Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 35: 35: Ôm Ấp





Mặc dù Trương Vô Kỵ có pháp quyết của Hắc Đồng Luyện Ngục chỉ mới được một tháng, việc tu luyện vẫn còn chưa tới nơi tới chốn nhưng tinh thần lực của hắn đã được gia tăng lên rất nhiều, cộng thêm một thân hồn lực 48 cấp Hồn Tông của bản thân nữa thì việc mà hắn ngây ra cũng không diễn ra quá lâu, chỉ qua một cái nháy mắt liền trấn định trở lại.
Trương Vô Kỵ sau khi trấn định trở lại thì liền ngưng thần hẳn lên, hai mắt mặc dù đang chăm chú nhìn đối phương nhưng vẫn hết sức cố gắng tránh những nơi không nên nhìn.
Với đôi mắt đen ngòm do thi triển Hắc Đồng Luyện Ngục, Trương Vô Kỵ nhìn lấy ba cái hồn hoàn đang sáng lấp lóe dưới chân của đối phương, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?”
Đối diện với câu hỏi mang đầy tính uy hiếp của Trương Vô Kỵ, thiếu nữ nọ cũng không có lập tức trả lời.

Chỉ thấy thân ảnh của nàng thoắt ẩn, thoắt hiện, trong chớp mắt đã chạy được một khoảng khá xa.
Mắt thấy đối phương đã chạy ra xa, Trương Vô Kỵ cũng không có vì thế mà buông tha, chỉ thấy hắn nhanh chóng vận dụng hồn lực, cái hồn hoàn thứ ba cũng vì thế mà phát sáng.
“Đệ Tam Hồn Kỹ – Kích Tốc!”
Sau khi thi triển cái hồn kỹ thứ ba, tốc độ của Trương Vô Kỵ liền được tăng mạnh, trong nháy mắt đã lao về phía trước, thậm chí còn để lại một cái tàn ảnh tại nơi hắn vừa đứng.
Nếu xét về tốc độ cùng sự biến ảo khôn lường thì U Minh Linh Miêu quả thực không hổ danh là một trong những vũ hồn đứng đầu.

Mặc dù Trương Vô Kỵ đã thi triển cái hồn kỹ thứ ba, nhưng xem ra tốc độ vẫn thua thiếu nữ kia một bậc, trong chốc lát không thể bắt được nàng.
Có điều, cái tình trạng này cũng không có kéo dài quá lâu, dù sao thì Trương Vô Kỵ cũng là 48 cấp Hồn Tông, hồn lực tất nhiên sẽ hùng hậu hơn thiếu nữ kia.

Chính vì vậy mà chỉ qua một thoáng, hắn đã bắt kịp được nàng.
“Đệ Nhất Hồn Kỹ – Trảm Sát!”
Sau khi đã áp sát được thiếu nữ kia, Trương Vô Kỵ liền thi triển cái hồn kỹ thứ nhất, đem thiếu nữ nọ đánh rớt xuống đất.
Rầm…!!!
Một tiếng va chạm lớn vang lên, thiếu nữ nọ liền từ trên cành cây rơi xuống đất.
Ngay khi vừa rơi xuống đất, thiếu nữ nọ liền định xoay người, tiếp tục chạy trốn.

Nhưng có điều, khi nàng vừa xoay đầu lại thì cái ý niệm chạy trốn liền biến mất.

Bởi vì lúc này, Đồ Long Đao đã ở trên cổ của nàng.
Đối diện với ánh mắt lạnh băng của thiếu nữ nọ, Trương Vô Kỵ cũng không có vì vẻ đẹp của nàng mà mềm lòng, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao đêm hôm khuya khoắt thế này lại đi theo dõi ta?”
Qua một lát, cũng không thấy thiếu nữ nọ trả lời.

Khuôn mặt của nàng từ nãy đến giờ không có một chút biến hóa, giống như là trời sinh băng lãnh vậy.

Có lẽ, thứ duy nhất biến hóa chính là đôi mắt đầy băng hàn đang nhìn lấy Trương Vô Kỵ.

Mắt thấy thiếu nữ kia không có trả lời câu hỏi của bản thân, Trương Vô Kỵ cũng không có nhiều lời nữa, chỉ thấy tay phải của hắn vận lực, Đồ Long Đao liền cứa vào cái cổ trắng nõn kia, một vệt máu liền chảy xuống.
Đang lúc Trương Vô Kỵ định vận thêm lực thì thiếu nữ kia liền cất giọng nói: “Du Y.

Tên của ta là Du Y.”
Nghe thấy vậy, Trương Vô Kỵ lắc đầu một cái, cười nói: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?”
Chỉ thấy hắn cười nhẹ một cái, chậm rãi nói: “Vũ hồn của ngươi là U Minh Linh Miêu.

