Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 29: 29: Gặp Mặt





“Mục đại ca, thực sự là huynh sao?”
Trương Vô Kỵ có chút khó tin hỏi, mặc dù mấy năm trước hắn cũng đã gặp Mục trong tình cảnh giống như vậy, nhưng đến bây giờ vẫn không thể thích ứng được.
“Tiểu tử thối, sao lần nào gặp ta cũng hỏi câu đó thế, không còn câu nào khác sao?” Mục cười ha ha nói.
Vốn Trương Vô Kỵ còn định mở miệng nói gì đó, nhưng bên cạnh, Trương Thanh Trúc đã lên tiếng: “Vị đại ca này, huynh chính là Mục đại ca đó sao?”
Bởi vì đây là lần đầu tiên Trương Thanh Trúc thấy được khuôn mặt thật sự của Mục, cho nên có một chút không tin.
Cũng phải thôi, nếu chiếu theo lời kể lại của lão Trương và Trương Vô Kỵ thì Mục năm nay cũng đã được 29 tuổi rồi, thế mà trước mặt Trương Thanh Trúc lúc này là một nam tử thoạt nhìn chỉ mới 20 tuổi, như vậy thì làm sao mà nàng có thể tin tưởng cho được.
“Thế nào, tiểu Trúc, trên mặt ta có dính gì sao?” Mục nhìn lấy Trương Thanh Trúc đang ngây ngốc nhìn mình thì liền trêu một câu.
“A… ta…”
Có điều, Trương Thanh Trúc sau khi ấp úng một chút thì đột nhiên nhận ra cái gì đó, nói: “Đại ca, ngươi làm sao biết tên của ta?”
Nghe Trương Thanh Trúc hỏi như vậy, Mục cười cười, đáp: “Tên của muội là do ta đặt, tại sao ta lại không biết?”
“A…” Lần này thì Trương Thanh Trúc thực sự lúng túng, khuôn mặt trắng nõn liền có chút phiến hồng, trông vô cùng đáng yêu.
Lúc này, Trương Vô Kỵ nhìn thấy một màn như vậy liền lên tiếng giới thiệu: “Mục đại ca, đây là muội muội của đệ, gọi là Trương Thanh Trúc.”
Sau đó, Trương Vô Kỵ quay đầu về phía Trương Thanh Trúc nói: “Thanh Trúc, đây là vị Mục đại ca mà ta hay nhắc tới, cũng là người cho chúng ta Nhật Nguyệt Song Ấn.”
“Vô Kỵ, không cần giới thiệu đâu, ta với tiểu nha đầu này đã gặp nhau từ trước rồi.” Mục cười đáp.
“Hả, gặp nhau từ trước? Nhưng muội đâu có ấn tượng gì về huynh đâu?” Trương Thanh Trúc khi nghe Mục nói như vậy thì liền lục lọi lại trong ký ức, có điều vẫn không có ấn tượng gì với Mục.
“5 năm trước, một người vào gọi 10 bát mì, nhớ không?” Mục cười nói.
“5 năm trước… A… Quả thật có một người như vậy.

Không lẽ người đó là huynh?” Trương Thanh Trúc sau khi lục lọi ký ức thì liền đáp.
“Đúng vậy!”
“Không thể nào?”
Trương Thanh Trúc có chút khó tin đáp.


