu luyện có thể chống giữ nôi.

Tử Hà nhướng mi, thầm gia tăng thêm một phần uy áp, hắn muốn xem nha đầu này có thể chịu đựng tới khi nào.

Mộc Khê cũng thầm gấp gáp, chẳng phải trước lúc vào hắn đã phân phó nàng rồi sao, thế nào lúc này lại trở mặt ngoan cố rồi, nàng không biết nếu chọc chưởng môn nổi giận như thế rất không khôn ngoan sao?

"Tại sao ngươi không quỳ?"

Tử Hà nhếch môi hỏi. Hắn thật tò mò, nàng vì sao như thế kiên trì không chịu quỳ xuống.

"Thưa chưởng môn, ta từ sinh ra tới nay, ta chưa từng quỳ lạy cha mẹ, càng không quỳ lạy thần phật, cho nên ta sẽ không có lý do để quỳ lạy ngài, thứ cho Vũ Linh thất lễ"

Nghe những lời này từ một đứa trẻ tám tuổi, còn có xuất thân từ một thôn trang hẻo lánh, lại có được bực này dũng khí cùng kiêu ngạo.

Các phong chủ nhìn vào Vũ Linh, cảm giác rất khó thể hình dung, càng nhiều hơn khâm phục nha đầu này gan dạ, lời như thế không khéo chọc chưởng môn tức giận, như thế nha đầu này xem như xong rồi.

"Thật to gan, được thôi, tốt cho câu không quỳ lạy cha mẹ, càng không quỳ lạy thần phật, vậy ta thật muốn xem ngươi còn chịu đựng đến đâu"

Tử Hà nghe thế liền bị chọc tức tới phản cười, trầm giọng nói.

"Chưởng môn sư đệ, không thể..."

"Chưởng môn sư huynh, xin ngừng lại!!!!"

"Phải đấy, trẻ con vô tri, cần gì chấp nhất..."

"Chưởng môn!!!!!"

"Tử Hà!!!!"

"..."

Tử Hà vận thêm hai phần uy áp hướng lên Vũ Linh, hoàn toàn bỏ qua các vị phong chủ kinh hô khuyên nhủ, phải biết giờ uy áp ngay cả trúc cơ còn khó trụ vững, một đứa bé như Vũ Linh làm sao có thể chịu nổi, họ muốn đứng ra cản trở lại bị ánh mắt sắt bén của Tử Hà làm run lên.

Nén xuống trong miệng huyết khí cùng nặng nề đau nhứt, đôi chân run lên nhưng Vũ Linh vẫn kiên trì trụ vững.

Không thể quỳ xuống, tuyệt đối không thể quỳ xuống!

Này giống như vận mệnh, nếu Vũ Linh quỳ xuống chẳng khác nào chấp nhận vận mệnh an bài, từ lúc đi tới thế giới này Vũ Linh đã chịu đựng cảm giác cô độc chết lặng khi bị nhốt vào cái không gian chết tiệt kia.

Đau khổ bất lực khi chịu chung cảm nhận lúc Nhị Nha chết, cùng với cảm giác mệt mỏi khi biết mình vào một quyển tiểu thuyết, còn cả những bất công buồn bực từ trước đến giờ.

Cho nên Vũ Linh may mắn có cơ hội sống lại một lần nữa, nàng muốn sống tiêu dao tự tại, dù chết cũng không muốn khuất phục trước sự sắp đặt đè ép bất cứ ai thêm nữa.

Lúc này Vũ Linh liền cảm giác như có thứ gì muốn từ trong cơ thể mình đột phá ra ngoài, ngay chính lúc đó uy áp nặng nề đột nhiên biến mất, Vũ Linh kinh ngạc xem đứng chắn trước mình nam nhân.

"Hừ, Tử Hà, ngay cả một đứa trẻ mà ngươi cũng lấn ép như thế sao? Tôn nghiêm tự trọng của ngươi bị cái chức chưởng môn ấy ăn mòn rồi hử?."

