Mộ Phi uống rất nhanh, một chai rượu để đó mà đã hết, loại rượu đó còn rất nặng, Mộ Phi uống xong, cả người nằm trên sô pha, mặt đỏ bừng.
Diệp Vĩ Gia khẳng định là tâm tình gã không tốt nên mới chạy đến đây uống rượu, chính là ngoài miệng gã không chịu thừa nhận mà thôi.
Diệp Vĩ Gia đến bên người Mộ Phi, muốn dìu gã, lại bị gã đẩy ra, miệng còn gào thét: “Hỗn đản, ngươi là đại hỗn đản, đi thì đi luôn đi, còn về làm gì chứ!”
Vì quá say, nên những lời gã nói đều rời rạc.
Diệp Vĩ Gia nghe rõ lời vừa rồi, cũng không hiểu được ý tứ, khuyên nhủ: “Được rồi, được rồi, để hắn không về là được.”
“Hỗn đản, hỗn đản!” – Mộ Phi mắng hai tiếng.
Diệp Vĩ Gia cho gã tựa lên vai mình, một tay cầm lấy tay gã, một bàn tay đỡ thắt lưng: “Ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về!”
Mộ Phi đã say khướt, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.
Khi Diệp Vĩ Gia đỡ gã ra ngoài, rất may lại gặp Nick, hỏi nơi Mộ Phi ở, ra ngoài vẫy taxi, đưa hắn vào xe rồi báo địa chỉ cho bác tài.
Nơi Mộ Phi ở là chung cư trung tâm, tiểu khu có tên là Thủy Tạ Mùa Xuân.
Nhà ở tại S thị đều là tấc đất tấc vàng, huống chi là khu trung tâm, có nhà ở nơi như vậy Diệp Vĩ Gia cũng chưa từng nghĩ đến.
Bảo vệ tiểu khu vừa thấy Diệp Vĩ Gia đỡ Mộ Phi xuống liền nhận ngay ra người tới, sợ hãi kêu: “Mộ tiên sinh, sao lại uống nhiều vậy? Say đến thế này?”
Diệp Vĩ Gia cố hết sức mới đỡ được Mộ Phi, nhìn thấy bảo vệ nhận ra gã, nghĩ xem có nên tống người này cho vị bảo vệ kia hay không, cân nhắc một chút, vẫn là không nên đi.
“Đại thúc, ngươi biết hắn trụ ở phòng nào không? Hắn đã say lắm rồi, vừa mới nói được cho ta tên khu, còn cái gì cũng không nói.” – Diệp Vĩ Gia hỏi.
“Mộ tiên sinh hẳn là ở tầng tám.” – Bảo vệ nói.
Lúc này, Mộ Phi đã tỉnh một chút, lại ồn ào: “Ai nói ta không biết uống rượu, ta biết chứ, ta dẫn ngươi đến nhà ta, chúng ta tiếp tục uống.”
Diệp Vĩ Gia hận không thể đánh gã một cái, say rượu đúng là phiền toái, nhất là cái lúc nửa tỉnh nửa say này.
Bảo vệ đang trực, cậu không mong chờ người ta có thể cùng đỡ gã về phòng, phải nể nhau lắm mới đến trước cửa nhà thôi.
“Chìa khóa đâu? Mở cửa!” – Diệp Vĩ Gia hỏi gã.
Mộ Phi tựa vào người cậu, gõ cửa, Diệp Vĩ Gia nghĩ chả lẽ trong nhà có người? Thấy gã gõ không có chút lực nào, liền gõ mạnh hơn.
Đúng là có người ra mở cửa, lại là người quen, người trong nhà nhìn bọn họ nhíu mày, vẻ mặt không có biểu tình gì.
Diệp Vĩ Gia đầu tiên là cả kinh, sau đó là thoải mái. Hai người là huynh đệ, ở cùng nhau là chuyện bình thường, cậu nói với Mộ Hàn: “Đừng có ngây ra đó, giúp tôi đỡ anh ta.”
Mộ Hàn giúp cậu đỡ người vào nhà, đem thả trên giường, Mộ Phi vẫn còn mở miệng lải nhải cái gì đó, bất quá thanh âm nghe không rõ, mà hai người kia cũng không muốn nghe.
“Ngươi chăm sóc cho hắn, ta về trước.” – Diệp Vĩ Gia nói.
Mộ Hàn ngăn cậu lại, biểu tình trên mặt có chút quái dị, âm u: “Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Diệp Vĩ Gia dừng bước, cảm thấy kỳ quái, cười cười nhìn y: “Ngươi muốn hỏi gì?”
Mộ Hàn bình tĩnh nhìn cậu, đôi mắt thâm thúy lộ ra một mảnh vắng lặng: “Ngươi sao lại quen biết ca ca ta? Vì sao vừa rồi anh ấy lại rủ ngươi ra ngoài?
Diệp Vĩ Gia hơi run, không nghĩ tới là y sẽ hỏi chuyện này, liền nói: “Tôi với anh ta không quen, tôi không hiểu tại sao anh ta lại kéo tôi ra ngoài? Chờ anh ta tỉnh lại, anh tự mình hỏi đi.”