Trong ấn tượng của nàng, cái người thanh niên gọi 10 bát mì từ 5 năm trước với vị Mục đại ca trước mặt này căn bản là không giống nhau, như thế nào lại là cùng một người được.
Thấy bộ dáng không tin tưởng của Trương Thanh Trúc, Mục liền thầm nghĩ: “Thật đúng là một tiểu cô nương đáng yêu.”
Như vậy, để chứng minh cho lời nói của bản thân là thật, trước sự chứng kiến của Trương Vô Kỵ cùng Trương Thanh Trúc, Mục liền đưa cái tay phải lên che trước mặt, sau đó hạ tay xuống.
Ngay cái lúc Mục hạ tay xuống, đứng ở phía đối diện, Trương Vô Kỵ cùng Trương Thanh Trúc đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Bởi vì khuôn mặt của Mục lúc này đã thay đổi, chính là bộ dáng của thanh niên gọi 10 bát mì 5 năm trước, hoàn toàn không tìm ra được điểm tương đồng giữa hai khuôn mặt.
— QUẢNG CÁO —
“Cái này…”
Lần này, không riêng gì Trương Thanh Trúc, ngay cả người vốn cực kỳ điềm tĩnh như Trương Vô Kỵ cũng không thể trấn định được.
Đấu La Đại Lục không giống như tu tiên giới, mấy cái thủ đoạn dịch dung khuôn mặt hay là ẩn dấu khí tức thì hoàn toàn không tồn tại tại nơi này, có thể vẫn có số ít tồn tại, nhưng có lẽ là không có nhiều người biết.
Chính vì thế mà chỉ với một chút thuật dịch dung của Mục liền làm cho hai cái đệ đệ, muội muội này trợn mắt há mồm.
Sau khi đem khuôn mặt của bản thân trở về như ban đầu, Mục cười hỏi: “Thế nào, bây giờ thì tin chưa?”
“Wow, thật là thần kỳ, huynh có thể dạy cho muội không?” Trương Thanh Trúc sau khi thấy một màn như vậy liền kích động không thôi.
Nhìn lấy cái phản ứng của Trương Thanh Trúc, Mục liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, có điều vẫn không biết là thứ gì.
Vì để muốn tránh né cái yêu cầu của tiểu nha đầu này, Mục bèn hỏi: “Được rồi, mấy năm nay hai đứa thế nào?”
Nghe thấy Mục hỏi như vậy, Trương Vô Kỵ liền tiếp lời: “À, là như thế này…”

Cứ như vậy, nửa canh giờ sau, Mục liền ngồi nghe Trương Vô Kỵ kể về những kinh lịch mà bản thân đã trải qua…
Nếu tính từ cái lúc Trương Vô Kỵ được Mục chỉ điểm cho cái thần thông Xế Phong Bán Nguyệt thì vài tháng sau, hắn liền tốt nghiệp tại Hoa Vũ Học Viện.

Cũng thời gian đó, Trương Thanh Trúc sau khi thức tỉnh vũ hồn liền nhập học tại Hoa Vũ Học Viện.
Sau đó, Trương Vô Kỵ liền tới Nham Lưu Thành, gia nhập vào Thiên Linh Học Viện.

Nếu như tính tới hiện tại thì hắn cũng đã học tập tại Thiên Linh Học Viện được 5 năm rồi.

Có điều, sau khi học tập được 4 năm, lấy thực lực của Trương Vô Kỵ thì tốt nghiệp là không có vấn đề gì, bởi vì lúc đó hắn đã 42 cấp Hồn Tông.

Nhưng mà vì để tham cuộc thi cao học viện hồn sư cao cấp toàn đại lục, hắn đã ở lại học viện thêm 1 năm.
Và trong 1 năm này, Trương Thanh Trúc cũng đã tốt nghiệp tại Hoa Vũ Học Viện, liền theo ca ca gia nhập Thiên Linh Học Viện.

Vốn nàng cũng muốn theo ca ca tham gia cuộc thi cao học viện hồn sư cao cấp toàn đại lục lần này, nhưng vì còn quá nhỏ cho nên chỉ có thể đi theo quan chiến.
Lại nói về cái tiểu cô nương Trương Thanh Trúc này, Mục qua một lúc trò chuyện thì liền nhìn ra được tính cách của cô nàng này.
Nói thật, nếu như để Trương Thanh Trúc làm nam nhân thì có lẽ tốt hơn, nàng rất thích đánh nhau, cũng cực kỳ nóng nảy nữa, tính cách thì cực kỳ bá đạo, mặc dù vậy nhưng đâu đó vẫn còn tồn tại một chút nữ tính.
Đối với tính cách của tiểu nha đầu này, Mục chỉ có thể nói: “Chỉ sợ thiên hạ không loạn!”
Với lại, Mục cũng thầm cầu phúc cho tên nào cưới được cái tiểu bá vương này.

Hy vọng cái tên đen đủi nào đó không quá thảm.
(Tác: có khi là chú đấy, Mục à :v)
Sau khi nói chuyện được một lúc, Trương Vô Kỵ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, khẽ nhíu mày nhìn phía Mục, sau đó lại trầm mặc, lúc lâu mới mở miệng: “Mục đại ca, hồn lực của huynh…”
Mặc dù còn chưa nói hết câu nhưng thanh âm của Trương Vô Kỵ cứ nhỏ dần, đến cuối cùng thì không còn mở miệng nữa.
Điều này cũng phải thôi, theo như Trương Vô Kỵ được biết, Mục lúc thức tỉnh vũ hồn, tiên thiên hồn lực chỉ đạt có nửa cấp, lấy thiên phú như vậy thì bây giờ tu vi có lẽ sẽ không cao.
Những điều chính này là những suy nghĩ lúc trước của Trương Vô Kỵ trước khi biết được bí mật của Nhật Nguyệt Song Ấn.