Nếu ngươi muốn lấy tên giả thì nên lấy họ Chu mới đúng.”
Vừa nói, Trương Vô Kỵ vừa vận lực, đem Đồ Long Đao cứa mạnh vào cái cổ của thiếu nữ nọ.
Sau khi nghe thấy vậy, thiếu nữ nọ sắc mặt liền tái nhợt đi, cắn răn nói: “Chu Lạc.

Tên thật của ta là Chu Lạc.”
“Như vậy mới đúng chứ.” Trương Vô Kỵ nhàn nhã đáp.
“Nói đi, tại sao ngươi lại theo dõi ta?” Lần này, Trương Vô Kỵ hỏi với một giọng điều tràn đầy sát khí.
Đối diện với sát khí mà Trương Vô Kỵ thả ra, Chu Lạc liền run lên mấy cái.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, nàng liền đáp: “Ta không phải là theo dõi ngươi, ta chỉ là trong lúc vô tình mới gặp được ngươi.”
— QUẢNG CÁO —
“Ồ, là thế sao?”
“Có điều ta không tin lời của ngươi.

Ngươi nói ra ngoài thì đụng phải ta.

Đêm hôm khuya khoắt như thế này, một nữ nhân như ngươi ra ngoài làm cái gì?”
Trương Vô Kỵ vừa nói, vừa đem sát khí tỏa ra nhiều hơn, lại kết hợp với Hắc Đồng Luyện Ngục, làm cho Chu Lạc run rẫy không thôi.
“Ta… ta… ta ra ngoài luyện tập.

Ta muốn trở nên mạnh hơn.” Chu Lạc run rẫy đáp.
Nghe thấy Chu Lạc nói như vậy, Trương Vô Kỵ cũng đã tin lời của nàng nhưng cũng chỉ là tin ba phần mà thôi, còn bảy phần còn lại thì phải ép nàng nói ra mới có thể đối chiếu thực hư được.
Có điều, khi Trương Vô Kỵ định mở miệng hỏi thêm thì ở phía xa liền truyền đến âm thanh…

“Nhanh, các ngươi mau qua bên này kiểm tra, nhất định phải tìm ra kẻ dám cả gan làm loạn ở Vũ Hồn Điện.”
“Vâng!”
Nghe thấy vậy, Trương Vô Kỵ thầm kêu không ổn, chắc có lẽ khi thi triển cái thần thông Niệm Bàn Ma Sát kia đã gây ra động tĩnh quá lớn.
Lúc trước, khi chuẩn bị thi triển Niệm Bàn Ma Sát, Trương Vô Kỵ cũng có nghĩ qua chuyện bị phát hiện.

Vốn ban đầu, hắn định sẽ nói là bản thân muốn luyện tập một chút trước khi thi đấu, như vậy thì có thể sẽ qua mặt được binh sĩ tuần tra.
Có điều, tình hình lúc này căn bản là không thể làm như vậy…
Chu Lạc nếu như sở hữu vũ hồn U Minh Linh Miêu thì chắc chắn là người của Tinh La hoàng thất chiến đội, chưa kể đến việc bọn họ là đối thủ của nhau nữa.
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, hơn nữa, Trương Vô Kỵ còn đang cởi trần, nếu như mà bị phát hiện thì có trăm cái miệng cũng không thể giải thích nổi.
Chính vì vậy mà ngay khi đám binh sĩ kia còn chưa đuổi tới, Trương Vô Kỵ liền thu hồi vũ hồn, nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.

Về phần Chu Lạc thì trực tiếp bị hắn bế trên vai.
***
Bên trong một cái gốc cây đại thụ đã chết, Trương Vô Kỵ lúc này chính là đang căng thẳng tột đột, sợ rằng bản thân sẽ bị phát hiện.

Mặc dù hắn đã ngụy trang nơi ẩn nấp rất kỹ rồi nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn có chút chột dạ.
Về phần tại sao chột dạ thì chính là Chu Lạc.

Nàng lúc này cũng giống như Trương Vô Kỵ, đều đang ở bên trong cái gốc đại thụ đã chết này.
Bởi vì cái gốc đại thụ này có không gian khá nhỏ, cho nên hai người không thể ngồi độc lập được mà phải là một người ngồi trên, một người ngồi dưới.
Về phần người ngồi dưới thì tất nhiên là Trương Vô Kỵ.

Hắn lúc này chính là một tay ôm eo của Chu Lạc, kéo sát người của nàng lại, để hai chân của nàng không bị lộ ra ngoài, tay còn lại thì bịt chặt miệng của nàng lại, chỉ còn chừa lại cái mũi nhỏ.
Đối với một thiếu nữ 14 tuổi như Chu Lạc mà nói, tình cảnh lúc này thực sự là một loại giày vò.

