Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

Chương 106



" Nguyệt nhi, nàng mua thứ này làm gì? "

Doãn Tắc nhẹ giọng hỏi Nam Cung Nguyệt đang cùng hắn đứng trước quầy thuốc, trong một tiệm thuốc lớn nhất kinh thành. Mới sáng sớm, Nam Cung Nguyệt đã rủ hắn cùng tới đây; lúc này, đứng trước quầy thuốc nhìn trưởng quầy lọ mọ tìm thứ thuốc mà Nam Cung Nguyệt muốn mua, trong lòng hắn không khỏi băn khoăn.

Nam Cung Nguyệt một thân bạch y thoát tục, gương mặt ẩn giấu sau tấm mạng che mặt bằng vải sa mỏng, khẽ trả lời.

" Có việc cần dùng. "

Nam Cung Nguyệt có chút trầm ngâm, thật ra nàng cũng không biết hành động của mình lúc này có đúng hay không? Nhưng nàng cũng không thể để Uyển Nghi rời xa hoàng huynh của nàng. Người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn, vì vậy nàng có thể hiểu được họ cần nhau như thế nào. Hoàng huynh của nàng tuy là có lỗi, nhưng nàng hiểu cảm giác đó. Giống như khi nàng bắt đầu yêu Doãn Tắc, nàng đã không cách nào chấp nhận được việc bỏ quên tình cảm với Tề Dương vậy. Tình yêu luôn là như vậy, đơn giản nhưng cũng vô cùng phức tạp. Nó có thể khiến người ta trở nên ích kỉ, nhưng cũng có thể khiến họ trở nên khoan dung. Nó có thể đem lại niềm hạnh phúc lớn nhất thế gian nhưng cũng có thể trở thành nỗi đau lớn nhất đời người.

Thế gian này...ai đã từng vì một chữ tình mà si...?

Vì một chữ ái mà đau...?

Vì một chữ yêu mà khóc, mà đau, sầu thương, tưởng nhớ, quyến luyến, si niệm....?

Nàng không muốn nhìn thấy hai người yêu nhau phải xa nhau, càng không muốn thấy Uyển Nghi tới Nguyệt quốc và nàng sẽ không thể gặp lại tỷ tỷ yêu quý của mình nữa. Vì vậy, nàng cần phải hành động. Hiện giờ, Liễu Song Song đang ở Kim quốc để thăm Tử Đinh Hương, đây là một cơ hội tốt mà nàng cần nắm bắt. Nếu bỏ qua thời cơ này, mãi mãi cũng sẽ không có lần thứ hai.

Nhận lấy gói thuốc từ tay trưởng quầy, Nam Cung Nguyệt đặt ngân lượng lên quầy rồi kéo tay Doãn Tắc rời khỏi. Lần này, nàng nhất định phải thành công mới được.

Chiều tà, ánh dương nhạt dần, khuất sau những tán cây xanh mượt. Ánh nắng hiu hắt, yếu ớt cố len mình qua những tán lá, vương nhẹ trên mặt đất như dát một lớp bột vàng mỏng manh. Theo thói quen, Uyển Nghi lại ngồi ngẩn người trong đình thưởng hoa, nhìn đăm đăm vào khoảng không vô định. Chẳng nhớ từ lúc nào, việc này đã trở thành một thói quen của nàng. Ở thời đại này, vốn dĩ chẳng có gì để giải trí, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là dạo chơi, ngắm cảnh, thưởng hoa. Vẫn là những việc như vậy, nhưng tại sao trước đây nàng không hề cảm thấy nhàm chán? Là vì có hắn ở bên cạnh nàng, có hắn cùng nàng trò chuyện, và cảm giác ở bên cạnh hắn thực sự ấm áp. Nhớ lại ngày xưa, khi mới tới đây, nàng có thể dễ dàng quên Sở Hạo đến vậy. Có lẽ, ngày xưa nàng yêu hắn là vì hắn là người luôn quan tâm đến nàng_một cô nhi luôn thiếu thốn tình cảm.

