Từ Trên Trời Rơi Xuống Trăm Triệu Vì Sao

Chương 16: Cáo Tây Tạng: Vương Chi miệt thị.jpg



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cecilia + Cindy

Beta: Cindy

Đối mặt với tình huống đột ngột trước mắt, tim Tô Nhứ đều nhảy lên tới cổ họng, cô vội vàng gọi Vân Dã. Khi thấy anh xuất hiện trong tầm mắt thì ngón tay vội vàng chỉ về con linh dương Tây Tạng phía trước, nói: "Cứu mạng!"

Vân Dã giương mắt nhìn, tiếng súng thứ hai lại vang lên, nhưng không trúng mục tiêu.

Chiếc xe việt dã đang phóng nhanh đuổi theo sau con linh dương Tây Tạng thì bỗng nhiên như bị kẹt lại, rồi đổ vè phía trước.

Thấy tình huống đột nhiên thay đổi, tim Tô Nhứ đập loạn, không nhịn được mà hét về phía con linh dương tây Tạng: "Chạy mau!"

Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt, Vân Dã đã đến trước chiếc xe bị lật.

Một người đã bị thương và ngất đi, người cầm súng kia cũng bị thương, đang vật lộn đạp cửa xe định đi ra.

Bất thình lình nhìn thấy một người đang ở bên cạnh xe, hắn sững sờ.

Vân Dã nhấc chân đá cửa xe, nhìn thợ săn trộm trong xe cười khẩy: "Dám ở nổ súng ở chỗ này, mày là người mới à?"

Tô Nhứ mở to mắt, nhìn Vân Dã đột nhiên cách mình xa như vậy.

Cô đuổi theo Vân Dã, linh dương Tây Tạng vừa thoát chết đã sớm chạy đi, biến mất khỏi tầm mắt cô.

Chờ Tô Nhứ thở hồng hộc chạy đến trước xe thì Vân Dã cũng đã khiến người kia hôn mê.

Anh quay đầu nhìn Tô Nhứ, khẽ nhíu mày.

Tô Nhứ đỡ eo thở hổn hển, "Sao? Thế nào?? Chết rồi à?"

"Làm gì có chuyện yếu ớt như thế" Vân Dã hừ một tiếng, "Ngất rồi, tôi sẽ gửi tín hiệu cho đội tuần tra ở đây, chờ bọn họ tới mang người đi."

"Anh gửi tin hiệu kiểu gì?" Tô Nhứ tỏ vẻ khiếp sợ.

Vân Dã: "Điện thoại di động"

Tô Nhứ lắp bắp nói: "Anh anh anh... Anh gửi tín hiệu rồi thì tôi phải làm sao bây giờ? Người tuần tra tới thì anh tính thế nào? Giải thích chúng ta xuất hiện ở đây kiểu gì? Còn có đây là đâu vậy chứ? Sao tôi lại tới đây được? Sao trước đó anh lại không ở đây? Cái tín hiệu này lại là kiểu gì vậy?"

Lâu ngày không gặp, cô lại biến thành mười vạn câu hỏi vì sao rồi.

Vân Dã bị cô hỏi đến dở khóc dở cười, đưa tay búng trán cô.

Tô Nhứ lập tức che trán tránh ra phía sau, "Trước tiên anh phải nói rõ cho tôi đã rồi hãng đuổi tôi đi chứ!"

"Ai muốn đuổi cô đi?" Vân Dã tức giận nói, "Đây là khu cao nguyên Changtang ở trong nước. Lần này không phải tôi gọi cô tới mà là con linh dương Tây Tạng kia kìa. Bởi vì trên người cô có năng lực mà tôi đã lưu lại, hơn nữa lại cách chỗ này gần hơn tôi cho nên mới bị truyền tới."

Tô Nhứ sửng sốt: "Anh lưu lại năng lực gì trên người tôi?"

Vân Dã: "Lúc cô đến hiệp hội bảo vệ động vật làm tình nguyện viên —— "

"A, nhớ ra rồi!" Tô Nhứ bừng tỉnh.

"Lại đây." Vân Dã nhíu mày, "Để tránh sau này xảy ra loại chuyện phiền toái này, tôi sẽ thu lại năng lượng này."

Tô Nhứ sờ trán, thử dò xét nói: "Một mình anh chắc là bề bộn nhiều việc lắm, tôi giúp anh một tay..."

Lời còn chưa nói hết đã bị tiếng cười lạnh của Vân Dã cắt đứt: "Nếu tôi mà không tới hoặc là tới trễ, lúc phát súng kia bắn vào người cô thì cô còn giúp một tay nữa không?

Tô Nhứ: "..."

Ánh mắt Vân Dã nhìn cô đầy vẻ xoi mói: "Thân thể cô mỏng manh như vậy còn có thể giúp được cái gì?"

