Nam Cung Nguyệt nhìn thấy Uyển Nghi đang nhìn mình vô cùng " âu yếm " thì chột dạ, lập tức im miệng, quay mặt qua chỗ Doãn Tắc, khẽ hỏi.
" Nè, vậy ngươi tên là gì ? "
Doãn Tắc nở một nụ cười nghề nghiệp, nhẹ nhàng trả lời " Tiểu nhân tên là Doãn Tắc. " Nữ nhân thường thích mẫu người nam nhân ôn nhu, vì vậy hắn đã sớm hình thành thói quen giả vờ ôn nhu trước mặt người khác rồi.
" Dâm tặc* ? " Nam Cung Nguyệt trợn tròn mắt, cười phá lên, hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình " Ngươi tên là dâm tặc ? Ha ha ha.... Ôi trời ơi, một cái tên ...ha ha ha...vô cùng độc đáo...ha ha ha "
Doãn Tắc tái đen mặt lại, nữ nhân đáng chết này, lại dám nói hắn là dâm tặc. Nàng ta tưởng rằng mình là công chúa thì có thể muốn nói gì thì nói sao ? Có thể thản nhiên nhục mạ người khác như vậy sao ? Cái tên của hắn có thể khiến nhiều người có suy nghĩ như vậy, nhưng chưa ai từng nói thẳng trước mặt hắn.
Ba người còn lại sắc mặt cũng không khá hơn Doãn Tắc là mấy, Uyển Nghi nhíu mày, gầm gừ " Nguyệt nhi, chớ nói linh tinh. Hôm nay muội lắm lời quá rồi đấy, không được xuyên tạc tên người khác như vậy. "
Thật ra lúc Doãn Tắc nói ra tên của mình, nàng cũng suýt chút nữa bật cười, thảo nào mà Đại Dũng lại đổi tên hắn thành Dạ Ảnh. Nhưng mà tên do cha mẹ đặt ra, tuyệt đối không nên chê cười, vậy mà nha đầu này chẳng hề biết giữ ý tứ chút nào, không những trêu chọc tên hắn, lại còn thản nhiên cười trước mặt hắn.
Nam Cung Nguyệt lập tức im luôn. Haizz...cũng không biết hôm nay nàng bị làm sao mà lắm mồm thế không biết, có khi nào là vì nãy giờ ở trong phủ hoài chán quá nên đâm ra đầu óc có chút không bình thường? Lời nói chưa qua bộ não kiểm duyệt đã trôi thẳng xuống mồm ?
" Nam Cung Việt " Uyển Nghi bày ra bộ dạng nhõng nhẽo mà đến chính nàng cũng cảm thấy buồn nôn ra, lắc lắc ống tay áo của Nam Cung Việt " Hic, không phải ta có ý gì đâu a, chẳng qua là đi dạo thấy người ta đang rao bán hắn. Chàng nói xem, ta hiền lành, lương thiện như thế này, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn thấy một con người bị chà đạp đến thê thảm như thế. Vì vậy nên ta mới mua hắn về thôi mà, chàng xem, tuy hắn không bằng chàng nhưng cũng rất tài giỏi ( lại còn rất đẹp trai nữa, nhưng những lời này có đánh chết nàng cũng không dám nói ra ), có thể để hắn làm gia nhân trong phủ. Đi mà, Doãn Tắc rất là đáng thương a. "
Nam Cung Việt còn chưa lên tiếng thì Nam Cung Nguyệt đã nhanh chóng chen mồm vào " Tỷ tỷ, như vậy cũng đâu cần bỏ ra tới ba ngàn lượng mà mua chứ? Bộ tỷ cứ ra ngoài đường, nhìn thấy con chó, con mèo đáng thương nào đó cũng sẽ tha hết về nhà sao ? "
Doãn Tắc tức giận đến xém xỉu, nữ nhân này lại đi so sánh hắn với chó mèo, quả thực quá đáng mà. Doãn Tắc nắm chặt tay lại, cố nén ý nghĩ kích động muốn giết chết nữ nhân này.
Uyển Nghi quắc mắt nhìn Nam Cung Nguyệt khiến nàng run sợ rụt cổ lại, vội vã sửa lời. " Ây, nhưng mà hoàng huynh nè, dẫu sao cũng đã tốn ba ngàn lượng, cũng không nên bỏ phí ha. Để hắn ở lại làm gia nhân cũng được....."