Nàng từ khi sinh ra đến nay mặc dù bị người trong gia tộc ghét bỏ nhưng cũng chưa từng bị người nào đối xử với nàng như vậy.

Chính vì thế mà cả người nàng cứ run bần bật lên.
Cảm nhận được có người đến gần, Trương Vô Kỵ liền nói nhỏ vào tai của Chu Lạc: “Có người đến, ngồi im đi!”

Vốn lúc trước đã bị Trương Vô Kỵ dọa cho mặt không còn chút máu, bây giờ lại nghe thấy hắn nói như vậy, Chu Lạc liền lập tức làm theo mà không có một chút phản kháng.
Ở bên ngoài…
“Nhanh, qua bên này tìm thử xem!”
“Vâng!”
— QUẢNG CÁO —
Quay trở lại bên trong…
Bởi vì bên ngoài đang có binh sĩ tuần tra, cho nên Trương Vô Kỵ lúc này chính là căng thẳng tột độ, cơ hồ thì đây chính là lần hắn căng thẳng nhất từ khi sinh ra tới giờ.
Cứ nghĩ tới hậu quả về sau khi bản thân bị phát hiện thì Trương Vô Kỵ không tự chủ mà rùng mình mấy cái, có điều là do kiềm chế tốt cho nên Chu Lạc không có nhận ra sự bất thường nào.

Mặc dù vậy nhưng trên trán hắn đã đầy mồ hôi, cơ hồ là cả cơ thể cũng vậy.
Đột nhiên…
“Này, chỗ này rất lạ này, mau qua đây kiểm tra!”
Mặc dù đây chỉ là một câu nói bình thường nhưng đối với hai người Trương Vô Kỵ và Chu Lạc đang dính sát vào nhau thì chẳng khác nào là tiếng sét ngang tai cả.
Bịch…Bịch…Bịch…!!!
Nương theo tiếng chân càng bước tới gần, cả hai người Trương Vô Kỵ và Chu Lạc đều gấp gáp cả lên, ngay cả trái tim trong lồng ngực cũng đều đập nhanh hơn rất nhiều, cơ hồ là gấp hai lần, thậm chí là gấp ba lần so với ban đầu.
Bịch…Bịch…Bịch…!!!
Càng ngày, tiếng bước chân càng tới gần, đột nhiên…
“Nhanh, bên này có dấu chân, mau truy bắt!”
Ngay lập tức, người binh sĩ kia liền theo tiếng gọi của đồng đội mà chạy lại, bỏ xa chỗ nấp của Trương Vô Kỵ cùng Chu Lạc.
Qua một lát, sau khi nói với nhau điều gì đó, toán binh sĩ kia liền đi mất.
Qua một lát nữa, sau khi xác nhận là đám binh sĩ kia đã hoàn toàn rời khỏi, Trương Vô Kỵ mới dám thở ra một hơi.

Tiếp đó, hắn liền buông Chu Lạc ra, sau đó thì để nàng ra trước, còn bản thân thì ra ngoài sau.
***
Ở bên ngoài…
Sau khi bước ra khỏi cái nơi chật hẹp kia, có lẽ là do da mặt của Chu Lạc quá mỏng mà khi nàng vừa thấy Trương Vô Kỵ bước ra thì liền cúi đầu, xoay người qua một bên.
Không riêng gì Chu Lạc, ngay cả một người trầm tĩnh như Trương Vô Kỵ cũng vậy.

Sau khi bước ra ngoài, hắn cũng chỉ nhìn Chu Lạc, một lời cũng không nói, dù sao thì chuyện vừa xảy ra cũng quá bất ngờ, hắn hoàn toàn không biết phải xử lý như thế nào.
Sau khi im lặng hồi lâu, Trương Vô Kỵ liền lên tiếng trước: “Đêm nay, ta và ngươi cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì…”
Ngừng một lát, hắn lại tiếp: “Có điều, nếu như có người khác biết được việc này thì ngươi cũng đừng mong sống yên ổn.”
Lời vừa dứt, Trương Vô Kỵ từ trên người lấy ra một cái bình nhỏ, sau đó thì ném về phía của Chu Lạc, nói: “Bên trong là dược liệu, cái này có thể giúp ngươi chữa vết thương ở cổ, đảm bảo không để lại sẹo.”
Nói rồi, Trương Vô Kỵ liền triệu hoán vũ hồn ra, lập tức thi triển cái hồn kỹ thứ ba rồi chạy đi mất hút.
“Đệ Tam Hồn Kỹ – Kích Tốc!”
Về phần Chu Lạc thì nàng vẫn đang ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Qua một lúc, Chu Lạc liền cầm cái bình mà Trương Vô Kỵ ném cho nàng, giơ lên cao rồi nhìn đi nhìn lại mấy lần.

