Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

Chương 62: Dạ Ảnh



" Phu nhân " Dạ Ảnh đi bên cạnh Uyển Nghi, do dự hồi lâu, rốt cuộc cũng ngập ngừng lên tiếng " Tại sao người lại muốn mua tiểu nhân ? "

Dạ Ảnh không thể hiểu được, tiểu thiếp của vương gia, vậy thì sao lại cần mua một kĩ nam ? Chẳng lẽ lại không được vương gia sủng hạnh ? Không thể, như vậy thì sao có thể khiến cho vương gia coi trọng như vậy chứ? Nếu không phải mua về để làm ấm giường thì rốt cục thì mua về để làm gì ? Hắn cũng nghĩ tới rất nhiều nguyên do khác nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không thỏa đáng, vì vậy chỉ còn cách trực tiếp hỏi.

" Thấy ngươi đẹp trai thì mua " Uyển Nghi chỉ thản nhiên trả lời.

" Hả ? " Dạ Ảnh không có tính tới nguyên do này, vì thế hắn cảm thấy choáng váng, thực choáng váng a.

" Gì ? Bọn họ mua ngươi chẳng phải cũng vì lí do này sao ? Ngươi ngạc nhiên gì chứ ? " Uyển Nghi nhướn mi nhìn Dạ Ảnh.

" ......"

Sai lầm, hắn đã sai lầm rồi. Hắn những tưởng rằng nữ nhân này vốn dĩ băng thanh ngọc khiết, thì ra cũng chỉ giống như những nữ nhân khác mà thôi. Hắn đã đặt niềm tin vào nhầm người rồi.

" Thật ra, vừa nãy tuy ngươi không biểu lộ nhiều, nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi vốn dĩ không hề có chút tự nguyện. Một nam nhân như ngươi, chắc hẳn lòng tự trọng không hề nhỏ, làm một kĩ nam không phải là điều ngươi muốn, đúng không ? Vả lại ta không thể nào chấp nhận được việc đem con người ra mua bán như vậy, người chứ có phải động vật đâu? Ngươi là một con người, hơn nữa lại là một nam nhân, sao có thể đứng giữa đường giữa chợ cho nữ nhân mặc sức trả giá chứ? Như vậy thì còn đâu là tôn nghiêm của một nam nhân. Chi bằng bỏ ra một số tiền lớn mua ngươi về cho rồi. Vừa có ích cho bản thân vừa không phải nhìn cảnh chướng tai gai mắt như vậy lại vừa có thể cứu ngươi ra khỏi bề sầu bể khổ nữa. Nói xem, có phải là ta rất tốt bụng không ? " Uyển Nghi xoắn xoắn một lọn tóc nhỏ, tự hào nói.

"......."

Hắn không có nhìn nhầm người rồi, nữ nhân này quả thực hiểu thấu tâm tư của hắn. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng, tâm hắn đã rung động rồi. Một chủ nhân tốt như vậy ? Hắn còn mong đợi gì nữa chứ ? Nếu là vì nàng, hắn cam tâm tình nguyện làm vật ấm giường cả đời cho nàng cũng được. Giờ đây hắn đã có thể thoát khỏi cuộc sống u ám trong quá khứ được rồi, ở bên cạnh nàng, hắn nhất định sẽ hạnh phúc. Dạ Ảnh khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp, đủ sức làm tan chảy trái tim của hàng triệu nữ nhân. Hắn là một tổ hợp của sự hoàn hảo. Lúc bình thường, hắn có vẻ lạnh lùng, cao ngạo của Nam Cung Việt, lúc cười rộ lên thì lại mang vẻ ôn nhu, ấm áp của Nam Cung Thiên. Qủa thực là lam nhan họa thủy. Tuy hắn không thể sánh bằng Nam Cung Việt và Nam Cung Thiên, nhưng cũng là một chín một mười, hơn nữa bản thân hắn cũng có một loại khí chất riêng biệt, khiến người ta hết mực sùng bái.

" Ta xem ngươi cũng là người có khí khái nam nhi, vì cớ gì mà lại phải làm cái nghề này chứ hả ? " Uyển Nghi vỗ vỗ vào vai Dạ Ảnh, thực quan tâm hỏi.

