Tứ Tiểu Thiếp Của Nhị Vương Gia

Chương 70: Dạo chơi



" Aaaaa.........cứu mạng, cứu mạng a......."

" Gâu, gâu, gâu, gâu....."

" Aaaa....cứu, bớ người ta, cứu.....con cẩu khốn khiếp kia, ta có làm gì ngươi đâu chứ ? Cứu mạng....

" Gâu, gâu, gâu, gâu, gâu...."

Ở giữa vườn quýt, một nữ tử vừa chạy vừa la hét không ngừng, chạy phía trước là nàng là một nam nhân mặc lam y, vừa chạy vừa căm giận nữ nhân ngu ngốc ở đằng sau chàng. Đuổi theo hai người là một con chó rất lớn, bộ dạng vô cùng hung dữ. Hai người một chó, ai cũng chạy hết tốc lực, cả chó, cả nữ nhân đều không ngừng gây ồn ào, huyên náo, chó sủa, người la, ầm ĩ cả một buổi trưa vắng.

Khó khăn lắm, hai người mới chạy tới nơi buộc ngựa, nhanh chóng leo lên, cưỡi ngựa chạy mất. Con chó đuổi theo không kịp, chỉ còn biết ấm ức nhìn theo, sủa ăng ẳng liên hồi.

" Hộc...hộc..hộc....mệt...mệt chất mất...con chó khốn khiếp...lại...hộc...hung dữ như vậy. Ai làm gì nó đâu cơ chứ ? Hộc....hộc...đúng là...hộc...cái đồ cẩu....chẳng có chút thú tính nào cả...hộc..hộc...mệt chết ta đi...." Nam Cung Nguyệt vừa cưỡi ngựa, vừa thở hồng hộc, vừa không ngừng than vãn.

" Ngươi còn nói nữa...hộc...hộc...chẳng phải do ngươi trộm quýt nhà người ta sao ? Nó là chó canh vườn...hộc...nhìn thấy người trộm quýt....đương nhiên sẽ đuổi theo. " Doãn Tắc cũng mệt không kém, mồ hôi chảy ròng ròng, tức giận quay sang nhìn Nam Cung Nguyệt, gắt lên.

" Ta ăn trộm hồi nào chứ hả? Ta chẳng qua chỉ là xin tạm vài quả thôi, có chết ai ? Ta có đặt tiền ở dưới gốc cây đàng hoàng cơ mà, là do con chó đó không có lí lẽ, đâu phải lỗi của ta chứ. "

" Như vậy không phải là ăn trộm thì là cái gì ? Con chó nó biết thế nào là tiền, thế nào là lĩ lẽ sao ? Ngươi......thậm chí còn không bằng nó nữa."

" Ngươi.....đồ chết tiệt, ngươi dám đem ta so sánh với một con chó ? Lại còn nói ta không bằng nó, ngươi chán sống rồi hả ? Chính ngươi mới không bằng nó ấy, ngươi có võ công, sao lại không đánh nổi nó, để nó

đuổi vắt giò lên cổ thế kia. Tỷ tỷ bảo ngươi đi theo hầu hạ, bảo vệ ta cơ mà, vậy mà ngươi lại bỏ rơi ta để chạy trước một mình, chẳng có chút khí khái nam nhi gì cả. "

" Võ công của ta là để hộ thân, để đánh nhau với người, không phải để đánh nhau với chó. Đánh nhau với người thì sẽ có quy luật, sẽ có chiêu thức, còn con chó đó chỉ biết cắn loạn thì ta biết đánh kiểu gì ? Hơn

nữa, răng người cũng không sắc nhọn như răng chó. Họa là do ngươi gây ra, việc gì ta phải chịu thay ngươi chứ ? Ai chân dài thì chạy trước, ai gây họa thì tự giác đưa mông ra cho nó cắn. Ngươi nói khó khăn lắm vương gia mới đồng ý cho ngươi ra ngoài chơi một ngày, nói rằng phải tranh thủ chơi cho đã, rồi xông vào

phòng ta lúc ta đang tắm, bắt ta chuẩn bị ngựa và đồ ăn. Giờ thì sao đây ? Cái gọi là " chơi cho đã " mà ngươi nói chính là đi ăn trộm đây hả ? Trên đời này có vị công chúa nào lại như ngươi không chứ hả ? "

" Ngươi...." Nam Cung Nguyệt vốn đã cố quên việc đáng xấu hổ kia đi, vậy mà Doãn Tắc lại vô tình nhắc lại, khiến cho khuôn mặt Nam Cung Nguyệt liền đỏ bừng, vừa tức lại vừa xấu hổ. Nàng liền nhoài người ra,

tóm lấy cánh tay Doãn Tắc, cắn mạnh.