Nam nhân hừ lạnh mở miệng, nhìn Tử Hà mang theo cảnh cáo, Tử Hà thấy nam nhân mặt liền biến sắc, nhanh chóng đi xuống tiếp đón, cung kính cúi đầu.

"Tử Hà cung nghênh sư bá"

"Cung nghênh Tử Dận đạo quân"

Càc vị phong chủ cũng rối rít đi xuống, đồng thanh lên tiếng hành lễ.

"Hừ, nếu ta không đến đây, có lẽ sẽ thấy ngươi lần nữa phá nát một mầm non tốt"

Nam nhân lạnh lùng nhìn Tử Hà, châm chọc nói.

Tử Hà mặt trầm xuống, hắn tất nhiên biết sư bá là đang ám chỉ điều gì, thầm cười khổ một tiếng, bản thân còn là quá vọng động làm kinh động tới vị đại thần này.

Chỉ là nhìn xem Vũ Linh sắc mặt tái nhợt, hắn liền nhớ tới người kia, hai người này đều ngoan cố như nhau, cho nên nhất thời hắn mất khống chế.

"Là Tử Hà nhất thời xúc động, xin sư bá thứ tội"

Không thể làm gì hơn, Tử Hà đành nhận mệnh mở miệng tự nhận sai, hắn quả thật xúc động làm quá, nếu như hắn còn kiên trì thả uy áp lên Vũ Linh, như thế hắn sẽ khiến xương cốt nàng vỡ vụn, thần trí bị ảnh hưởng, một hảo mầm non cứ như thế sẽ bị phá hủy.

"Ta không dám nhận một tiếng xin lỗi này của ngươi."

Nam nhân khinh thường quay đầu, nhìn xuống mặt kinh ngạc tò mò Vũ Linh, giọng cũng nhu hòa xuống, tay nâng nàng đứng vững.

"Nha đầu, ngươi ổn chứ?"

Từ nơi tay người đó cầm, Vũ Linh thấy đau đớn trên người như được xoa dịu, nháy chốc trên người thương tích đau nhức đều tiêu tán.

"Đa tạ tiên trưởng, Vũ Linh đã tốt lắm"

Vũ Linh cung kính đáp lời, đối với nam nhân cúi người cảm tạ.

"Là một nha đầu ngoan ngoãn, vậy sẵn đây ngươi theo ta luôn đi"

Nam nhân mỉm cười hài lòng xem Vũ Linh, xoa xoa mái tóc mềm của Vũ Linh, xoa đến mức mái tóc của Vũ Linh vốn không được chỉnh chu lại càng thêm bù xù.

Nam nhân nhìn nhìn cái đầu chẳng kém tổ quạ bao nhiêu của Vũ Linh, duy trì mỉm cười, nhẹ vuốt hai cái cho bớt xù, nhưng càng vuốt càng xù, kết quả lại duy trì nụ cười mà hạ tay xuống.

Phong thái tao nhã, không còn lỗi gì để bắt bẻ.

Vũ Linh hoàn toàn không để ý đến đầu tóc bị quậy phá của mình, chỉ ngẩn người trước câu nói khi nãy của nam nhân được gọi là Tử Dận đạo quân này.

Thấy Vũ Linh bị chậm nhịp, Tử Dận đạo quân cười cợt nháy mắt với Vũ Linh.

"Ta trừng trị tên đó giúp ngươi, nên ngươi phải theo ta nha~"

!!?!!!!!!!!?!!!?

Có cảm giác sởn tóc gáy, Vũ Linh nổi lên da gà, nhìn nam nhân mang gương mặt tuấn mỹ vừa cứu mình đang đứng trước mắt, lòng thầm nghĩ, nếu ở đây có cảnh sát, Vũ Linh phải gọi cảnh sát tới báo án!!!

