Từ Trên Trời Rơi Xuống Trăm Triệu Vì Sao

Chương 27: Cô chuyên chú chút đi chứ



Editor: Cindy

Bởi vì chuyện của cá voi xanh mà Tô Nhứ hưng phấn cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau khi quay phim có hơi mệt.

Lúc nghỉ ngơi, Cao Thịnh dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn An Tố Tố, rồi quay sang Tô Nhứ ở bên cạnh định nói gì đó nhưng lại thôi.

Dáng dấp nhỏ bé muốn nói lại không dám lộ ra mấy phần ủy khuất.

Nhìn cậu ta cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, Tô Nhứ giơ tay lên bóp ấn đường, nhỏ giọng hỏi: "Làm cái gì thế hả?"

Cao Thịnh mặt đầy vẻ nín nhịn không dám nói, ánh mắt ra hiệu An Tố Tố đang ở trong trường quay.

Tô Nhứ: "Cậu câm à?"

Cao Thịnh ngồi xuống cạnh cô, thấp giọng nói: "Chuyện tối hôm qua ấy, tôi nghĩ thế nào cũng thấy có vẻ không đúng."

"Cậu nghĩ cái gì?" Tô Nhứ có chút nghi ngờ.

Cao Thịnh không lên tiếng mà lại cầm điện thoại lên nhắn Wechat cho cô.

"Cô không xem Weibo à? Tối hôm qua trên Weibo có người nói là Đường Tuyết cướp trợ lý của cô ấy, khiến cho cô ấy phải tiến tổ một mình. Trên mạng đều đang nói hình tượng của Đường Tuyết sụp đổ rồi.

Tô Nhứ: "..."

Tối hôm qua cô còn mải sung sướng đi Ấn Độ Dương, rảnh đâu mà ngồi quản Weibo của An Tố Tố xảy ra chuyện gì.

Mặc dù An Tố Tố không có trợ lý nhưng nhân viên công tác trong tổ kịch cũng vẫn rất nhiệt tình, bởi vì chỗ Cao Thịnh có nữ trợ lý, còn chia cho An Tố Tố một người.

Không khí trong trường quay khá tốt, không có chuyện hạnh họe đấu đá nhau. Chuyện duy nhất khiến cho đám người đạo diễn đau đầu phiền muộn chính là phía nhà đầu từ và quảng cáo muốn cho thêm các loại quảng cáo vào.

Tô Nhứ mở Weibo ra coi thử, các bình luận như Đường Tuyết lấn áp người mới, thủ đoạn hèn hạ vân vân có rất nhiều; vì rất khác biệt so với vẻ cao quý lạnh lùng của cô ấy lúc trước nên có rất nhiều người ở đây nói: hình tường của cô sụp đổ rồi kìa, hóa ra Đường Tuyết là một kỹ nữ tâm cơ à.

Khiến cho Tô Nhứ bội phục nhất là cái làn sóng quan hệ công chúng này không chỉ bôi đen Đường Tuyết mà còn tẩy trắng giúp An Tố Tố.

Đầu tiên khi có vụ Tô Nhứ 2.0 thì giễu cợt kim chủ phía sau của cô, lần này trong sự kiện cướp trợ lý, lại quan hệ công chúng đắp nặn thành An Tố Tố nhún nhường hiền lành, độc lập, tự mình vươn lên.

Tô Nhứ nhìn không lâu liền tắt đi, quay lại Wechat nhắn cho Cao Thịnh: "Chuyện này không tốt à? Xui xẻo là Đường Tuyết kìa. Vụ cậu cho cô ấy mượn trợ lý cũng đang nhận được rất nhiều lời khen trên mạng đó, nói cậu thân sĩ ôn nhu, cậu còn rối rắm cái gì?"

Cao Thịnh liếc trộm cô, lại đánh chữ qua: "Cái chuyện ở gara tối hôm qua ấy!"

Tô Nhứ mặt không đổi sắc nhắn lại: "Tôi quên rồi."

Cao Thịnh không khỏi bội phục nhìn cô.

Cảnh tiếp theo chính là cảnh quay chung của Cao Thịnh và An Tố Tố. Cậu ta điều chỉnh tâm lý rồi ra sân, nhưng cứ quay đi quay lại cắt tới cắt lui, không phải do An Tố Tố không ở trong trạng thái thì cũng là do Cao Thịnh phân tâm.

Đạo diễn sờ cái đầu không có mấy sợi tóc của mình, nhìn hai người nói: "Có phải do đổi nơi quay với khách sạn nên trạng thái còn chưa điều chỉnh xong hay không?"

Cao Thịnh liên tục nói đúng vậy, còn An Tố Tố cúi đầu nói xin lỗi.

Hai người đi xuống nghỉ ngơi. An Tố Tố lúc gặp Tô Nhứ và Cao Thịnh vẫn còn hơi lúng túng, dè dặt giống như là con thỏ hoảng hốt lo sợ, chỉ cần một ánh mắt hay hành động cũng đủ khiến cho thần kinh cô ấy căng thẳng.

Cao Thịnh thấy không đành lòng, lại cảm thấy người ta cũng không làm việc đáng xấu hổ gì. Tối hôm qua sau khi bị kéo vào, lúc đi ra trông cô ấy cũng không tình nguyện, vì vậy cậu hắng giọng, chủ động nói chuyện cùng An Tố Tố, tỏ ý cô cứ tự nhiên.