" A....ngươi làm cái gì vậy hả ? " Doãn Tắc bị bất ngờ, không kịp tránh, bị Nam Cung Nguyệt cắn ột cái rõ đau.

" Ngươi không có não để nghĩ hay là không có mắt để nhìn. Ta vừa cắn ngươi đó. Còn dám nói xấu ta nữa, ta sẽ cắn cho ngươi chết luôn. " Nam Cung Nguyệt hếch mặt lên, nhìn Doãn Tắc đầy thách thức.

Doãn Tắc vừa xoa xoa vết răng cắn, vừa lườm Nam Cung Nguyệt

" Hừ, bảo ngươi không bằng cẩu là cấm có sai, chẳng có lí do gì cũng lên cơn điên cắn người được. "

" Có người sao ? Ta đây chính là vừa cắn chó. "

" Ngươi......hừ, chó cắn người, người cắn chó hay chó

cắn chó thì cũng đều như vậy cả thôi, chẳng lấy gì làm đẹp mặt cả. " Doãn Tắc cũng không vừa, cũng hếch mặt lên thách thức. Hừ, hắn mà là chó thì ai đó cũng chẳng vẻ vang. Chó cắn người? đương nhiên nàng sẽ làm chó. Người cắn chó ? nàng chắc chắn sẽ làm người, nhưng có ai là con người mà lại đi cắn chó ? quá

chẳng bằng con chó sao ? Chó cắn chó ? Thôi khỏi nói đi, dù hắn có là chó thì nàng cũng là chó không hơn. Rốt cuộc đều là nàng mất mặt cả.

Nam Cung Nguyệt tức đến nghẹn họng, cả hai người cứ ta một câu, ngươi một câu, cãi nhau ỏm tỏi suốt cả quãng đường.

" Oa ha ha ha......Doãn Tắc, Doãn Tắc, ta muốn ăn bánh nướng Kim Hoa. "

" Aaaaa....Doãn Tắc, ta muốn ăn mì vằn thắn. "

" Doãn Tắc, ngươi nhìn kìa, ở bên kia có một gánh xiếc."

Nam Cung Nguyệt hiếm khi được ra ngoài, vì vậy mỗi lần được ra ngoài chơi đều rất phấn khích, thân ảnh nhỏ bé cứ thoắt qua thoắt lại, chạy tới chỗ này, chạy tới chỗ kia, miệng không ngừng gọi Doãn Tắc, Doãn Tắc, khiến cho hắn chóng hết cả mặt. Hết cách, ai bảo hắn là người cầm ngân lượng chứ ?

Nam Cung Nguyệt kéo Doãn Tắc tới một quầy hàng bán son phấn, hào hứng cầm một hộp son lên ngắm nghía.

" Công chúa, son của thần vừa đẹp, vừa tốt, công chúa hãy mua một hộp về dùng đi " Hiếm khi gặp được khách quý, người bán hàng ra sức đon đả chào mời.

Nam Cung Nguyệt không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, quệt một ít son vào đầu ngón tay rồi....quay sang nhìn Doãn Tắc.

" Ngươi định làm cái trò gì thế hả ? " Doãn Tắc nhìn thấy Nam Cung Nguyệt sắp sửa đưa tay tới gần mặt mình thì liền lùi lại, gạt tay Nam Cung Nguyệt ra.

" Đứng yên nào, để ta thử màu son này một chút. "

Nam Cung Nguyệt cười xòa, bàn tay lại tiếp tục nhằm thẳng mặt Doãn Tắc mà tấn công.

" Ngươi bị điên à ? Ngươi tự đi mà thử đi. " Doãn Tắc nhăn mặt, lại hất tay Nam Cung Nguyệt ra. Đùa gì chứ ? Bảo một nam nhân như hắn đi thử son, nói không chừng, lát nữa lại bắt hắn mặc thử váy nữa cũng nên.

" Thôi mà, đứng yên đi, thử một chút thì có chết ai ? Ta hoàn toàn không có ý trêu chọc ngươi đâu, chẳng qua là ta mà tự mình thử thì sẽ không nhìn thấy, vì vậy mới nhờ ngươi một chút, đứng yên đi, ngươi cứ ngọ nguậy như vậy, ta làm sao thoa được. "

" Chẳng phải có gương ở đây sao ? Ê....này...."