"!?!?"

Không chỉ Vũ Linh câm nín mà kể cả Tử Hà lẫn các vị phong chủ đều ngây ngẩn cả người.

Tử Hà vội vàng lên tiếng.

"Sư bá, ta đã mở miệng muốn thu nàng làm đệ tử, ngài xem chuyện này theo tình lý mà nói thì ta..."

"Ngươi còn dám nói tình với lý ở đây với ta? Sau việc ngươi vừa làm, ngươi còn muốn nàng làm đệ tử của ngươi? Ta không cho phép."

Nam nhân hừ lạnh, không cho phép kháng cự nói to.

"Nhưng..."

"Được rồi, người quyết định là nha đầu, ngươi dù muốn nàng làm đệ tử cũng phải hỏi xem ý kiến nàng ta."

Nói xong, liền vứt đi vẻ mặt chán ghét cay nghiệt kia, mà lộ ra vẻ mặt mỉm cười hòa ái.

"Nha đầu, nói cho ta nghe ngươi muốn theo ta hay theo hắn?"

Nam nhân nhìn Vũ Linh, hùng hồn nói.

Vũ Linh:"..."

Hôm nay nhất định là ta thức dậy không đúng cách, câu này quái thế nào thấy quỷ dị a, biết trả lời thế nào cho phải?

"Nha đầu, đừng sợ hắn. Nói ngươi không muốn theo hắn. "

Nam nhân trấn an vỗ vai Vũ Linh, cái vỗ vai này khiến cho Vũ Linh có cảm giác rất kỳ quái, miệng muốn nói lời từ chối lại không thể nói ra, chỉ có thể há miệng rồi lại khép miệng

Vũ Linh: !!!?!!!!

Các vị phong chủ đồng tình xem mặt rối rắm không biết thế nào Vũ Linh, thật là một đứa trẻ đáng thương.

"A...a..."

Vũ Linh còn đang cố gắng mở miệng nói, nhưng chưa kịp nói gì thì trước mắt một mảnh màu đen, cả người mềm nhũn té xuống.

Nam nhân đỡ lấy té hôn mê Vũ Linh, quay sang những người kia, vẻ mặt chân thành nói.

"Nàng hôn mê, cho nên cũng là ngầm chấp nhận lời nói của ta, từ giờ nha đầu này....ừm, nha đầu này tên gì ấy nhỉ? Mà thôi, lát hỏi sau"

Nam nhân lẩm bẩm một chút, rồi lại lớn tiếng nói to.

"Từ giờ nha đầu này sẽ vào dưới môn hạ của ta, chờ nàng trúc cơ sẽ chính thức là đệ tử đời thứ một trăm chín mươi sáu của Lăng Tiêu Phong chúng ta"

Nam nhân nói xong cũng không nhìn những người khác, ôm Vũ Linh lên liền hóa thành một đạo ánh sáng biến mất.

Tử Hà:"..." Quả nhiên, kinh động tới người này thì chẳng có gì tốt !!!

Các vị phong chủ: Σ( ° △ °|||) vậy cũng được? Đừng tưởng rằng họ không biết là ngài cố ý đánh ngất đứa trẻ kia, họ cũng không là mắt mù.

Tê Lâm trưởng lão chợt mở miệng lên tiếng, vẻ mặt hốt hoảng.

"Khoan đã, lúc nãy Tử Dận đạo quân nói hài tử kia là đệ tử đời thứ chín mươi sáu, nói như thế..."

Mọi người lúc này cũng ý thức được điều gì, Thiên Kiếm Tông đã thành lập đã hơn trăm vạn năm, các đệ tử đã thu đến đời thứ một ngàn hai trăm tám mươi sáu, nhưng Lăng Tiêu Phong là trường hợp cá biệt.

