Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

Chương 49: Trừng phạt



Nhìn nữ nhân đang nằm trong vòng tay mình, lại nhìn đến nữ nhân đang quỳ rạp dưới đất, nước mắt ướt đẫm một khoảng sàn lớn. Bàn tay Nam Cung Việt gắt gao nắm chặt lại. Lời đã nói ra không thể rút lại, hơn nữa hắn chỉ có thể chọn một.

" Huệ phi, có phải ngươi đang thử thách tính kiên nhẫn của ta ? Ngươi cảm thấy một năm là chưa đủ sao ? Ta có thể cho ngươi thêm một năm để suy nghĩ về những điều mình đã làm "

Khuôn mặt Nam Cung Việt mang theo sự trào phúng cùng lạnh lùng. Biểu cảm không thay đổi, ngữ khí có phần khinh miệt và tức giận nhưng thực sự trong tâm hắn đang rối loạn, hắn thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Huệ phi.

Huệ phi nhìn hắn, nước mắt đã ngừng rơi, nở một nụ cười yếu ớt. Nàng đã biết, người hắn chọn không phải là nàng, không phải nàng, nàng biết. Nhưng tại sao ? Tại sao tim nàng, vẫn đau đến thế.

" Lôi xuống " Nam Cung Việt quay mặt đi, lạnh lùng ra lệnh.

Ba thị vệ vì chuyện vừa rồi mà ngây ngẩn cả người, đứng im lặng một chỗ, đến khi nghe Nam Cung Việt ra lệnh mới sực tỉnh, lôi ba người đi. Huệ phi hất tay, lạnh lùng nói " Không cần, ta tự đi được. "

Tên thị vệ quay sang nhìn Nam Cung Việt chờ lệnh, thấy Nam Cung Việt khe khẽ gật đầu mới làm động tác mời, cung kính đi theo sau Huệ phi. Thực chất trước giờ hắn không nghĩ Huệ phi lại có lúc như thế nên giây phút này đột nhiên hắn có chút kính trọng nàng. Vì yêu mà sinh hận, mà trở nên ích kỉ, độc ác, đó là điều có thể khiến người ta cảm thông và thấu hiểu.

" Hoàng huynh, huynh chăm sóc tỉ tỉ, muội ra ngoài một chút. " Nam Cung Nguyệt vẫn yên lặng từ nãy tới giờ đột nhiên lên tiếng. Nam Cung Việt không trả lời, chỉ khẽ gật đầu.

Nam Cung Nguyệt lui ra ngoài, ra khỏi cửa phòng hai bước lại quay lại, đóng cửa phòng rồi lại quay đi.

Nam Cung Nguyệt ngồi lặng lẽ ở trong hoa viên, tay cầm một bông hoa cúc, dứt từng cánh, từng cánh một. Cho đến khi bông hoa trụi lủi, lại bẻ thêm một bông hoa cúc nữa, tiếp tực dứt. Dưới chân nàng toàn là xác cánh hoa.

Đầu nàng rối loạn, tâm nàng nặng trĩu. Nàng cứ nghĩ hẳn là nàng sẽ vui vẻ, sẽ hào hứng khi hoàng huynh trừng phạt ba người bọn họ, nhưng tại sao nàng lại không cảm nhân được sự vui thích, trái lại nàng lại cảm thấy khó chịu như thế? Ngay từ lúc Huệ phi được gả tới vương phủ, rồi sau đó là Lan phi, rồi Mai phi, nàng đã không có thiện cảm với họ. Vì trong tâm nàng nghĩ rằng những nữ nhân này chẳng qua cũng chỉ vì mê đắm thân phận vương gia và vẻ ngoài tiêu sái của hoàng huynh mà thôi. Nàng không muốn nhìn thấy hoàng huynh của mình như miếng mồi bị thèm muốn, vì vậy nàng luôn tìm cách làm khó họ, chọc cho họ nổi điên lên. Cũng chính vì thế nên lần đầu gặp mặt, nàng đã có hảo cảm với Uyển Nghi. Một nữ nhân có vẻ đẹp trong trẻo