" Tiểu nhân không phải tên là Dạ Ảnh, tên thật của tiểu nhân là Doãn Tắc. Năm tiểu nhân tròn năm tuổi thì cha mẹ tiểu nhân đều qua đời vì bệnh dịch. Cậu mợ của tiểu nhân sợ tốn tiền nuôi thêm một miệng ăn liền đem bán tiểu nhân cho người đàn ông kia, hắn ta tên là Đại Dũng. Tên Đại Dũng này nuôi tiểu nhân, đào tạo tiểu nhân thành một kĩ nam bậc nhất, còn bỏ ra rất nhiều tiền thuê người về dạy dỗ cầm, kì, thi, họa và cả võ công cho tiểu nhân. Khi cảm thấy tiểu nhân đã trở nên có giá, hắn ta đem bán tiểu nhân, sau đó lại dùng số tiền đó để đào tạo nên một kĩ nam khác. " Doãn Tắc cay đắng kể lại số phận của mình, mi kiếm nhíu chặt, nắm tay nắm lại. Suốt bao năm nay, hắn chịu đựng biết bao sự nhục nhã. Hắn không được coi như một con người mà giống như một con chó quỳ dưới chân chủ, tùy ý cho họ sai bảo. Cuộc sống của hắn không có sự tôn nghiêm và tự do, hắn chỉ có thể chấp nhận và chịu đựng.

" Ra vậy, vậy từ nay ta sẽ gọi ngươi là Doãn Tắc nhé. Tên do cha mẹ đặt cho, dù xấu hay đẹp cũng rất trân quý. Uhm....Nhưng có điều ta không hiểu, võ công thì ta có thể hiểu được nhưng cầm, kì, thi, họa nghĩa là sao ? Ngươi là nam nhân, sao lại phải học mấy thứ đó chứ ? Còn nữa, nếu ngươi biết võ công, sao lại không bỏ trốn, đi tìm tự do cho bản thân ? "

" Từ nhỏ, tiểu nhân đã trốn đi rất nhiều lần rồi nhưng đều bị Đại Dũng bắt lại được. Hắn sợ để lại sẹo nên không dám đánh đập tiểu nhân, vì vậy hắn cho tiểu nhân uống Bạch Cốt Tán, cứ mỗi tháng lại phát độc một lần, nếu không có thuốc giải thì sẽ đau đớn vô cùng, giống như có hàng ngàn con côn trùng gặm nhấm cơ thể. Hắn còn đem muội muội kết nghĩa của tiểu nhân ra đe dọa, vì vậy, từ đó tiểu nhân đã không còn có ý định bỏ trốn nữa. " Doãn Tắc cụp mi, buồn bã nói.

" Uhm....Nhưng tại sao hắn lại muốn bán ngươi đi, lúc này chẳng phải ngươi rất có giá không, cứ để ngươi bán mình một đêm như trước chẳng phải sẽ thu được nhiều lợi hơn là đem bán ngươi đi sao ? "

" Phu nhân, kĩ nam dù có xuất sắc đến mấy thì cũng chỉ có một khoảng thời gian hoàng kim mà thôi. Hiện giờ hắn phải tranh thủ lúc tiểu nhân được giá thì đem bán, lấy tiền để đào tạo một kĩ nam trẻ đẹp hơn. Đợi vài năm nữa khi tiểu nhân không còn giá trị nữa, lúc ấy mới đem bán thì sẽ không có ai mua. Như vậy hắn sẽ lỗ nặng mất." Doãn Tắc ân cần giảng giải.

" À, ra là vậy. " Uyển Nghi khẽ gật gù. Nàng cảm thấy thật may mắn vì hôm nay đã ra ngoài, nếu không thì nàng sẽ không thể mua được một gia nhân tốt, Doãn Tắc cũng sẽ không có cuộc sống yên ổn.

" Tiểu thư....' Hỷ nhi giật giật ống tay áo của Uyển Nghi "...Việc tiểu thư làm là rất tốt, nhưng mà có hơi không thích hợp vào thời điểm này. Giờ chắc vương gia đang giận lắm, tiểu thư lại dẫn Doãn Tắc công tử về phủ, không sợ vương gia sẽ nổi điên lên sao ? "

" Ây zaaaa..." Uyển Nghi vỗ trán, nhăn nhó " Ta quên mất hắn, em không nhắc thì ta đã cho hắn vào dĩ vãng rồi. "

Doãn Tắc không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng nghe lời của Hỷ nhi và Uyển Nghi nói, hắn cơ bản có thể hiểu được, vương gia đang tức giận chuyện gì đó. Trong lòng hắn có chút lo lắng " Phu nhân, có chuyện gì đã xảy ra vậy? Có khi nào vương gia vì giận quá mà không nhận phu nhân không ? "

" Gọi ta là tiểu thư, phu nhân nghe già quá đi. " Uyển Nghi nhíu mày, vỗ cái bốp vào vai Doãn Tắc. " Hơn nữa, ngươi nên nhớ, ta nói rằng ta không có mang tiền, chứ không có nói là không có tiền. Ngươi cho rằng ta là ai chứ? Chẳng lẽ không có nổi ba ngàn lượng để trả sao ? Hắn giận? kệ hắn. Hắn không nhận ta ? ta thách hắn đấy. Ây, dù sao lúc bỏ mật ong vào trà của hắn ta cũng đã chấp nhận trước hình phạt rồi. Hắn không nhận ta, ta với ngươi tới Di Hồng Viện kiếm tiền, lúc đó xem ai mất mặt cho biết. " Uyển Nghi bướng bỉnh bĩu môi, người khác nhìn vào lúc này chỉ thấy nàng thập phần đáng yêu.