Nam Cung Việt quay qua lườm Nam Cung Nguyệt, Nam Cung Nguyệt lại lắp bắp sửa lời " Nhưng....nhưng mà hình như cũng....cũng không tốt lắm.... dẫu sao...."
Nhìn thấy ánh mắt của Uyển Nghi, Nam Cung Nguyệt lại chuyển hướng " Nhưng mà để hắn lại cũng không sao, có thêm một gia nhân cũng không phải là chuyện tốt "
Cả bốn người: Tiểu nhân ba phải, thật chẳng có chút khí khái.
Nam Cung Việt " Vậy nghĩ là muội đồng ý để cho hắn ở lại ? "
Nam Cung Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt của hoàng huynh nhìn nàng lúc này đủ để giết chết nàng mấy mươi lần rồi, sao nàng dám nói có chứ.
" Nguyệt nhi, vậy nghĩ là muội nghĩ ta không nên dẫn Doãn Tắc về " Uyển Nghi vô cùng nhẹ nhàng hỏi, nhưng giọng nói lại đủ khiến cho người khác không rét mà run.
Nam Cung Nguyệt không còn cách nào khác, lại tiếp tục lắc đầu, lắc đến chóng cả mặt. Ơ mà tại sao nàng lại phải sợ nhỉ ? Chẳng phải trước giờ cũng hay bày trò trêu chọc hoàng huynh sao? Chuyện này cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là có thêm một gia nhân có xuất thân kĩ nam. Thôi đi, quyết định dứt khoát cho xong, là tỷ muội thì phải có chút nghĩa khí một chút ( Thế huynh muội thì không nên có nghĩa khí à =_=" )
" Hoàng huynh, hay là thôi đi. Cũng đâu phải là chuyện gì to tát, để hắn ở lại cũng đâu có sao. Huynh nghĩ xem, những lúc huynh không có trong phủ, muội có thể ở bên tỷ tỷ, lúc chúng ta đều không có trong phủ thì hắn cũng có thể thay thế chũng ta làm tỷ tỷ vui...."
" Muội im đi cho chúng ta " Nam Cung Việt và Uyển Nghi đều đồng thanh.
Uyển Nghi: Nguyệt nhi, muội đang giúp ta hay đang giết ta? Cái gì mà thay thế chúng ta làm tỷ tỷ vui ? Như thế có khác gì bảo chúng ta có điều mờ ám. Muội đúng là cái đồ vô tâm, vô tính, vô tình, vô dụng. Từ hồi quen biết muội tới giờ chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả. Kể chuyện giữa ta và Nam Cung Việt với mẫu hậu. Nói tình cảm của ta với Nam Cung Việt, giờ lại như vậy nữa. Muội muốn hại chết ta mới hài lòng phải không ?
Doãn Tắc: Kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế aaaaaaaaaaaaaaaaa...............
Hỷ nhi : Công chúa cũng uống nhầm trà hoa cúc pha mật ong của tiểu thư rồi sao ?
Nam Cung Việt : "........................"
Nam Cung Nguyệt thầm than khóc trong lòng, lát nữa chắc chắn cả hai người sẽ cho nàng chết không toàn thây. Nàng thật là ngốc quá mà, nói linh tinh gì thế. Bình thường nàng có thế này đâu, đều tại cái tên Doãn Tắc kia. Phải rồi, nếu không vì sự xuất hiện của hắn thì sẽ không xảy ra chuyện. Còn nữa, hôm nay nàng ăn nói lung tung như vậy, nhất định là do bị hắn ám ( Sao đổ tội vô lí thế tỷ =_= )
" Tóm lại..." Uyển Nghi lên tiếng "....ta đã mua Doãn Tắc về thì sẽ tuyệt đối không đuổi hắn đi. Ta hiểu cảm giác bị vứt bỏ đau khổ như thế nào. Giữa ta và hắn cũng trong sáng, tuyệt đối không có điều gì mờ ám nên chàng không cần phải lo lắng. Cứ quyết định vậy đi, từ bây giờ hắn sẽ ở lại trong phủ làm gia nhân. "
" Nàng muốn chết à ?.... " Nam Cung Việt bắt lấy tay Uyển Nghi, xiết chặt "....Nàng nghĩ gì mà dám tự tiện quyết định chuyện đó hả ? Nàng nghĩ ta sẽ đồng ý để hắn ở lại bên cạnh nàng, ngày ngày hầu hạ nàng sao ? Nàng xem ta là cái gì hả ? "
" Hở ? " Uyển Nghi trợn to mắt, tự chỉ vào mình " Ai nói ta sẽ để hắn hầu hạ ta ? "
" Hả ? " Cả bốn người cùng đồng thanh.