Còn Nam Cung Việt, nàng rốt cuộc là vì cái gì mà yêu? Nàng là người coi trọng hôn nhân, vì vậy nên dù hắn có đối xử thô lỗ với nàng, thì nàng vẫn không thể tránh khỏi sự thật rằng hắn là phu quân của nàng. Lúc đầu là vì một chữ danh phận mà ở bên cạnh hắn, chấp nhận đồng giường cộng chẩm với hắn. Dần dần, trái tim của nàng bắt đầu tiếp nhận hắn từ lúc nào không biết. Càng gần gũi hắn, tình cảm càng sâu đậm, để đến giờ, muốn dứt bỏ hắn cũng là một điều khó khăn. Sau khi Mộ Dung Phong rời khỏi, Uyển Nghi vốn đã định trở về phủ thừa tướng, nhưng Nam Cung Nguyệt lại một mực muốn nàng ở lại đây, nàng cũng không từ chối. Lí trí muốn nàng đi, nhưng trái tim lại giữ nàng ở lại. Nàng...là đang luyến tiếc sao? Luyến tiếc gương mặt hắn, luyến tiếc tình yêu của hắn? Uyển Nghi khe khẽ lắc đầu, sau này không nên tới đây ngồi nữa, càng nghĩ lại càng sầu, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ nghĩ tới hắn. Tâm nàng đau, nàng cô đơn, những đêm chỉ có một mình, nàng càng thấm thía cái cảm giác tịch mịch. Giờ đây, mỗi ngày đối với nàng đều trôi qua thật chậm, thật lâu, mà đêm...lại càng dài. Đôi lúc nàng nhớ, thèm một vòng tay ấm áp, thèm cái ôm quen thuộc, và cảm giác được vùi mặt vào ngực hắn, tham lam hít thở mùi hương trên người hắn. Mệt mỏi...nàng thực sự rất mệt mỏi, cũng thật cô đơn, dường như không phải hắn thì không ai có thể lấp đầy khoảng trống trong tim nàng vậy.

Vũ Điệp phiền muộn đem áo khoác khoác lên vai Uyển Nghi, vỗ vỗ nhẹ vào vai nàng. Nhớ ngày nào nàng còn vô tư lự, nghịch ngợm đáng yêu, vậy mà giờ lại thành ra một bộ dạng này, nàng không thể không thương tâm.

" Tiểu thư, trời sắp tối rồi, về phòng thôi. "

Uyển Nghi lắc lắc đầu, nàng cảm thấy, dù ở nơi đây hay trở về phòng cũng đều như vậy thôi, vô cùng tịch mịch, thà rằng ở đây hít thở khí trời, như vậy xem ra còn tốt hơn nhiều.

" Tỷ tỷ. "

Uyển Nghi quay đầu lại, theo thói quen khẽ mỉm cười.

" Nguyệt nhi, làm gì vậy? "

Nàng cười cười hỏi nhìn Nam Cung Nguyệt mặt mày rạng rỡ, trên tay xách mấy vò rượu, theo sau là Doãn Tắc, cũng khệ nệ xách rất nhiều vò rượu, trong lòng có chút ngạc nhiên.

" Mượn rượu tiêu sầu, tỷ tỷ, muội uống cùng tỷ. "

Nam Cung Nguyệt cẩn thận đặt rượu lên bàn đá, cười rạng rỡ.

" Không uống. "

Uyển Nghi chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ khiến ặt Nam Cung Nguyệt thoáng chốc méo xệch. Uyển Nghi không chịu uống rượu, vậy chẳng phải kế hoạch của nàng sẽ đổ bể hết sao?

Uyển Nghi bình thản phóng tầm mắt ra xa, có chút suy nghĩ sao hôm nay nha đầu này lại muốn tìm nàng uống rượu, nhưng nàng chính là không muốn uống. Uống rượu vốn dĩ không tốt cho sức khỏe, lại càng không thể giúp tiêu sầu. Càng uống, càng nghĩ, lại càng sầu. Dù cho có thể quên đi trong chốc lát thì sao? Đến khi tỉnh táo lại càng cảm thấy đau lòng, tưởng chừng như tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mộng. Mà nàng cũng không thể suốt đời đắm chìm trong men rượu để quên sầu được.

" Ta vốn dĩ không có chuyện sầu muộn, mà nếu có cũng không cần mượn tới rượu để giải sầu. Còn muội thì lại càng không có, cần chi uống rượu chứ? Còn nhỏ đừng có tập tành uống rượu, không tốt chút nào đâu. "

Nam Cung Nguyệt mặt méo xệch, bối rối nhìn Doãn Tắc. Doãn Tắc cũng nhìn lại, khẽ nhún vai. Ngay từ đầu hắn đã thấy kế hoạch này thật khó thực thi rồi mà. Nam Cung Nguyệt trợn mắt bặm môi, dứ dứ nắm đấm trước mặt Doãn Tắc, nam nhân này thật hết sức vô dụng mà, chẳng nhờ cậy được cái gì.

