Từ Tiểu Tam Biến Tiểu Thụ

Chương 46: Chỉ cần con hạnh phúc là được



Mộ Hàn gõ cửa phòng, Diệp Vĩ Gia mở cửa, Mộ Hàn bình tĩnh không nói câu gì đi vào, đóng cửa, đi thẳng vào vấn đề: “Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”

Diêp Vĩ Gia biết ý tứ trong lòng y, áy náy nói: “Thực xin lỗi.”

Mộ Hàn thở dài, tức giận trong lòng tan thành mây khói, thanh âm ôn nhu hơn nhiều: “Anh biết là em đang nghĩ gì. Em cho là anh gọi cha mẹ tới, em chưa muốn gặp họ, nhưng anh gọi họ tới, bức em phải gặp mặt, Tiểu Diệp Tử, em nghĩ anh là người như vậy sao?”

Diệp Vĩ Gia bị đoán trúng tâm tư, kinh hoàng nói: “Không phải.”

Mộ Hàn ôm cậu vào lòng, thấp giọng nói: “Tiểu Diệp Tử, lần trước là do anh, anh thừa nhận anh muốn cha mẹ em biết đến sự tồn tại của anh, em vẫn canh cánh trong lòng, nhưng mà anh sẽ không làm như thế lần thứ hai, anh muốn em cam tâm tình nguyện về gặp cha mẹ anh, ở chuyện này anh muốn em ngyện ý đáp ứng.”

Tâm tư Diệp Vĩ Gia bị Mộ Hàn nhìn thấu, cậu mới biết là Mộ Hàn hiểu cậu đến thế nào, cậu rầu rĩ nói: “Chuyện lần trước không phải em trách anh làm không đúng, anh nói đúng, chúng ta muốn ở bên nhau, sớm hay muộn cũng sẽ phải đối mặt với những vấn đề này, em cũng không phải không muốn về cùng anh, mà là em sợ cha mẹ anh sẽ không tiếp nhận chuyện này, còn hôm nay, mọi việc quá đột ngột, em hoàn toàn chưa chuẩn bị gì.”

Mộ Hàn buông cậu, mỉm cười nhìn cậu: “Làm sao kịp chuẩn bị được. Cha mẹ đến đây đã chuẩn bị sẵn rồi, nói không chừng chúng ta đã sớm bị bán đứng, cha mẹ cố ý đến thử một chút.”

Diệp Vĩ Gia kinh ngạc nhìn y, Mộ Hàn hôn hôn cậu, cười nói: “Nhanh đi thay quần áo đi, lát nữa đi mua đồ ăn.”

Diệp Vĩ Gia gật đầu.

Tần Hương Lan đoán chắc Mộ Hàn đã nói gì đó với Diệp Vĩ Gia, cho nên lúc này cậu mới có thể theo bọn họ đi mua đồ ăn. Đã lâu lắm rồi bà chưa đi siêu thị, cũng không muốn mua gì, nhìn con trai mình cẩn thận chọn đồ ăn, bà kéo chồng mình qua, hạ thấp giọng nói: “Tiểu Hàn hồi nhỏ là đứa trẻ nhu thuận, bộ dáng đáng yêu, học tập lại tốt, càng lớn càng thêm suất khí, lại đảm đang việc nhà, ai mà gả cho nó thì quả là hạnh phúc.”

Mộ Văn Hải sủng ái nhìn bà: “Tần Hương Lan nữ sĩ, em dùng từ đảm đang cho con trai mình có thấy nữ tính quá không?”

Tần Hương Lan liếc mắt nhìn về phía hai người Mộ Hàn, Mộ Hàn đi trước chọn đồ ăn, sau đó quay sang nói cho Diệp Vĩ Gia cách chọn đồ ngon, Diệp Vĩ Gia thì chăm chú nghe, Tần Hương Lan nói: “Trước kia em vẫn luôn lo lắng vì sao hai đứa nó không có bạn gái, liệu có phải là có vấn đề gì không, sau đó biết chuyện của Mộ Phi, mất một thời gian dài mới có thể chấp nhận được, hiện tại lại biết chuyện của Mộ Hàn, cũng không thấy rối rắm, cứ tự nhiên mà tiếp nhận thôi. Em nghĩ, làm cha mẹ, thấy con mình vui vẻ là tốt rồi. Mộ Hàn trước đây đã phải chịu khổ rất nhiều, cho nên trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi, cho nên, em chỉ hi vọng về sau nó có thể hạnh phúc là tốt rồi, chỉ cần là người nó thích, em sẽ ủng hộ.”