— QUẢNG CÁO —
Còn kể từ khi biết đến tác dụng của Nhật Nguyệt Song Ấn cũng như là công dụng bá đạo của mấy bình đan dược trong đó cùng với mấy chiêu thức cực mạnh kia, những lo lắng về Mục trước kia của Trương Vô Kỵ liền biến mất.
Theo như hắn nghĩ, nếu như Mục đại ca có thể lấy ra cái đống đan được thần kỳ như thế cho hắn thì ắt hẳn bản thân của Mục cũng sẽ có rất nhiều, như vậy thì việc tu luyện hồn lực sẽ không có vấn đề gì nữa.
Nhưng mà khi Trương Vô Kỵ nhìn lấy Mục thì hắn lại không thể tin được, bởi vì hắn thấy hồn lực của Mục chỉ ở mức của Đại Hồn Sư, không phải là 29 cấp Đại Hồn Sư mà lại là khoảng 22 cấp Đại Hồn Sư.

Chính vì vậy mà Trương Vô Kỵ sau khi do dự một hồi, thì mới mở miệng hỏi.
Nghe thấy ca ca của mình hỏi như vậy, Trương Thanh Trúc cũng quay đầu về phía Mục, sau khi nhìn qua mấy lần thì liền lộ vẻ không thể tin được, nàng nói: “Cái này, không thể nào…”
Bởi vì Trương Thanh Trúc từ nhỏ đã rất hay tò mò, đối với vị Mục đại ca thần bí thì trước giờ luôn miệng hỏi không ngừng, tự nhiên chuyện về thiên phú của Mục cũng như việc hắn bị đuổi khỏi Hoa Vũ Học Viện, nàng tự nhiên đều biết, cho nên sau khi nhìn lấy hồn lực của Mục liền mới có biểu hiện như thế.
“Thế nào, tu vi của ta thấp lắm à?” Mục cười nói.
Mục hiện tại mới bươc vào Trúc Cơ Trung Kỳ không lâu, nếu so sánh thì tương đương với một Đại Hồn Sư 22 cấp, nếu như lấy hồn lực để so sánh thì trong ba người, hắn chính là người yếu nhất.
Đối với hồn lực của Mục, Trương Vô Kỵ cũng không muốn khoét vào nỗi đau này, tự nhiên liền lên tiếng giải thích: “Không phải…”
Nhìn lấy biểu hiện của Trương Vô Kỵ như vậy, Mục nhiên biết là tiểu tử này chính là quan tâm mình, chỉ cười đáp: “Cũng không cần phải như thế, tu vi của ta mặc dù thấp nhưng cũng đủ để đánh với hai đứa rồi đấy.”
Nghe Mục nói như vậy, tính hiếu chiến trong người của Trương Thanh Trúc liền nổi lên, nàng nói: “Mục đại ca, huynh bây giờ chỉ mới có 22 cấp, ta thì đã 29 cấp rồi, còn ca ca thì 48 cấp, huynh làm sao đánh lại?”
Bên cạnh, Trương Vô Kỵ thấy muội muội nói trực tiếp hồn lực của Mục ra như vậy, liền gắt lên: “Thanh Trúc!”
“Như vậy đi, chỗ này là trong thành, không thích hợp để đánh nhau.

Phía Đông của Thiên Đấu Thành có bãi đất trống đấy, chi bằng ra ngoài đó luận bàn.” Mục cười nói.
“Cái này…” Trương Vô Kỵ có chút chần chừ nói.
“Cứ quyết định như vậy!”
Mục chỉ để lại một câu như vậy, sau đó liền tế ra Thanh Lôi Kiếm, nhanh chóng bay đến điểm hẹn.
Ở phía dưới, hai huynh muội nhà họ Trương lúc này đang trợn mắt há mồm, vẫn không thể nào tin tưởng được việc gì vừa xảy ra.
Sau đó, Trương Thanh Trúc liền kích động la lên: “Wow, Mục đại ca còn biết bay nữa kìa, thật lợi hại, ca chúng ta mau đi thôi!”
Nói xong, nàng liền kéo tay Trương Vô Kỵ rồi hướng phía Đông của Thiên Đấu Thành mà chạy.
***
Phía Đông của Thiên Đấu Thành.
Tại một bãi đất trống…
Lúc này, nơi này chỉ có một người đang đứng.
— QUẢNG CÁO —
Qua một lát, hai huynh muội Trương Vô Kỵ liền đã tới.