"Cô có thể đánh được mấy người chứ?"

Tô Nhứ lườm anh, không vui nói: "Tôi có thể giúp một tay cứu trợ động vật bị thương mà!"

Vân Dã hỏi: "Cô giúp như nào?"

Tô Nhứ cả giận: "Tôi có tiền!"

Vân Dã: "..."

Hừ! Cô lúc này không có nhé! Tô Nhứ đang muốn hãnh diện một lần, lại nghe Vân Dã nói: "Tôi cũng có "

Tô Nhứ tức đến cả đau dạ dày, che bụng ngồi xổm xuống.

Vân Dã xoa đầu cô, thu hồi lại năng lực.

"Tôi sẽ ở đây chờ đội tuần tra tới." Vân Dã nói

Tô Nhứ ngẩng đầu nhìn anh, nháy mắt nói: "Vậy anh đưa tôi trở về thay quần áo khác rồi lại kêu tôi tới đi"

Vân Dã cười: "Còn tới đây làm gì nữa? Không phải sợ bị phát hiện sao?"

"Người làm chuyện xấu cũng không phải là tôi, tôi còn lâu mới sợ!" Tô Nhứ chỉ hai người trong xe nói, "Tôi phải xem được cảnh hai người bọn họ bị bắt, còn muốn nhìn xem con linh dương Tây Tạng kia có bị thương hay không nữa."

Đôi mắt cô trong veo, hắc bạch phân minh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc.

Vân Dã nhìn cô một lúc, nhếch môi cười lưu manh, rồi lại khom người xuống khẽ búng tay lên trán cô

Cao nguyên Tây Tạng là cực thứ ba của thế giới ngoại trừ cực nam và cực bắc.

Là nơi mà biết bao thanh niên có ý chí cả đời hướng tới truy đuổi.

Lúc này cả người cô là bộ quần áo ngủ màu hồng phấn mềm mại, trong tay lại cầm bàn chải đánh răng đứng trên mảnh đất của cực thứ ba thế giới. Không hiểu sao nhìn thế nào cũng có ý không tôn trọng nó.

Quá không tôn trọng!

Tô Nhứ về nhà rửa mặt xong, thay quần áo xong, cả giày cũng mặc xong

Chờ đến khi Vân Dã gọi cô lại đã không phải là vị trí trước đó.

Cô đi tới dưới những ngọn núi phủ tuyết, núi non trùng điệp không dứt. Trên đỉnh là một mảnh tuyết trắng tinh quanh năm không đổi, triền núi không bị sắc tuyết bao phủ thì bên trắng bên đen, dưới núi có cả con sông quanh co. Gió núi khô ráo lạnh thấu xương lướt qua khiến cho mặt nước đang yên tĩnh bị gió thổi lăn tăn.

Mặt đất bị thảm thực vật thâm thấp che lấp, mênh mông tựa như không có điểm cuối.

Những người sinh hoạt ở trong thành phố với những tòa nhà cao tầng, giao thông nhộn nhịp, mỗi ngày đều lui tới những không gian nhỏ hẹp, khổ cực phấn đấu để ổn định điểm dừng chân nho nhỏ kia của mình.

Trước mắt dường như là đồng bằng trống trải vô biên vô tận cùng với bầu trời xanh thẳm và mây trắng hững hờ. Mặc dù than ở trong trời đất giống nhau nhưng mà lại là hai cái hoàn toàn đối lập.

Một lần nữa Tô Nhứ cảm nhận được sự rung động

Không có nhóm thợ săn trộm quấy rầy, cô có thể an tĩnh thong thả cảm nhận vẻ đẹp của cực thứ ba.

Sông đối diện có một con linh dương Tây Tạng đang cúi đầu uống nước.

Bộ lông màu vàng sẫm xen lẫn với màu trắng, sừng dài màu đen cùng tứ chi mảnh khảnh mạnh mẽ, tổng thể nhìn vô cùng đẹp mắt.

Nó thường ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh. Lòng cảnh giác rất mạnh

Tô Nhứ chỉ chỉ nó, hỏi Vân Dã: "Là con lúc nãy à?"

Vân Dã ừ một tiếng, "Nó không sao."

Nơi này hoang vắng, hoàn toàn không có dấu vết sinh hoạt của con người, cho dù là dân du mục sống ở trên cao nguyên Tây Tạng thì cũng không có cách nào đặt chân đến khu vực này.

Tô Nhứ nhìn con linh dương Tây Tạng đang uống nước nói: "Linh dương Tây Tạng. Tôi biết. Đây là động vật bảo vệ cấp 1 quốc gia. Nó sống ở cao nguyên, bởi vì da lông đáng tiền nên là một trong những đối tượng mà thợ săn trộm để mắt tới."

Đây là những điều mà cô đã tìm kiếm được trên mạng nhân lúc trở về.

