Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

Chương 43: Đừng rời xa ta



Bàn tay Nam Cung Việt dừng lại giữa không trung, cứng ngắc. Hắn vừa nghe thấy cái gì ? Có phải là hắn đã nghe nhầm không ? Nàng dám gọi tên nam nhân khác trước mặt hắn ?

" Sở Hạo. " Uyển Nghi lại rên lên khe khẽ, nước mắt lại chảy ra càng nhiều hơn. Lần này Nam Cung Việt xác định chắc chắn là hắn không có nghe nhầm. Nàng vừa khóc vừa gọi tên Sở Hạo. Sở Hạo là ai ? Tại sao nàng vừa khóc vừa gọi tên hắn trong giấc mơ. Bàn tay phải của hắn vẫn dừng lại bất động giữa không trung nhưng bàn tay trái đã sớm nắm lại thành quyền, khớp xương vang lên tiếng rắc rắc thanh thúy. Lửa giận trong lòng bốc cao, con ngươi đen tối sầm lại. Mặc kệ là nàng đang bệnh hay đang bị cái gì, hắn cũng phải dựng nàng dậy hỏi cho ra lẽ.

" Ưm " Uyển Nghi khẽ cựa mình, những kí ức khi còn yêu Sở Hạo cứ ùa về tràn đầy trong tâm trí của nàng, đôi môi anh đào lại khẽ hé mở.

" Sở Hạo "

" Bùm ", đầu Nam Cung Việt như muốn nổ tung rồi, ngay lúc định nắm lấy bả vai của Uyển Nghi, dựng nàng dậy thì thấy Uyển Nghi mặt nhăn mày nhíu, khẽ lầm bầm " Tên khốn khiếp Sở Hạo, ngươi là đồ khốn, đồ c.h.ó thiến...ưm...mm..khốn..."

Nam Cung Việt nghệt mặt ra, không tiêu hóa nổi sự việc vừa rồi. Nàng chử.i tên nam nhân đó. Tại sao ? Sao vừa nãy hắn lại tức giận ? Hắn tức giận vì điều gì ? Sao trong lòng hắn lại thập phần khó chịu khi nghe nàng gọi tên nam nhân khác mà không phải là hắn ? Tại sao ? Tại sao ?

Hắn không thể hiểu nổi chính bản thân mình nữa, hắn điên rồi, điên mất rồi.

" Ưm. " Uyển Nghi nặng nề mở mắt, nhìn thấy bàn tay Nam Cung Việt bất động giữa không trung, ánh mắt như người mất hồn, biểu cảm vô cùng quái dị. Lại phát hiện thấy má mình ướt đẫm, gối nằm cũng bị thấm ướt một mảng lớn, nàng đưa tay lên quẹt ngang mặt mình, không nghĩ rằng bản thân lại khóc khi nằm mơ.

Nam Cung Việt nhìn thấy Uyển Nghi tỉnh dậy mới hồi hồn, khuôn mặt bất giác thoáng qua chút phiếm hồng. Bàn tay vẫn không cách nào buông xuống, cứ lơ lửng trước mặt nàng.

Uyển Nghi nhìn vẻ mặt bối rối của Nam Cung Việt, rồi lại nhìn xuống bàn tay hắn, đoán chừng có lẽ vừa nãy hắn định lau nước mắt cho nàng, nhưng lại không hiểu sao hắn lại cứ ngồi bất động như thế. Nàng vươn tay ra đón lấy bàn tay hắn, áp lên khuôn mặt mình.

Bàn tay to thon dài, thô ráp áp lên mặt khiến nàng cảm thấy ấm áp, nàng khẽ nhắm mắt, một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay hắn, thấm vào tận trái tim hắn.

Uyển Nghi tha thiết nhìn Nam Cung Việt, giọng nói nghẹn ngào, giống như đang van lơn, tha thiết cầu khẩn.

" Hứa với ta, sẽ không bao giờ rời xa ta. Hứa với ta, sẽ không bao giờ bỏ ta lại một mình. Ta không muốn mất chàng. " Nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống, đôi mắt như được bao phủ một tầng sương mù, càng tăng thêm vẻ mị hoặc. Giờ đây trông nàng vô cùng yếu đuối, như một hài tử cần được che chở. Cha mẹ nàng đã bỏ nàng mà đi, Sở Hạo cũng bỏ rơi nàng đi theo người khác, nàng không muốn người mà nàng yêu nhất cũng rời bỏ nàng.

" Được, ta sẽ không rời xa nàng. " Nam Cung Việt dễ dàng đưa ra lời hứa. Nhìn bộ dạng hiện giờ của nàng, hắn bỗng mềm lòng, bàn tay nhẹ nhàng áp lên trán Uyển Nghi. Ánh mắt chứa đựng sủng hạnh cùng ôn nhu.

" Nàng đang bệnh, nghỉ ngơi nhiều một chút. Ta sẽ không đi đâu cả, nàng cứ an tâm ngủ đi. "

Uyển Nghi nhìn thấy thái độ của Nam Cung Việt thì sửng sốt, hai con mắt trố ra nhìn hắn không chớp. Trước giờ vẫn quen nhìn thấy một Nam Cung Việt độc tài, bá đạo, lạnh lùng. Giờ đây thấy hắn đột nhiên ân cần như vậy nàng có chút không quen.

" Nam Cung Việt, là ta bệnh hay là chàng bệnh ? Có phải chàng cũng bị sốt rồi không ? Sốt cao quá có thể biến chứng thành thần kinh sao ? "

Vẻ mặt Nam Cung Việt lập tức tái đen như đit' nồi, khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo trông vô cùng khó coi. Nhiệt độ trong phòng thoáng chốc giảm xuống, lạnh lẽo cực độ. Nàng như vậy là có ý gì đây ? Vừa nãy còn nắm tay hắn, muốn hắn đừng rời xa nàng. Hắn đối xử tốt với nàng thì nàng lại bảo hắn bị bệnh, bị thần kinh. Qủa nhiên nàng không chọc tức hắn thì không được mà. Hừ, ôn nhu cái chó má gì, giờ đây đều bị hắn hung hăng giẫm đạp dưới chân hêt.

" Ngủ ! "

Nam Cung Việt lạnh lùng phun ra một chữ, bá đạo ra lệnh cho Uyển Nghi. Nàng lập tức im re, kéo chăn lên trùm kín đầu, lại he hé kéo chăn ra nhìn hắn. Phù, may quá a, nàng không có sốt đến mức mê sảng, cũng không có nằm mơ , Nam Cung Việt cũng hoàn toàn bình thường. Xem ra, vừa nãy nhất định là sốt cao quá sinh ra ảo giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.