Nam Cung Nguyệt nắm lấy tay Doãn Tắc, không cho hắn tránh né nữa, ngón tay thon dài miết trên đôi môi hắn, thoa lên một lớp son mỏng. Bờ môi của Doãn Tắc vô cùng mềm mại, lúc ngón tay của Nam Cung Nguyệt mơn trớn trên cánh môi hắn bỗng nhiên có cảm giác giống như có dòng điện chạy dọc cơ thể. Nam Cung Nguyệt đột nhiên đỏ mặt, vội rụt tay về. Mặt Doãn Tắc cũng bất giác đỏ lên, cảm giác mềm mại của ngón tay Nam Cung Nguyệt vẫn còn vương trên môi hắn, cùng với cảm giác dính dính của son môi khiến hắn

cảm thấy không được tự nhiên. Doãn Tắc khẽ liếm vành môi của mình, động tác ấy vô tình lại lọt vào mắt Nam Cung Nguyệt, khiến mặt nàng vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, Doãn Tắc không hề hay biết rằng, hành động vô cùng nhỏ ấy của hắn lại chứa đựng biết bao sự quyến rũ. Khoảnh khắc đó, cả Nam Cung Nguyệt và Doãn Tắc đều có chung một suy nghĩ " Bờ môi/ngón tay của hắn/cô ta thật mềm mại. "

" Công chúa, người thấy sao? Son môi của thần rất đẹp phải không ? Người có muốn mua một hộp không ? "

Người bán hàng không nhận ra sự thay đổi của Nam Cung Nguyệt và Doãn Tắc, vẫn vô cùng cao hứng, cười hề hề, chắc mẩm lần này sẽ bán được hàng với giá cao. Ai dè Nam Cung Nguyệt lại quay sang lườm hắn, đặt mạnh hộp son xuống bàn.

" Mua, mua cái gì mà mua ? Loại son đểu thế này mà cũng dám bán cho bổn công chúa sao ? Ngươi không muốn sống nữa à ? "

Sau khi mắng đã đời, Nam Cung Nguyệt giậm chân bỏ đi, Doãn Tắc cũng lau hết vết son trên miệng, bất đắc dĩ đuổi theo nàng, bỏ lại người bán hàng tội nghiệp với vẻ mặt vô cùng oan ức và khó hiểu, chẳng rõ chuyện gì vừa xảy ra.

" Này, ngươi lại làm sao nữa thế, tự dưng lại đi mắng người ta, đúng là đồ ngang ngược không biết lí lẽ. " Doãn Tắc đuổi kịp Nam Cung Nguyệt, bắt đầu lên giọng cằn nhằn. Nhưng dường như Nam Cung Nguyệt không hề nghe thấy, chỉ cúi mặt trầm ngâm, mãi một lúc sau mới ngẩng đầu lên.

" Chẳng vì cái gì cả, ta không muốn chơi nữa, trở về phủ thôi. " Sau đó lại lầm lũi cúi mặt xuống không nói câu nào, dáng vẻ vô cùng ủ dột khiến cho Doãn Tắc vô cùng ngạc nhiên.

Nam Cung Nguyệt vừa đi vừa thả hồn, lúc này trong lòng nàng vô cùng rối bời, Nam Cung Nguyệt ơi là Nam Cung Nguyệt, ngươi bị làm sao vậy hả? Điên mất, điên mất rồi. Hừ, chắc chắn là do hậu quả của việc nhìn thấy hắn khỏa thân ngày hôm nay đây mà. Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, thật đau đầu, tất cả đều là do tên Doãn Tắc chết tiệt đáng nguyền rủa kia, hại nàng suy nghĩ lung tung. Xem ra nàng cần phải đi rửa mắt mới được. Rửa mắt, phải rồi, nhất định phải rửa mắt thôi. Dạo này lúc nào cũng ở bên cạnh tỷ tỷ nên đã lâu không có đi rình trộm Tề Dương tắm, hắc hắc, đêm nay nàng nhất định trèo tường trốn ra ngoài, hắc hắc, Tề Dương, hãy đợi ta. Nghĩ đến đây, tâm trạng của nàng lập tức liền trở nên vui vẻ, liền cười một cách vô cùng đáng sợ.

Ở phủ tướng quân, Tề Dương đang chăm chú nghiên cứu binh thư, bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, vô cùng lạnh, trong lòng lại có cảm giác không lành. Hắn liền thở dài, xem ra vài ngày tới phải rời khởi phủ một thời gian rồi. Mà Doãn Tắc đang đi sau lưng Nam Cung Nguyệt thì cũng có cảm giác không khác Tề Dương là mấy, bởi vì đột nhiên nghe thấy điệu cười mờ ám đầy man rợ của Nam Cung Nguyệt mà lại không hiểu nàng đang nghĩ cái gì, toàn thân hắn bất giác nổi da gà, nữ nhân này....thật đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.