Tô Nhứ lại nhìn xung quanh một lát, có chút nghi ngờ, "Sao lại không thấy hai tên thợ săn trộm kia?"

"Tôi thấy là được. Nếu cô cũng nhìn thì đợi đến lúc người tuần tra tới cũng sẽ nhìn thấy cô." Vân Dã lười biếng nhìn về pía con linh dương Tây Tạng, "Phần lớn thời gian săn giết nó cơ bản đều không cần dùng tới súng. Thợ săn trộm sẽ nhân lúc bầy dê tụ tập, cột một cái cây dài ở trước xe rồi lao vào đâm loạn, con linh dương nào ngã xuống đều sẽ bị lột da tại chỗ bất kể đang sống hay đã chết."

So với bò Tây Tạng, cừu a-ga hay chó sói thì linh dương Tây Tạng có thể nói là không có bất kì tính công kích nào.

Bởi vì trên thân bọn chúng có da lông chịu rét vô cùng tốt, da lông đó lại có thể luyện thành sợi nhung cực kì nhỏ và mềm mại nên được coi là một sản phẩm bán rất chạy. Một tấm da lông có thể bán với giá hơn ngàn nhân dân tệ. Hơn nữa hàng hóa xa xỉ được nước ngoài truy đuổi nhiều nhất chính là lông tơ của linh dương Tây Tạng chế thành. Giá cả buôn lậu ở nước ngoài còn bay lên mấy lần, một tấm có thể bán tới mấy ngàn đô.

Lợi nhuận nhiều như vậy thúc đẩy sự điện cuồng của bọn thợ săn. Chúng khiến cho linh dương gần như tuyệt chủng.

"Bị bắt tại trận, 2 tên này chết chắc rồi!" Tô Nhứ thấy con linh dương Tây Tạng kia uống xong nước thì chậm rãi rời đi, không liều mạng chạy như điên khiến cho người khác run sợ như lần trước.

Mặc dù đây là khu không người, có nhiều khu vực chưa được khai thác, được gọi là khu vực cấm không có sự sống, là nơi mà những động vật hoang dã có thể tạm nghỉ ngơi sinh tồn.

Vẻ mặt Vân Dã nhàn nhạt, anh hạ mắt nhìn con sông chắn ngang hai người và linh dương.

Trừ bọn săn trộm, ai cũng không muốn gặp lại cảnh sau khi dê mẹ đã bị lột da nằm giữa vũng máu còn thống khổ rất lâu mời chết, thi thể chất đống, dê con thì bất lực lo lắng đi loanh quanh thi thể của mẹ, cúi đầu cọ cọ vào cổ nó.

Máu khiến con sông trong suốt thấy đáy của cao nguyên nhuộm đỏ một vùng.

"Người tuần tra đã tới chưa?" Tô Nhứ nhìn phía chân trời hỏi.

Vân Dã phục hồi lại tinh thần từ trong ký ức năm đó, nhìn về phía xa xa, hoi híp mắt: "Đến rồi."

"Tôi! Tôi cũng muốn nhìn!" Đôi mắt Tô Nhứ lấp lánh nhìn anh.

Vân Dã nói: "Có gì hay mà xem. Thực thi pháp luật và bắt người ngồi tù đều giống nhau mà"

Tô Nhứ: "Tôi chưa có thấy qua mà"

Vân Dã thờ ơ.

Tô Nhứ hắng giọng, kéo dài âm cuối: "Anh họ —— "

Vân Dã: "..."

Anh nghiêng đầu nhìn sang, giọng uy nghiêm: "Kêu nữa là tôi tiễn cô về."

Tô Nhứ đáng thương nhìn anh, lặng lẽ dùng tay ra hiệu.

Vân Dã lườm lại, rồi bỗng nhiên đưa tay về phía sau cổ cô, cúi đầu chạm trán mình vào trán của cô.

Bất ngờ tiếp xúc thân mật khiến cho Tô Nhứ bối rối.

Nhưng mà cô còn chưa kịp cảm thụ sự ấm áp truyền tới từ trên trán thì cảnh vật trước mắt chợt vút qua, lại nhìn thấy khoảng đất hoang vắng thê lương trước đó

Xe tuần tra đậu ở bên cạnh, nhân viên tuần tra mặc đồng phục, bên hông gài súng đang kéo hai người từ trong xe ra ngoài, còng tay lạnh như băng khóa lên cổ tay bọn chúng. Thế này thì khó mà trốn thoát rồi.

Người tuần tra đứng ở bên cạnh cầm điện thoại vô tuyến vẻ mặt nghiêm túc nói nhỏ, thỉnh thoảng nhìn bốn phía xung quanh, tựa hồ muốn tìm bóng dáng của động vật.