Uyển Nghi vẫn như cũ ngồi xoai người lại với hai người, lặng thinh. Nam Cung Nguyệt chán nản thở dài, ngồi xuống trước mặt nàng, vẻ mặt buồn bã.

" Tỷ tỷ, thật ra tỷ đã quyết định sẽ chấp nhận Mộ Dung Phong đúng không? Tỷ muốn rời khỏi đây, rời xa hoàng huynh của muội...muội..." Nam Cung Nguyệt ngập ngừng, cười nhạt " Muội không biết còn được ở bên cạnh tỷ bao lâu nữa, chỉ muốn tranh thủ những ngày còn lại, cùng với tỷ chén tạc chén thù, như vậy cũng không được sao? "

Giọng nói trầm buồn, ưu thương pha lẫn chút nghẹn ngào của Nam Cung Nguyệt khiến Uyển Nghi có chút thương cảm. Tâm tư bình lặng như gợn sóng, đau nhói lòng. Nàng nhìn Nam Cung Nguyệt, đôi mắt lonh lanh trong sáng không một tia tạp sắc của Nam Cung Nguyệt giờ nhiễm một mảnh u buồn, miệng cố gượng cười nhưng lại chẳng chút vui vẻ. Mi mắt Uyển Nghi cụp xuống, thoáng chút u sầu, nàng vươn tay mở nắp một bò rượu, mỉm cười giơ lên trước mặt Nam Cung Nguyệt lắc lắc.

" Không mang chén uống sao đây? Muốn để ta tu cả vò sao? "

Nam Cung Nguyệt thấy vậy liền cười toét miệng, rối rít vẫy Doãn Tắc.

" Mau, mau mang chén uống rượu tới đây. "

" Ân. " Doãn Tắc gật đầu, dùng tốc độ nhanh nhất tới trù phòng, mang tới ba cái chén uống rượu.

Nam Cung Nguyệt cùng Uyển Nghi, người này một chén, người kia một chén, vô cùng hào hứng. Vũ Điệp cùng Doãn Tắc chỉ đứng bên cạnh xem. Nam Cung Nguyệt cố tìm cách chuốc cho Uyển Nghi thật nhiều rượu, trong khi bản thân lại chỉ nhấp môi, hoặc lén lút đổ đi. Chút hơi men khiến cho Uyển Nghi hơi choáng váng, vì vậy nàng hoàn toàn không phát giác ra những việc mà Nam Cung Nguyệt đang làm, ngay cả khi Nam Cung Nguyệt lén đổ một ít thuốc vào chén của nàng.

Chưa quá một tuần hương, Uyển Nghi đã say mềm. Đôi mắt mơ màng, sắc mặt nhiễm một mảnh đỏ gắt, nàng gục đầu xuống mặt bàn, đôi môi anh đào khẽ hé mở, cười một cách ngốc nghếch. Đầu óc nàng choáng váng, đất trời như xoay vòng, khung cảnh như biến thành ảo ảnh bay nhảy trước mắt nàng. Hương vị cay nóng của rượu bỏng cháy nơi cổ họng, nhộn nhạo trong dạ dày của nàng, nàng muốn nôn, nhưng không thể nôn được. Đầu nàng đau nhức vô cùng khó chịu.

Những mảnh kí ức rời rạc như bay qua trước mắt nàng, khiến tâm nàng co rút một trận đau đớn. Nàng gục đầu lên mặt bàn, đem chính bản thân mình òa khóc như một tiểu hài tử. Nàng khóc òa, nước mắt nước mũi nhanh chóng thấm ướt một mảng y phục, nàng càng gào lên to hơn, như đem hết nỗi thống khổ trong lòng phát tiết ra ngoài, càng khóc càng thương tâm. Nàng cũng không rõ tại sao tự dưng lại khóc, chỉ biết là đã khóc rồi thì không cách nào dừng lại.