Mộ Văn Hải ôm lấy vợ, áy náy an ủi: “Anh xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh, để hai mẹ con em chịu khổ nhiều như vậy.”

Tần Hương Lan cười cười: “Đã là chuyện của quá khứ rồi, hiện tại không phải là rất tốt sao, anh đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Mộ Văn Hải thỏa mãn cười, có được người vợ như thế, cả đời này còn cần gì nữa.

Mấy người cùng nhau về nhà, Tần Hương Lan cùng Mộ Văn Hải ngồi ở phòng khách xem ti vi, Mộ Hàn bận rộn trong bếp, Diệp Vĩ Gia ngồi nói chuyện với cha mẹ Mộ Hàn mấy câu rồi chui vào bếp hỗ trợ y.

Đã lâu lắm rồi Tần Hương Lan không ăn cơm cùng con trai, hơn nữa lại có con dâu tương lai ăn cơm cùng, đương nhiên là rất cao hứng, mà người mỗi khi cao hứng, thường khó tránh khỏi phát ngôn không được cẩn thận cho lắm.

Bà không ngừng giúp Mộ Hàn và Diệp Vĩ Gia bê đồ ăn ra, Mộ Hàn thì không ngại, nhưng Diệp Vĩ Gia lại có chút khẩn trương, nghĩ là buổi sáng cậu đã để lại ấn tượng không tốt, hiện tại cũng nên hảo hảo biểu hiện một chút, mà đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống này, tự nhiên chân tay cứ luống cuống, lại gặp Tần Hương Lan nhiệt tình như vậy, liền không ngừng nói cảm ơn.

“Hai đứa quen nhau lâu chưa?” – Tần Hương Lan cười hỏi.

Lời này là có ý hỏi hai người kết giao được bao lâu rồi, cho nên hai người đều sửng sốt một chút, Mộ Hàn nhanh chóng trả lời: “Mẹ, chúng con quen nhau lâu lắm rồi, cũng được hai mươi ba năm rồi.”

Tần Hương Lan kinh ngạc nhìn y, không thể tin: “Sao có thể thế được, vậy không phải là hai đứa sinh ra là biết nhau luôn à?”

Mộ Hàn nhắc bà: “Mẹ, mẹ thực sự không nhớ sao? Cậu ấy là Diệp Vĩ Gia, trước đây mọi người trong khu gọi cậu ấy là Tiểu Diệp Tử, khi đó con là Diệp Hàn, cũng là lấy họ của nhà cậu ấy còn gì.”

Tần Hương Lan nghe Mộ Hàn nói xong, lập tức nhớ ra, khó trách cậu bé đó thoạt nhìn rất quen mắt, lại còn dễ thương như vậy, nguyên lai là đứa nhỏ đó.

Tần Hương Lan tràn đầy kích động: “Đúng rồi, khó trách lại quen như vậy, mẹ nhớ ra rồi, con là con trai thứ hai của dì Diệp đúng không!”

Mộ Văn Hải cũng biết một chút chuyện về Diệp gia. Nghe Tần Hương Lan nói, khi đó Diệp gia rất quan tâm chiếu cố đến mẹ con bà, đối với gia đình họ rất cảm kích, năm đó khi đến đón mẹ con Tần Hương Lan, ông cũng muốn báo đáp, nhưng nhà họ không nhận.

Diệp Vĩ Gia không nhớ rõ chuyện trước kia lắm, nhưng Tết vừa rồi, Mộ Hàn đến nhà cậu, mọi người trong nhà lại quen thuộc với y như thế, cho nên nhìn biểu tình lúc này của Tần Hương Lan, cậu cũng có thể hiểu được.

Diệp Vĩ Gia mỉm cười, Tần Hương Lan không ngờ lại có chuyện này, cảm thấy kinh ngạc, lại rất vui mừng.

“Tiểu Diệp Tử, con còn nhớ dì không? Trước kia chúng ta ở ngay bên cạnh nhà con đấy, con vẫn hay sang nhà dì chơi.” – Tần Hương Lan kinh hỉ nói.

Diệp Vĩ Gia ngại ngùng: “Dì, con xin lỗi, chuyện trước đây, con không nhớ rõ lắm.”

Khi nói những lời này, cậu còn có chút cáu giận, hình như cậu đã quên rất nhiều chuyện.

Nụ cười của Tần Hương Lan ngưng lại trên mặt, nhìn về phía Mộ Hàn dò hỏi, Mộ Hàn an ủi bà: “Mẹ, Tiểu Diệp Tử quả thật không nhớ rõ, hôm nào đó con sẽ nói rõ.”