"Thấy rồi chứ?" Vân Dã buông tay ra, cách ra một khoảng.

Tô Nhứ gật đầu, "Anh trai tuần tra thật là đẹp trai!"

Vân Dã: "..."

Có ý gì?

Anh híp mắt, lạnh lùng nhìn Tô Nhứ.

Ánh mắt gì đây!

"Nhìn nhiều hình ảnh mang loại năng lượng chính trực này tâm trạng cũng sẽ tốt hơn rất nhiều đó." Tô Nhứ nhìn anh hồn nhiên cười, "Nếu một phát súng kia mà bắn trúng thì cho dù hai người kia bị bắt cũng vui vẻ... À đúng rồi! Xe bọn họ đột nhiên bị lật là anh làm à?"

"Là do hai bọn họ không may mắn thôi. Lái xe trên cao nguyên vốn dĩ đã rất dễ bị kẹt mà chẳng qua là tôi thêm chút lực độ lúc mà bọn họ bị kẹt, khiến cho xe bọn họ trực tiếp bị lật thôi." Vân Dã lạnh lùng bày tỏ.

Tô Nhứ: "Xem ra săn trộm trong nước cũng không ít."

Vân Dã: "Đâu chỉ là không ít."

"Nhưng chúng ta cũng có nhân viên tuần tra thi hành việc bảo vệ, hàng năm cũng ngăn chặn rất nhiều vụ buôn lậu liên quan đến động vật." Tô Nhứ đi tới bờ sông, xoay người nhìn Vân Dã, còn mang theo nụ cười lấy lòng, "Còn có vạn thú chi vương là anh nữa!"

Vân Dã: "Tôi không thể quản được từng việc một"

Tô Nhứ cười nhìn anh: "Có thể cứu một con cũng rất tốt mà."

Vân Dã khẽ hừ một tiếng.

Gió lớn thổi qua.

Tô Nhứ giơ tay lên giữ mái tóc đang bay, có chút nghi ngờ: "Kể ra, nhiệt độ quanh năm ở đây lạnh lẽo, tôi mặc như này hẳn phải rất lạnh mới đúng. Lúc trước ở sa mạc Namib nhiệt độ cao cũng không có cảm thấy quá nóng..."

Vân Dã gật đầu, liếc mắt nhìn cô.

Tô Nhứ chớp mắt nhìn.

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, ánh mắt Tô Nhứ ngầm mong đợi nhìn Vân Dã nói: "Có phải tôi cũng có siêu năng lực hay không?"

Vân Dã: "...."

Ngàn lần không nghĩ tới cô lại có thể nghĩ như vậy.

"Cô thì có thể có siêu năng lực gì chứ?" Vân Dã bướng bỉnh không cười hỏi, "Là có thể bay trên trời hay là có thể chạy nhanh hơn Tiểu Hoa?"

Tô Nhứ kiêu ngạo nâng cầm: "Có thể không bị tác động bởi khí hạu khắc nghiệt!"

"Vậy cơ à?" Vân Dã đút hai tay vào túi, nói: "Giờ cô đếm hai giây rồi xem xem có lạnh nữa không."

Tô Nhứ buồn bực nói: "Tại sao phải là hai giây?"

Vân Dã nói: "Bởi vì hai giây sau tôi sẽ giúp cô thu lại đề kháng với thời tiết khắc nghiệt đó."

Tô Nhứ: "..."

Nhiệt độ ở cao nguyên thấp, âm mấy độ, năng lực của Vân Dã vừa thu lại thì Tô Nhứ đã phải đối mặt với gió rét lạnh thấu xương đập tới, không nhịn được mà nhảy tưng tưng tại chỗ.

Hai tay cô ôm cánh tay, cả người nhẹ bẫng không có chút chống cự nào với sức cản của gió. Tiếng gió vù vù, Tô Nhứ i i a a nhảy tại chỗ: "Vâng vâng, tôi biết là năng lực của anh rồi. Tôi đây không có năng lực, anh mau mau giúp tôi đi. Tôi lạnh chết mất rồi!"

Vân Dã thế mà lại cười chỉ chỉ về phía sau lưng cô

Tô Nhứ quay đầu lại nhìn

Chẳng biết một con cáo Tây Tạng lớn lên với lớp lông mùa đông dày đã ngồi xổm ở bên kia sông từ khi nào

Cơn gió lớn khiến cho Tô Nhứ lạnh run lẩy bẩy trở nên nhỏ yếu đáng thương cũng thổi lông con cáo Tây Tạng bay tán loạn, nhưng cơ thể nó vẫn bất động.

Khuôn mặt đầy lông lá kia vậy mà lại có dáng vẻ hờ hững coi trời bằng vung.

Cáo Tây Tạng: Vương Chi miệt thị.jpg*

*Đây là một meme. Vương Chi là tên người


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.