Bởi vì bản thân là hồn sư, cho nên quãng đường ngắn như vậy cũng không thể khiến cho hai người cảm thấy mệt.
“Mục đại ca, có thể bắt đầu được chưa?” Trương Thanh Trúc hưng phấn hỏi.

“Bắt đầu đi!” Mục nhàn nhã đáp.
Nghe thấy vậy, Trương Vô Kỵ cùng Trương Thanh Trúc liền đứng ra hai bên, thần sắc đều trở nên nghiêm túc, rất nhanh liền triệu hoán ra vũ hồn.
“Đồ Long Đao!!!”
“Ma Lan Cầm!!!”
Lời vừa dứt, một cái cầm dài khoảng hơn một trường liền xuất hiện phía trước mặt của Trương Thanh Trúc, bên trên đó có rất nhiều hoa văn ánh bạc lấp lánh.

Bởi vì Trương Thanh Trúc chỉ mới có hai cái hồn hoàn cho nên vũ hồn của nàng chỉ mới có hai dây đàn, tương ứng cho hai cái hồn kỹ.
Vốn dĩ, vũ hồn của Trương Thanh Trúc cũng không có tên gọi, mà Mục lại cho nàng bộ công pháp Thương Cầm Ma Lan, cho nên nàng liền đặt tên cho vũ hồn của bản thân là Ma Lan Cầm.
Ở phía đối diện, nhìn lấy hai người nọ đã triệu hoán ra vũ hồn, Mục cũng không đợi nữa, liền đưa tay sờ lấy túi trữ vật bên đeo hông, lấy ra mấy món pháp khí của bản thân.
Thanh Quy Thuẫn, Thanh Giao Kỳ, Kỳ Lam Thương nhanh chóng đều được lấy ra, nương theo linh lực của Mục truyền vào, liền đón gió lớn lên.
Tiếp đó, Mục lại đưa tay về phía túi linh thú, phất một cái, một đàn Huyết Trùng liền bay ra, tạo thành một đám mây màu đỏ.
Nương theo sự điều khiển của Mục, đám Huyết Trùng kia liền bao quanh lấy hắn, sau đó bám lên người hắn, tạo thành một bộ giáp màu đỏ, bao lấy toàn thân, chỉ để hở đôi mắt.
Kế tiếp, Mục phất tay một cái, Thanh Quy Thuẫn liền bay lên trên đỉnh đầu, sau đó tạo thành ba cái kết giới màu lam nhạt.
Sở dĩ Mục phải làm như vậy là vì Trương Vô Kỵ.

Đối đầu với một tên Hồn Tông có chiến lực ngang ngửa Hồn Vương thì việc gia tăng phòng thủ cho bản thân là điều cần thiết.
Kế tiếp, nương theo sự điều khiển của Mục, Kỳ Lam Thương liền rời khỏi tay của hắn, bay ra ở phía sau, lơ lửng trên không trung.
Gào…!!!
Thanh Giao Kỳ vốn nằm trong tay của Mục thì sau khi được truyền một lượng linh lực vào thì liền huyễn hóa ra một cái hư ảnh giao long màu lam, liên tục bay bay lượn phía trên đầu hắn.
Nhìn thấy một màn như vậy diễn ra, cả Trương Vô Kỵ cùng Trương Thanh Trúc liền ngẩn người.

Có điều, rất nhanh sau đó, hai người liền hồi phục lại, chiến ý trong người liền dâng cao.
Việc Mục có nhiều món đồ kỳ lạ thì đối với hai người cũng không có gì lạ, cứ nhìn lấy hai cái Nhật Nguyệt Song Ấn thì biết.
“Mục đại ca, cẩn thận đó nha!” Trương Thanh Trúc nói.
“Được!”
Cả ba liền đồng thời hô lên: “Chiến!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.