Tần Hương Lan yên lòng, liền cười rộ lên, thân thiết hỏi Diệp Vĩ Gia: “Cha mẹ con bây giờ thế nào? Có khỏe không?”

Diệp Vĩ Gia nói: “Vẫn khỏe, cảm ơn dì quan tâm.”

Tần Hương Lan nói: “Dì cũng không phải người ngoài, nói chuyện không cần khách khí như vậy, trước kia chúng ta như người một nhà, về sau cũng thành người một nhà rồi, cho nên không cần khách khí như vậy.”

Mộ Văn Hải ho nhẹ một tiếng, muốn nhắc Tần Hương Lan, nhưng bà không thèm để ý, lại tiếp tục: “Trước đây dì vẫn nghĩ nếu con là con gái thì tốt rồi, Tiểu Hàn có thể cưới con, hiện tại hai đứa ở cùng nhau thế này, dì rất cao hứng.”

Diệp Vĩ Gia kinh ngạc nhìn nàng, lại nhìn Mộ Hàn, Mộ Hàn ủy khuất nói: “Em đừng nhìn anh, những lời này không phải anh nói.”

Tần Hương Lan thẳng thắn: “Mộ Hàn không nói chuyện này đâu, việc này là Mộ Phi nói, con không nên trách nó.”

Mộ Hàn đã sớm đoán được, hiện tại đã chứng thực, y âm thầm nghĩ, tốt lắm, chuyện lần này y sẽ nhớ kĩ.

Diệp Vĩ Gia vội nói: “Dì, không phải như thế, con cũng không trách anh ấy, chỉ là…”

Mộ Hàn ôm lấy Diệp Vĩ Gia, nói tiếp lời: “Tiểu Diệp Tử là sợ cha mẹ không đồng ý chuyện của chúng con.”

Mộ Văn Hải thấy lúc này cũng nên nói thẳng, cũng không úp mở gì cả: “Vừa rồi ở siêu thị, con có biết mẹ con nói gì không? Bà ấy bảo vẫn luôn cảm thấy có lỗi với con, trước đây đã để con phải vất vả, bà ấy muốn con sau này phải sống hạnh phúc, bất kể là con muốn ở cùng ai, bà ấy cũng không phản đối, chỉ cần con hạnh phúc là tốt rồi. Tiểu Hàn, con không cần phải giải thích nhiều, mẹ con sao có thể không đồng ý được, bà ấy vui mừng còn không kịp ấy chứ.”

Lòng Mộ Hàn tràn đầy cảm động.

Hốc mắt Tần Hương Lan đỏ lên, bà không thích ở trước mặt nhiều người nói những lời tình cảm như vậy, bà cười đánh vỡ bầu không khí, nói: “Thôi nào, đi ăn cơm thôi, Tiểu Hàn làm nhiều đồ ăn như vậy, không nhanh lại nguội mất, nói chuyện để sau cũng được.”

Diệp Vĩ Gia cũng cảm thấy không còn lo lắng, hóa ra cha mẹ Mộ Hàn lại tốt như vậy!

Nếu cha mẹ Mộ Hàn đã biết quan hệ của hai người, Diệp Vĩ Gia cảm thấy nên tự mình đến thăm hai bác mới đúng. Cậu cảm thấy lần trước mình quá thất lễ, tuy rằng hai bác đều không để tâm, nhưng khi cậu gọi điện nói chuyện này cho mẹ, liền bị mẹ ca cho một bài. Cậu bảo muốn đi, Mộ Hàn đương nhiên sẽ không phản đối, hai người nhân dịp cuối tuần rảnh rỗi, đến nhà lớn của Mộ gia.

Hồi Diệp Vĩ Gia còn nhỏ, Tần Hương Lan rất thích cậu, hiện tại cậu và Mộ Hàn ở cùng nhau, bà lại càng thêm thích. Nhân dịp Diệp Vĩ Gia đến chơi, bà liền lôi kéo cậu nói chuyện, hỏi thăm rất nhiều, nói chuyện trước đây, Diệp Vĩ Gia càng nghe càng thích, nói chuyện rất vui vẻ, đem Mộ Hàn quẳng sang một bên.

Mộ Hàn cũng không để ý, y tranh thủ đi tìm Mộ Phi hỏi thăm một chút. Vào phòng, Mộ Phi vẫn còn đang ngủ.

“Còn ngủ à!” – Mộ Hàn kéo tai Mộ Phi.

Mộ Phi đau, bật dậy, tức giận mắng: “Ai nha, đau muốn chết, phá hoại mộng đẹp của người ta.”