Đột nhiên, nàng chợt nhớ gì đó: “Này, ngươi tên gì?”
— QUẢNG CÁO —
Có lẽ Trương Vô Kỵ đã đi quá xa cho nên không có hồi đáp.
Qua một lúc lâu, Chu Lạc mới bắt đầu quay trở về phòng của bản thân.
***
Cạch…!!!
Tiếng đóng cửa vang lên, Chu Lạc lúc này đã trở về phòng của bản thân.
Nếu là như thường lệ thì sau khi luyện tập xong thì nàng sẽ leo lên giường mà ngủ luôn.

Nhưng mà, hôm nay lại khác…
Sau khi đóng cửa lại, Chu Lạc vẫn không có đi về phía giường, chỉ thấy nàng đứng tựa người vào cái cửa, trong đầu thì liên tục hồi tưởng lại những điều vừa trải qua.
Lúc này, trong đầu của nàng đều là hình ảnh của Trương Vô Kỵ, nhất là cái cảnh mà cùng Trương Vô Kỵ trốn vào trong cái gốc cây kia.
Khi ấy, bởi vì chỗ mà hai người trốn rất nhỏ, Chu Lạc phải ngồi áp sát lên người của Trương Vô Kỵ, lại thêm việc Trương Vô Kỵ cởi trần nữa, cho nên mọi đường nét trên cơ thể của hắn, nàng đều cảm nhận rõ ràng.
Cơ mà lúc ấy, trong lúc căng thẳng, Trương Vô Kỵ đổ mồi hôi rất nhiều, chính vì vậy mà đã làm cho cả cái lưng của Chu Lạc đều ướt đẫm.
Nhưng mà vẫn chưa hết, trong lúc ngồi áp sát như vậy, cái mùi hương đặc trưng của chỉ có nam nhân có lại cứ xông thẳng vào mũi của Chu Lạc, làm cho nàng xấu hổ không thôi, không biết phải làm như thế nào.

Cơ hồ là đến bây giờ, bên mũi của nàng vẫn còn thoang thoảng cái mùi đó.
Trong lúc hồi tưởng lại hết thảy mọi chuyện vừa phát sinh, khuôn mặt của Chu Lạc càng lúc càng đỏ rực, tim thì càng ngày càng đập nhanh, cơ hồ là muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Cơ mà cái này cũng là điều hiển nhiên.
Một thiếu nữ 14 tuổi còn chưa trải sự đời như Chu Lạc mà lại bị một nam nhân không quen không biết ôm ấp giữa đêm khuya, lại còn suýt chút nữa là bị người khác phát hiện nữa.
Nếu như đặt vào hoàn cảnh như vậy thì chắc có lẽ ai cũng sẽ có phản ứng như nàng vậy.
Qua một lát, sau khi hồi tưởng xong những gì đã trải qua, Chu Lạc liền lấy từ trong người ra một cái bình, sau đó thì đi tới trước cái gương trong phòng, bắt đầu nhìn lấy cái vết thương trên cổ.
Nếu như có ai thấy một cái cổ thon, nhỏ, trắng nõn như vậy mà lại xuất hiện một vết cứa dài, bên trên còn rỉ ra chút máu thì có lẽ là sẽ đau lòng không thôi.
Nói không chừng là sẽ nói ra một câu: “ Thật là không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Nhìn lấy cái vết thương trên cổ của bản thân, trong lòng Chu Lạc đột nhiên sinh ra một cỗ tức giận đối với người đã gây cho nàng cái vết thương này – Trương Vô Kỵ, nhưng sau đó không lâu lại biến mất mà thay vào đó là một sự ấm áp lạ lùng.
Cái này thực chất cũng đơn giản.
Nếu như tính từ lúc mà mẹ của Chu Lạc qua đời thì mọi việc sinh hoạt hằng ngày, nàng đều phải tự lo lấy, không hề có một ai quan tâm tới nàng, chứ nói chi đến việc có người khác cho nàng thứ gì đó.
Chính vì thế mà đối với việc Trương Vô Kỵ cho nàng cái bình dược liệu này, mặc dù vẫn không biết là có hiệu quả hay không nhưng cũng đủ để cho Chu Lạc cảm thấy được sự quan tâm.
Sau khi mở cái nắp bình ra, Chu Lạc liền cảm thấy được một cái mùi hương vô cùng dễ chịu.

Tiếp đó, nàng liền đổ dược liệu ra, rồi đưa tay lên thoa lên cái cỗ trắng nõn của mình.
Sau khi đã thoa xong, Chu Lạc liền đem cái bình kia cất vào trong người, tiếp đó thì leo lên giường đi ngủ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.