Nhưng, một lát sau, ngoài cảm giác váng vất do say rượu, nàng còn có một cảm giác khác lạ hơn, cơ thể nàng nóng bừng, nàng liên tục đưa tay lên phẩy phẩy, hy vọng sẽ mát hơn một chút, nhưng là càng lúc càng nóng, càng lúc càng thiêu đốt. Nam Cung Nguyệt thấy vậy liền nháy mắt với Vũ Điệp và Doãn Tắc, hai người liền biết ý làm theo những gì đã được phân công. Vũ Điệp cùng Nam Cung Nguyệt dìu Uyển Nghi về phòng, còn Doãn Tắc thì đi tìm Nam Cung Việt.

Trong thư phòng, Nam Cung Việt ngồi bất động trước thư án, tâm trí hắn dường như không nghĩ được bất cứ điều gì. Hắn thở dài, day day trán đầy mệt mỏi. Hắn không thể cứ tiếp tục như thế này được, dù vì bất cứ điều gì thì hắn cũng nên lấy lại tinh thần, còn rất nhiều việc cần hắn giải quyết. Liền cầm lên bút lông, bắt đầu phê duyệt tấu chương. Tiếng gõ cửa vang lên có chút gấp gáp, Nam Cung Việt vẫn chuyên tâm vào công việc, nhàn nhạt lên tiếng.

" Có chuyện gì? "

" Vương gia. " Tiếng nói trầm khàn của Doãn Tắc vang lên phía sau cánh cửa, có chút do dự, nhưng cũng dường như đang khẩn trương " Dương tiểu thư uống rượu say, người có muốn tới xem một chút không? "

Bàn tay cầm bút khựng lại trong một thoáng, Nam Cung Việt ngẩng đầu, nhìn ra phía cửa, dù cửa đang đóng, trong lòng có chút rối rắm. Uyển Nghi, nàng ấy uống rượu sao? Vì lẽ gì mà uống? Sao lại tự hành hạ bản thân mình như vậy? Chẳng phải trước đây nàng rất ghét uống rượu sao? Hắn thật sự là muốn đến xem nàng, nhưng...hắn có tư cách gì chứ? Sau một thoáng suy tư, đầu bút lông lại uyển chuyển lướt trên mặt giấy, tiêu sái, tự tại, hoàn toàn trái ngược với tâm trạng của người cầm bút. Hắn nhếch miệng cười nhạt, nói vọng ra ngoài.

" Bảo Vũ Điệp chăm sóc nàng ấy thật tốt. "

" Nhưng là...vương gia..." Giọng của Doãn Tắc lại do dự vang lên " Tiểu thư uống say, có vẻ rất khó chịu, còn khóc rất lớn. Người thật sự không muốn quan tâm sao ạ? "

Tâm Nam Cung Việt lại lần nữa chấn động. Bút lông cầm trên tay rơi xuống, lem một vệt dài trên tấu chương, lăn xuống đất. Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn vào khoảng không vô định, tâm tư rối loạn. Cuối cùng, hắn vẫn là chịu không nổi, chống tay lên mặt bàn đứng dậy, mở cửa cùng Doãn Tắc hướng Dương viện đi tới.

Nam Cung Việt vừa có chút khẩn trương, lại vừa có chút chần chừ, cứ ba bước nhanh lại một bước chậm, không để ý tới Doãn Tắc đi càng lúc càng chậm, cuối cùng thì mất hút sau lưng hắn. Tới trước cửa phòng Uyển Nghi, bàn tay Nam Cung Việt do dự giơ lên hồi lâu, cuối cùng cũng nhẹ gõ cửa. Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy ai ra mở cửa, mà trong phòng lại vang lên tiếng rên rỉ mang theo vẻ thống khổ của Uyển Nghi. Nam Cung Việt nhíu mày, thầm nghĩ rốt cuộc là tại sao không có ai ra mở cửa, Vũ Điệp không ở bên trong chăm sóc nàng sao?

Do dự một hồi, cuối cùng vẫn là tự mình đẩy cửa bước vào.