Mộ Hàn cười: “Anh thì có mộng đẹp gì?”

Mộ Phi tức giận trừng mắt nhìn y, đứng dậy xuống giường, vẻ mặt khó chịu: “Anh đâu có được như em, tối ngủ có người bên cạnh ôm ấp, có muốn cũng chỉ là mộng thôi.”

Vừa nói vừa đi vào WC, dùng nước lạnh rửa mặt.

Mộ Hàn tiến đến: “Anh dám tranh thủ cơ hội, chơi xấu em, lần này để xem em giáo huấn anh thế nào.”

Mộ Phi đánh răng, nhổ bọt xuống, bọt trắng còn dính hai bên mép, hung hăng nói: “Em thì biết cái gì, có một số việc không tranh thủ không được.”

Mộ Hàn thầm than một tiếng, vòng vo: “Không phải là vì chuyện lần trước nên anh muốn trả thù em đấy chứ, cư nhiên đem chuyện của em với Tiểu Diệp Tử nói cho cha mẹ, để hai người tới đánh lén em.”

Mộ Phi nghe đến đó, tỉnh táo hẳn lên, cười hì hì hỏi: “Thế nào, có kinh hỉ không?”

Mộ Hàn cười: “Đương nhiên, vừa mừng vừa sợ, bất quá anh tính không tốt lắm, mẹ rất thích Tiểu Diệp Tử, bây giờ mẹ coi cậu ấy hơn cả anh em mình.”

“Không phải chứ?” – Mộ Phi kinh ngạc nhìn y.

“Đương nhiên, duyên cớ của chuyện này nói anh cũng không biết.” – Mộ Hàn thần bí nói.

Mộ Phi tràn đầy tò mò.

Mộ Phi cảm thấy hắn tính toán sai lầm rồi, hắn đang nhàm chán, có thể nhân cơ hội xem trò vui để tiêu khiển một chút, hắn cũng rất muốn biết khi Mộ Hàn đem Tiểu Diệp Tử giới thiệu cho cha mẹ như thế nào, cũng muốn xem phản ứng của cha mẹ ra sao, không ngờ họ lại biết nhau trước. Bất quá như vậy không phải rất tốt sao.

Thấy mấy người vừa nói vừa cười, hắn lại nghĩ tới lần trước đưa Cao Nam về nhà, Tần Hương Lan và Mộ Văn Hải tán gẫu với cậu ấy rất cao hứng, khi đó chính hắn còn ủy khuất vì mình bị bỏ rơi. Đúng là thế sự khó lường!

“Mẹ, không bằng để hai đứa nó sớm kết hôn đi.” – Mộ Phi đề nghị.

“Như vậy cũng tốt.” – Tần Hương Lan tỏ vẻ đồng ý.

Mộ Hàn cố ý nói: “Không phải là anh nên kết hôn trước sao?”

Mộ Phi ngẩn người ra, cười nói: “Anh không vội, làm anh phải biết nhường nhịn em, cho em cưới trước.”

Mộ Hàn cũng không chịu: “Thế cũng không tốt, em là em, không thể cưới trước anh được, thế nên anh kết hôn trước đi.”

Mộ Phi nói: “Không cần, anh nhường em trước.”

“Không được, anh phải làm trước.” – Mộ Hàn nói.

Hai người đẩy qua đẩy lại, Tần Hương Lan cùng Mộ Văn Hải đau hết cả đầu, Mộ Văn Hải nói: “Cha thấy thế này, cùng nhau tổ chức hôn lễ đi. Cha mẹ sẽ chọn ngày, đến lúc đó cả nhà ta cùng đi Hà Lan.”

Mộ Phi sợ hãi kêu lên: “Không cần.”

Tần Hương Lan khó hiểu nhìn hắn.

Mộ Phi ngượng ngùng cười: “Kết hôn là chuyện không thể gấp được, chúng ta cứ từ từ bàn được không.”

Mộ Hàn ở bên cạnh cười trộm, có một số việc không buộc hắn đối mặt, khẳng định là hắn vẫn sẽ trốn tránh, y muốn bức Mộ Phi.

“Cũng được, các con tự bàn bạc với nhau đi, sau đó sẽ quyết định.” – Tần Hương Lan cười nói.

Chuyện kết hôn, Diệp Vĩ Gia chưa từng nghĩ đến, nhất là hai nam nhân kết hôn, cậu lại càng không biết. Cậu vừa giải quyết xong một vấn đề, hiện tại lại nảy sinh ra một vấn đề mới, xem ra các vấn đề cần giải quyết còn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.