Diệp Vĩ Gia nói xong liền đi, Mộ Hàn giữ chặt cổ tay cậu, Diệp Vĩ Gia trừng mắt nhìn y, Mộ Hàn vẫn lạnh lùng: “Tôi mặc kệ vì sao cậu biết anh ấy, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu không nên quá thân cận với anh ấy.”
Diệp Vĩ Gia trừng mắt: “Nói xong chưa? Xong rồi thì để tôi đi.”
Mộ Hàn buông tay, Diệp Vĩ Gia thản nhiên nói: “Chỉ cần anh ta không đến quấn quít lấy tôi, tôi vỗn mặc kệ.”
Diệp Vĩ Gia căm giận bước ra, sập cửa một cái thật mạnh, xoay người lại mắng một câu bệnh thần kinh.
Mộ Hàn đến phòng Mộ Phi, nhìn gã đang ngủ say, mặt hơi nhăn lại như trước.
Khi đó Mộ Phi mãnh liệt lôi kéo Diệp Vĩ Gia đi, bỏ lại mấy người bọn họ. Y nghĩ thế nào cũng không nghĩ rằng Diệp Vĩ Gia nhận thức ca mình, chuyện này tựa hồ vượt qua sức tưởng tượng của y.
Mộ Hàn lạnh lùng nhìn Mộ Phi một lát, liền tắt đèn ra ngoài.
Sáng hôm sau, Mộ Phi tỉnh lại vẫn thấy đầu có điểm đau, đã lâu lắm rồi gã không uống nhiều đến thế.
Tắm rửa xong ra ngoài, Mộ Hàn đã làm xong bữa sáng, đệ đệ gã hôm nay thật sự khó chịu.
Mộ Hàn nấu cháo thịt nạc trứng muối, trên mặt bát cháo còn có vài miếng hành lá, Mộ Phi ngoáy cháo, nếm thử một chút, quả nhiên là rất ngon.
“Tối hôm qua Tiểu Diệp Tử đưa ta về sao?” – Mộ Phi còn nhớ mang máng một chút sự tình.
Mộ Hàn đang ăn, nghe thấy vậy, nao nao, chớp mắt nhẹ nhàng lên tiếng: “Đúng thế.”
Mộ Phi cười cười: “Tối hôm qua thực sự là làm phiền cậu ta, hôm nay phải mời cậu ấy ăn cơm cám ơn mới được.”
Tay Mộ Hàn nắm chặt, căng thẳng, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Anh với cậu ta sao lại quen nhau?”
Mộ Phi ngồi đối diện y, trên mặt y biểu hiện cái gì đều nhìn thấy rõ ràng, đáy mắt kia rõ ràng là cất giấu sự hờn giận, lại vô cùng áp lực. Mộ Phi cảm thấy buồn cười, lại nghĩ đến sự kiện kia, không biết nếu nói sự thật thì y sẽ có biểu tình gì?
Nghĩ đến đây, Mộ Phi nở nụ cười, đệ đệ này của gã lúc mới gặp luôn có bộ dáng lạnh lùng, không thường nói chuyện. Gã quan tâm y, y lại không thèm để ý, sau bị gã làm phiền nhiều quá, mới chậm rãi để ý đến gã, thỉnh thoảng mới mở miệng nói một hai câu. Hiện tại hai người ở chung, y không nói nhiều lắm, nhưng cũng không đến mức lạnh lùng như trước.
“Ngẫu nhiên quen biết thôi, Tiểu Diệp Tử là người có ý tứ.” – Mộ Phi cười nói.
“Cậu ta có tên có họ, đừng có kêu là Tiểu Diệp Tử này, Tiểu Diệp Tử nọ.” – Mộ Hàn nhắc nhở.
“Tên thôi mà, tôi thích gọi như thế, cậu để ý làm gì chứ?” – Mộ Phi tươi cười nhưng có chút quỷ bí, có thâm ý khác.
Mộ Hàn lạnh lùng trừng mắt nhìn gã: “Anh là cái dạng gì, tôi đều biết, anh tốt hơn hết là đừng trêu đùa cậu ấy, cậu ấy không phải là loại người luẩn quẩn bên cạnh anh.”
Mộ Phi từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười, vùi đầu ăn cháo.
Trong phòng đột nhiên im lặng, trầm mặc một lát, Mộ Hàn đột nhiên hỏi: “Anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì?”
Mộ Phi hơi run, nhưng lại tiếp tục ăn.
Trong lời này của đệ đệ gã còn có ý tứ gì đây?
Cư nhiên có thể mở miệng hỏi gã rốt cuộc đang suy nghĩ gì, y chắc cũng biết chút gì đi, dù sao hai người cũng thân cận như vậy.
Đã biết như thế, gã còn có thể nghĩ cái gì? Gã cái gì cũng không muốn nghĩ.
Mộ Phi ăn xong, cười cười với y: “Trù nghệ của đệ càng ngày càng tốt, thỉnh thoảng khi về thăm cha mẹ nấu cho họ một chút, khẳng định họ sẽ rất cao hứng.”
Nói xong, liền đứng dậy vào phòng.
Mộ Hàn nhìn bóng dáng của gã, suy nghĩ trong chốc lát, bắt đầu thu dọn bát đĩa trên bàn.