như sương mai, một người trao cho cô nụ cười thuần khiết không nhiễm chút tà ý, người không cố sức lấy lòng, thậm chí còn tuyên bố rằng không quan tâm đến hoàng huynh của nàng. Là người vì yêu mà chấp nhận rời xa, là người khiến cho hoàng huynh của nàng thay đổi. Ngoài mẫu hậu ra, đó là nữ nhân duy nhất khiến nàng kính trọng và yêu mến. Nhưng, nàng không bao giờ có thể nghĩ rằng Huệ phi lại yêu hoàng huynh đến như thế. Lời nói đó có thể là giả nhưng ánh mắt bi thương đó, những giọt nước mắt đó, là thật. Một cơn gió thổi tới, thổi tung những cánh hoa dưới chân nàng, Nam Cung Nguyệt khẽ thở dài.

Đạm Tình Cư.

Đạm Tình Cư là một khu biệt viện nằm ở phía tây của Vương phủ, bình thường không có người ở. Huệ phi, Lan phi và Mai phi khi được đưa đến đây thì được xếp ở ba phòng riêng biệt. Có thể tự do đi lại nhưng không được phép bước ra khỏi Đạm Tình Cư

" Huệ phi, ngươi lăn ra đây cho ta " Mai phi và Lan phi tức giận gào to, đạp cửa xông thẳng vào phòng của Huệ phi.

Huệ phi đứng bên cửa sổ, không quay đầu lại, ánh mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài như đang đăm chiêu điều gì đó.

" Huệ phi, ngươi là đồ khốn, ngươi tưởng mình là thông minh lắm sao ? Muốn hại ả tiện nhân đó, rốt cuộc lại hại chính mình, còn kéo theo bọn ta phải chịu phạt cùng với ngươi. Tất cả là tại ngươi đã hại bọn ta ra nông nỗi này. Ngươi có nghe thấy không ?Ả tiện nhân này. " Lan phi kéo giật tay Huệ phi lại khiến Huệ phi phải quay đầu, nhưng khoảnh khắc nàng quay đầu lại khiến cho Lan phi và Mai phi rùng mình, một ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương đang nhìn họ chằm chằm.

" Bốp " Một tiếng động rất lớn vang lên, năm dấu tay đỏ ửng in trên gương mặt của Lan phi. Lan phi còn chưa kịp phản ứng, lập tức đã bị Huệ phi dùng một tay bóp cổ.

" Ngươi nói ai là tiện nhân ? Các ngươi nghĩ rằng các ngươi có thể ngang hành với ta sao ? Muốn nói gì thì nói ? Sau này không biết điều một chút thì cái mạng chó của các ngươi sẽ không giữ được đâu. " Huệ phi gia tăng lực đạo bàn tay, Lan phi bị ngạt thở, mặt dần dần xám ngoét, cố sức gỡ tay Huệ phi ra nhưng không được.

Khi Lan phi tưởng chừng như không thở nổi nữa, Huệ phi mới buông tay, đẩy mạnh một cái khiến Lan phi ngã trên sàn nhà, ho khụ khụ.

" Cút. " Huệ phi trừng mắt quát to một tiếng, Lan phi và Mai phi sợ hãi, lập cập chạy ra ngoài, không dám ngoái đầu lại. Về cơ bản, họ vẫn không phải là đối thủ của Huệ phi.

Huệ phi lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt dịu đi, chứa một tia phức tạp.

Nàng nhắm mắt, hồi tưởng lại lúc nàng gặp hắn, người mà nàng dành trọn trái tim mình. Mười một năm trước, nàng gặp hắn trong yến tiệc của triều đình. Lúc ấy nàng mới vừa tròn 13 tuổi. Tên thật của nàng là Lâm Nhã Cầm, cha nàng là đại tướng quân Lâm Nguyên. Nàng yêu Nam Cung Việt ngay từ cái nhìn đầu tiên. Người nam nhân mạnh mẽ, cương nghị ấy khiến cho trái tim thiếu nữ của nàng phải thổn thức. Mỗi lần được cha đưa đến tham dự yến tiệc của hoàng cung, ánh mắt nàng vẫn luôn tìm kiếm hắn. Thời gian dần trôi qua, nàng nhận ra mình yêu hắn sâu đậm, không có cách nào cứu chữa. Nàng vì hắn mà cố gắng trở thành tài nữ, nàng muốn trở thành một nữ nhân toàn vẹn, để hắn có thể chú ý đến nàng dù chỉ một phút. Nhưng nàng cũng chỉ như hàng ngàn người dưng đi qua cuộc đời hắn, ánh mắt của hắn chưa từng nhìn về phía nàng. Sáu năm sau, hắn tròn 20 tuổi, trở thành một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất. Nàng cũng trở thành một thiếu nữ 19 tuổi, xinh đẹp như hoa. Ở tuổi của nàng, những nữ nhân khác sớm đã yên bề gia thất, biết bao nhiêu người ngỏ ý, cha mẹ nàng cũng vì nàng mà lo lắng không thôi, nhưng nàng nhất quyết không chịu thành thân mà vẫn cứ ôm một mối tình đơn phương suốt sáu năm