" Tiểu thư, người nhớ lấy lời người nói đấy nhé. Lát nữa người đừng có hối hận, không ai cứu nổi người đâu. " Hỷ nhi lãnh đạm nói. Aizzz...sao Uyển Nghi lại cảm thấy Hỷ nhi càng ngày càng giống bà cô già thế nhỉ ?

" Ây, sẽ không, sao ta lại có thể hối hận chứ ? Tuyệt đối không. " Trong khi Uyển Nghi đang ba hoa, huơ tay huơ chân thì Hỷ nhi chỉ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ngón tay thon dài khẽ nhấc lên, chỉ về phía trước. Mải nói chuyện, họ không để ý tới đã trở về phủ vương gia. Mà lúc này, một thân ảnh cao ngất, quen thuộc đang đứng trước cửa phủ, hai tay khoanh lại, đôi mắt đen thâm trầm nhíu chặt, đầy uy hiếp.

Uyển Nghi theo bản năng lùi về phía sau, hic...đáng sợ a.

Nam Cung Việt lạnh lùng quét mắt khắp một lượt, sau đó khóe môi nhếch lên thành một nụ cười. Toàn bộ nữ nhân nhìn thấy đều rụng tim lả tả, lạnh nhưng soái, hắn đẹp như một bức tranh hoàn mỹ nhất của tạo hóa. Lúc này trong đầu họ đã hoàn toàn quên mất Doãn Tắc là ai, hoàn toàn mê đắm trong nụ cười mật ngọt chết ruồi của vị vương gia uy trấn thiên hạ. Chỉ có một người là run như cầy sấy, mồ hôi lạnh liên tục rơi xuống. Ôi mẹ ơi, hắn cười, lại còn cười thực ngọt ngào, thực ôn nhu, lần này nàng chết chắc rồi.

Hỷ nhi tủm tỉm cười, khẽ huých vào tay Uyển Nghi. " Tiểu thư, khí thế ban nãy của người đâu rồi ? Người đừng nói là người hối hận rồi nha. "

Uyển Nghi giận dỗi lườm Hỷ nhi một cái " Hỷ nhi, giờ em còn dám trêu ta nữa hả. Ta không có hối hận, ngàn vạn lần không hối hận. Em mau đem tiền ra trả cho người ta đi. "

Hỷ nhi che miệng cười khúc khích, chạy vào trong phủ lấy tiền. Uyển Nghi khổ sở đối mặt với Nam Cung Việt, hai bàn tay không ngừng mân mê vạt áo.

" Không ngờ tiểu thiếp của ta lại có bản lĩnh như thế. Đi dạo một buổi lại có thể mang về rất nhiều người. " Nam Cung Việt lên tiếng, chất giọng trầm ấm như nước chảy, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời tỏa sáng, trông hắn càng lúc càng........ đáng sợ.

Sau lưng nàng, tất cả mọi người đều mắt chữ A, mồm chữ O. Thì ra nữ nhân này thật sự là tiểu thiếp của vương gia, không chỉ vậy, vương gia lại vì nàng mà cười, một nụ cười vô cùng, vô cùng, vô cùng ôn nhu. Thật sự ngưỡng mộ nàng quá đi.

Uyển Nghi ngoái đầu lại nhìn. Ối cha mẹ ơi, từ lúc nào mà có lắm người thế này. Không những vậy, khung cảnh sau lưng nàng lại vô cùng quái dị. Nam nhân thì chung một cặp mắt ngưỡng mộ, nữ nhân thì đều là một mảnh si mê, nàng tưởng như mắt họ sắp biến thành hình trái tim hết rồi. Uyển Nghi mếu máo, lạch bạch chạy tới bên cạnh Nam Cung Việt. Nở một nụ cười xu nịnh ngọt ngào, thầm oán trách bản thân mình không có chút khí phách chút nào. Nhưng...giờ này nhìn hắn rất đáng sợ a, nếu nàng không tỏ vẻ biết điều một chút thì thảm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.