Uyển Nghi nằm trên giường, gương mặt đỏ bừng, lăn qua lộn lại, có vẻ khó chịu vô cùng. Nam Cung Việt lại gần, nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, phút chốc liền giật mình, bàn tay của nàng nóng đến kinh người, có phần không giống với say rượu. Cảm nhận được một bàn tay ấm áp đặt lên tay mình, Uyển Nghi liền thỏa mãn nắm lấy, mơ màng mở mắt. Nam Cung Việt nhíu mày quan sát tỉ mỉ Uyển Nghi, gương mặt nhiễm một rặng mây hồng, sóng mắt mê ly, nồng đậm tình ý, thân thể vì bị thiêu nóng mà vặn vẹo khó chịu, y phục trên người bị kéo đến xộc xệch, lộ ra bờ vai mảnh khảnh trắng nõn. Hơi thở của nàng gấp gáp, nóng bỏng, lồng ngực phập phồng nhấp nhô lên xuống, tư thế khêu gợi, quyến rũ đến mê người, khiến cho Nam Cung Việt không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cái này là say rượu gì chứ? rõ ràng là bị hạ xuân dược.

Nam Cung Việt day day tâm mi đầy phiền muộn, lúc này Tử Y không có ở trong phủ, không thể giải dược cho nàng. Chợt nhớ ra trong thư phòng của còn có một viên giải dược, Nam Cung Việt liền hấp tấp đứng lên, ai ngờ lại bị Uyển Nghi giữ chặt lấy tay không cho đi. Nàng từ trên giường mơ màng nhìn hắn, mùi hương nam tính nhẹ nhàng vấn vương bên chóp mũi khiến nàng nuốt nuốt nước miếng. Nàng rướn người lên, một tay giữ chặt lấy tay Nam Cung Việt, một tay vòng qua cổ hắn kéo xuống. Nam Cung Việt mất đà, vội vàng chống hai tay xuống giường, gương mặt của hắn kề sát gương mặt của Uyển Nghi. Uyển Nghi vươn đầu lưỡi, liếm liếm cánh môi của Nam Cung Việt, cười ngây ngô, ưm...thực ngọt ngào, nàng muốn...muốn nhiều hơn nữa. Nếu bình thường chỉ là hạ xuân dược, có lẽ nàng sẽ còn chút lí trí để suy nghĩ, nhưng lúc này, vừa bị cơn say rượu vừa bị xuân dược hành hạ, nàng sớm đã không nghĩ được gì. Hơn nữa, nếu đối tượng là hắn...nàng nguyện ý.

Đầu lưỡi ướt át mềm mại quét qua cánh môi khiến Nam Cung Việt một trận run rẩy, hắn chằm chằm nhìn Uyển Nghi đang nằm rên rỉ dưới thân, cánh tay yêu kiều vòng qua ôm lấy cổ hắn, khiến cơ thể hắn lập tức có phản ứng. Nam Cung Việt cảm thấy cổ họng mình nóng cháy, cố nuốt xuống cảm giác thèm muốn, dùng một tia lí trí của mình đứng dậy. Bản năng thúc đẩy hắn phải tiến tới, nhưng hắn lại không cho phép mình làm vậy. Dù cho không phải lần đầu, nhưng giờ nàng đối với hắn đã không còn là gì, nếu lợi dụng lúc này đoạt lấy thân thể của nàng chẳng phải cầm thú cũng không bằng sao?

Nhưng...có người lại muốn hắn làm cầm thú, Uyển Nghi lại một lần nữa bướng bỉnh kéo hắn xuống. Nàng đưa tay lần cởi thắt lưng hắn, đôi môi tham lam tìm đến cổ hắn, khẽ liếm, dường như cảm nhận được cơ thể Nam Cung Việt khẽ run, nàng ngẩng đầu, giương mắt nhìn Nam Cung Việt, cười ngây ngốc. Đôi môi nàng chuẩn xác tìm đến môi hắn, liếm liếm như một con mèo nhỏ, hơi thở nóng ấm phả vào mặt hắn, khiến cơ thể hắn cứng đờ. Uyển Nghi vẫn không chịu buông tha, đầu lưỡi linh hoạt như một con rắn, hôn liếm dần lên vành tai của hắn, nhẹ cắn. Hành động này khiến cho tia lí trí yếu ớt cuối cùng của Nam Cung Việt bay mất, nửa người dưới của hắn leo hẳn lên giường, cánh tay mạnh mẽ gắt gao ôm lấy eo nàng, đôi môi hôn trụ lấy môi nàng, giành lại thế chủ động.

Cuối cùng vẫn là tình cảm chiến thắng lí trí. Một khắc này, hắn tình nguyện biến thành cầm thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.