Khi hắn yêu một nữ tử thanh lâu, tim nàng như muốn vỡ vụn. Hắn hạnh phúc bên người hắn yêu, nhưng hắn lại không biết rằng có một nữ nhân vì hắn mà khóc sưng cả mắt.

Khi nữ tử thanh lâu đó chết, hắn đau khổ đến điên cuồng, tim nàng cũng đau. Hắn uống rượu, nàng chỉ dám ngồi ở xa nhìn hắn. Hắn dầm mưa, nàng cũng vì hắn mà dầm mưa. Nàng vì hắn mà đau lòng.

Hoàng thượng ban hôn nàng cho hắn, hắn chỉ đồng ý nạp nàng làm thiếp. Đêm tân hôn, cái nàng nhận được chỉ là ánh mắt lạnh lùng của hắn. Hắn đặt cho nàng cái tên mới, gọi nàng là Huệ phi. Từ đó, nàng quên đi cái tên Lâm Nhã Cầm, trở thành Huệ phi của hắn. Thời gian trôi qua, phụ thân và mẫu thân của nàng qua đời, trên đời này, nàng chỉ còn lại mình hắn.

Lần lượt sau đó đến Lan phi và Mai phi được hoàng thượng ban hôn, nàng cũng không bận tâm, vì nàng biết trong tim hắn không có họ. Năm năm, suốt năm năm liền, trong tim hắn vẫn chỉ có một người đã chết. Nàng không có cách nào xóa nhòa đi hình ảnh của người đó trong lòng hắn. Nàng chỉ có thể đợi, chỉ có thể mong rằng tấm chân tình của mình sẽ làm hắn cảm động. Nhưng nàng vẫn không thể bước chân vào cuộc đời hắn. Hắn không bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại để biết rằng, có một nữ nhân vẫn luôn si ngốc chờ đợi tình yêu của hắn.

Khi Dương Uyển Nghi xuất hiện, tim nàng đột nhiên cảm thấy bất an. Nàng nhìn thấy hắn vì Dương Uyển Nghi mà cười, cách hắn đối xử với Dương Uyển Nghi cũng khác hẳn cách đối xử với nàng. Nàng không muốn, nhưng nàng vẫn ghen. Sự ghen tị gặm nhấm trái tim nàng, Dương Uyển Nghi đến nay mới chỉ 15 tuổi, còn nàng thì đã 24. Nàng không thể còn có vẻ trẻ trung xinh đẹp như một thiếu nữ 15, nàng cũng không biết cách làm hắn cười, nàng biết mình đã thua. Tại sao, tình cảm của nàng dành cho hắn suốt 11 năm lại không thể bằng một nữ tử thanh lâu hắn mới gặp lần đầu, lại không bằng một tiểu thiếp mới xuất hiên được hơn một tháng ?

Một dòng nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống, từng giọt, từng giọt rơi xuống đất, vỡ tan, tựa như trái tim của nàng. Tim nàng đau đớn như có ai bóp nát, khuôn mặt nàng chất chứa đầy bi thương. Nàng nhàn nhạt lẩm bẩm.

" Chàng có biết chàng tàn nhẫn với thiếp lắm không ? Tại sao chàng chưa từng một lần đón nhận tấm chân tình của thiếp ? Tại sao thiếp vẫn ngu ngốc đến thế ? Vẫn yêu chàng. "

Nam Cung Việt nhìn Uyển Nghi, sắc mặt nhợt nhạt, lông mày nhíu lại. Bàn tay to lớn thon dài của hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.