Lăng Tiêu Phong bình sinh rất ít thu đệ tử, hơn nữa số lượng người sống trên đó có thể đếm trên đầu ngón tay còn dư, nhưng người người xuất thân từ Lăng Tiêu Phong đều là nhân tài kiệt xuất.

Thậm chí có thể nói là tu luyện cuồng, tính cách của mỗi người đều vô cùng quái dị khó đoán, hiện tại Lăng Tiêu Phong do Tử Dận đạo quân đứng đầu.

Ở tu chân giới khi lên kim đan sẽ được gọi là chân nhân, nguyên anh là chân quân, xuất khiếu là thượng nhân, phân thần là đạo nhân, hợp thể là đạo quân, đại thừa là tôn thượng, độ kiếp kỳ đã là phi thăng nên không có tên gọi.

Mà Tử Dận là hợp thể hậu kỳ đạo quân, chỉ kém một bước là có thể thăng lên thành đại thừa kỳ tôn thượng, chỉ là Tử Dận xưa nay chỉ thu hai người đệ tử, một là hai ngàn năm trước Băng Cơ tiên tử, hai là sáu mươi năm trở lại Mộ gia thiếu chủ.

Nhưng giờ Tử Dận đạo quân lại nói thu nữ hài kia làm đệ tử đời thứ một trăm chín mươi sáu, mà đồ đệ của Tử Dận đạo quân là đời thứ một trăm chín mươi lăm, bởi vì đệ tử thứ hai của Tử Dận chỉ vừa đột phá kim đan, không thích hợp thu đồ đệ.

Nghĩ như vậy thì chỉ còn vị kia đã lâm vào ngủ say gần một ngàn năm Băng Cơ tiên tử, nói cách khác Tử Dận đạo nhân đây là đang thay mặt Băng Cơ tiên tử thu đồ đệ sao?

Băng Cơ tiên tử chưa từng có đồ đệ, linh căn cũng vừa lúc trùng hợp với đứa trẻ tên là Vũ Linh kia, để Vũ Linh trở thành đệ tử trên danh nghĩa của Băng Cơ tiên tử, xem đến cũng là hợp tình hợp lý.

Mà năm xưa, Băng Cơ tiên tử vang danh cả tu chân giới, cũng chính là một tay Tử Dận đạo quân dạy dỗ mà ra, nay linh căn đứa trẻ này so với Băng Cơ tiên tử càng nổi trội, có lẽ chỉ có Tử Dận đạo quân mới đủ khả năng dạy dỗ ra thêm một thiên tài mới.

Chỉ là...

Các vị phong chủ không khỏi lén ngước mắt nhìn Tử Hà chưởng môn, thầm nghĩ, ai mà không biết chưởng môn có hiềm khích với Tử Dận đạo quân của Lăng Tiêu Phong, mà tất cả đầu nguồn cũng là do vị Băng Cơ tiên tử kia.

Nhớ tới trước kia Băng Cơ tiên tử cũng là băng linh căn, nay Tử Dận đạo quân lại thu một hài tử có băng linh căn, còn là quang minh chánh đại cướp người trước mặt chưởng môn.

Xem chưởng môn vẻ mặt tối trầm không rõ, bọn họ còn là thức thời không ở lại, đỡ phải lỡ lời đụng tới nghịch lân của người này.

Như thế các vị phong chủ hai mặt nhìn nhau, hiếm khi đồng nhất ý kiến thầm đạt ra một hiệp nghị thống nhất, đó là lần lượt hướng Tử Hà hành lễ rời đi.

"Ta chợt nhớ ra ta còn lò luyện đan cần phải luyện, xin phép chưởng môn được rời đi trước"

"Ta cũng vậy, ta còn chưa cho Tiểu Hồng Bào nhà ta ăn sáng, chưởng môn sư đệ, ta phải trở về cho nó ăn đây"

"Ta...ta còn rất nhiều việc phải về xử lý, chưởng môn sư huynh, ta..."

"Được rồi, các


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.