" Tỷ tỷ, tỷ mua hắn về không phải để làm gia nhân hầu hạ tỷ, vậy thì để cho ai ? " Nam Cung Nguyệt chớp chớp đôi mắt to tròn.
" Đương nhiên là uội. " Uyển Nghi vô cùng thản nhiên đáp, giống như thể đây là chuyện đương nhiên phải thế.
" Cái gì ? " Nam Cung Nguyệt và Doãn Tắc vô cùng ăn ý kêu lên.
" Tỷ tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy ? Muội không cần người hầu hạ, không cần gia nhân gì gì đó, nếu có cần thì cũng không cần tên dâm tặc nhà hắn. Còn nữa, hắn là nam nhân. " Nam Cung Nguyệt tức giận, phùng má, phụng phịu nói. Trước đây, nàng cũng có vài a hoàn theo hầu, nhưng rốt cuộc thì đều không chịu nổi tính khí của nàng mà đến tìm hoàng huynh khóc lóc xin chuyển qua làm việc khác. Thậm chí còn nguyện làm công việc nặng nhọc của nam nhân còn hơn là tiếp tục hầu hạ nàng. Không phải vì nàng quá đáng hay xấu tính gì đâu, chẳng qua nàng ghét họ ngày nào cũng bám theo nàng giống như cái đuôi. Liên tục nhắc nhở nàng rằng nàng là công chúa, rằng phải giữ gìn hình tượng, rằng không được làm cái này, không được làm cái kia, khiến cho nàng chẳng có chút tự do. Chính vì vậy nên nàng mới tìm đủ cách gây khó dễ cho họ, khiến họ không chịu nổi phải đến cầu xin hoàng huynh. Vì thế mà từ lâu lắm rồi nàng không có ai theo hầu, chỉ thỉnh thoảng sẽ có người đến giúp nàng mặc y phục vào buổi sáng, hoặc nàng sai cái gì thì làm cái nấy thôi. Giờ lại còn bảo cái tên nam nhân này đi hầu hạ nàng. Đùa gì chứ, chẳng hiểu sao ngay từ lần gặp đầu tiên nàng đã không ưa hắn rồi. Hơn nữa, nếu Tề Dương mà biết được chuyện này thì sẽ nghĩ cái gì đây chứ ? ( Chẳng nghĩ gì cả, huynh ấy đâu có thèm quan tâm tới tỷ đâu chứ. )
" Công chúa, xin nói rõ ràng cho, tiểu nhân tên là Doãn Tắc, không phải là dâm tặc..." Doãn Tắc nhìn Nam Cung Nguyệt, nghiến răng nhấn mạnh hai chữ Doãn Tắc. Đùa gì chứ ? Cứ ngỡ sẽ gặp được chủ tử tốt, vậy mà bây giờ lại phải hầu hạ cô công chúa xấu tính, khó chiều này là sao? Chính hắn mới không cần. Hắn chỉ muốn ở bên cạnh Uyển Nghi, hầu hạ nàng. Hắn muốn nàng là chủ nhân của hắn. " Chủ nhân, từ khi người bỏ tiền ra mua Doãn Tắc thì người đã là chủ nhân của Doãn Tắc rồi. Doãn Tắc cũng không muốn hầu hạ công chúa, xin cho Doãn Tắc được ở lại bên cạnh hầu hạ chủ nhân. "
" Ê ê ê... Ngươi nói cái gì hả. Được hầu hạ bổn công chúa đây là phước ba đời nhà ngươi rồi. Ngươi không có tư cách nói không nha, chỉ có ta mới có quyền nói câu đó thôi. Chính là ta không cần ngươi, chứ không phải là ngươi không cần ta. " Nam Cung Nguyệt chống nạnh bất mãn nói. Tuy hắn nói không muốn hầu hạ nàng cũng là điều nàng mong muốn nhưng khi nghe hắn nói ra nàng lại thấy khó chịu. Một công chúa như nàng mà lại để một tên kĩ nam như hắn nói vậy sao ? Thật là tổn thương đến sự tôn nghiêm của nàng mà.