Ngược lại, Tô Nhứ không dính vào, cô đang mượn cơ hội nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kết quả không lâu sau bị tiếng kinh hô đánh thức, nhân viên công tác trong tổ kịch đẩy hết mấy chiếc xe thức ăn sang trọng tới, bên trên xe còn viết mấy chữ: Tiếp ứng An Tố Tố, chúc cho tổ quay phim《Trấn Tiên Ngọc》quay chụp thuận lợi.

Tô Nhứ dụi mắt, hỏi Đồng Nguyên vừa chạy tới: "Chuyện gì vậy?"

Đồng Nguyên khom người nhỏ giọng nói với cô: "Lâm đ*o diễn tiếp ứng An Tố Tố, tiện tặng thức ăn cho tổ kịch.

Lâm đ*o diễn?

Lâm Trạch?

Tô Nhứ nghe xong hơi có tinh thần chút, nhìn thấy chỗ xe thức ăn rất nhiều người vây quanh, đạo diễn cũng ở đó gọi các nhân viên công tác đang nghỉ ngơi đi qua.

An Tố Tố đứng ở chính giữa, không biết phải làm sao, đối với những lời cảm ơn của mọi người cũng chỉ lúng túng gật đầu cười.

Không lâu sau, tổ kịch lẫn An Tố Tố đều phát Weibo cảm ơn xe thức ăn tiếp ứng của đạo diễn Lâm Trạch.

Dân mạng bình luận cực xuất sắc: "Đường Tuyết ỷ thế hiếp người, cướp trợ lý, Lâm dạo diễn lại tới làm chỗ dựa cho An Tố Tố! Đúng là diễn viên chính mình nhìn trúng, chính mình cưng chiều!"

Sau khi Tô Nhứ nhìn thấy thì cười ra nước mắt, vừa nghĩ tới cảnh Lâu Ngạo nhìn thấy bình luận của fan CP An Tố Tố và Lâm Trạch cô liền không nhịn được cười

Thậm chí cô còn muốn cap màn hình lại gửi cho Lâu Ngạo, nhưng rồi lại nhớ ra người này vẫn còn đang bị mình kéo vào sổ đen, cô thì lười thả ra nên thôi đành xóa đi.

Cao Thịnh bưng đồ uống tới, ngồi xuống bên người cô, suy nghĩ một lúc mới nói: "Tôi càng ngày càng không hiểu nổi."

Tô Nhứ cũng chả hiểu cậu ta đang sầu muộn cái gì, buồn bực nhìn cậu ta.

Cao Thịnh nói: "Rốt cuộc là đạo diễn hay là người đàn ông ở trong gara xe tối qua?"

Cậu tò mò quá.

Bát quái đúng là hành hạ người mà!

Tô Nhứ ở bên trong tổ kịch ăn dưa, hoàn toàn không nghĩ tới bình luận trên mạng sẽ ập đến người mình.

Vốn tổ kịch cũng bởi vì Tô Nhứ lớn Tô Nhứ nhỏ mà đã rất hot, hai người này lại còn cùng một công ty. Antifan của Tô Nhứ cũng rất có năng lực trong việc bôi đen nên các loại tin vịt tung bay đầy trời.

Nói Đường Tuyết bắt nạt An Tố Tố, Tô Nhứ cũng có một chân. Đều là người trong cùng một công ty, chẳng lẽ việc Đường Tuyết cướp trợ lý của An Tố Tố, Tô Nhứ lại không biết? Nhưng cô cứ mặc cho An Tố Tố bận bịu một mình mà không giúp đỡ, còn chẳng bằng Cao Thịnh không cùng một công ty.

Thậm chí bắt đầu thuyết âm mưu rằng sở dĩ Đường Tuyết có thể dễ dàng cướp trợ lí của An Tố Tố cũng nhờ một phần công lao của Tô Nhứ, vì dù sao cô với An Tố Tố cũng có quan hệ cạnh tranh.

Lần này Tô Nhứ diễn nữ phụ còn An Tố Tố được diễn nữ chính chính là minh chứng.

Vì vậy mấy bình luận tài nguyên của Tô Nhứ mới bị đóng băng, đắc tội Kim Châu (?) bị lưu đày tới Châu Phi, bị vứt bỏ,... lại bị đẩy lên lần nữa.

Nhân khí của Tô Nhứ xác thực là cực kỳ cao.

Nếu không cũng sẽ chẳng có người nào đặc biệt đi nhìn chằm chằm vào những lời bôi đen cô. Những người này nhất định là giúp đỡ lẫn nhau ở trên mạng, cho nên vừa mới có chút gió thổi cỏ lay đã lập tức đã ôm bàn phím của mình ra trận.

Sau khi Tô Nhứ quay phim xong, nhìn thấy Đồng Nguyên cầm di động, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, mười ngón tay lướt nhanh như gió, cắn răng nghiến lợi đánh chữ, màn hình di động phản chiếu hình ảnh của cậu ấy trông chẳng khác gì quỷ dạ xoa.

Cô buồn bực hỏi: "Em đang làm gì thế hử?"

Đồng Nguyên lập tức cất di động đi, lúc xoay mặt sang nhìn cô lại là một mảnh ánh mắt trời tươi sáng: "Không gì! Bây giờ trở về nghỉ ngơi ạ?"

Tô Nhứ chậm rãi đi về phía trước, "Có phải trên Weibo lại nói gì chị đúng không?"

Đồng Nguyên lắc đầu.

"Nói thử chị nghe coi hôm nay lại là chuyện gì nào." Tô Nhứ không hề luống cuống, cô mở điện thoại ra chuẩn bị lên Weibo xem thử.

Bấy giờ Đồng Nguyên mới chịu nói: "Chị Tô Tô, đều là lũ antifan nói hươu nói vượn, tung tin vịt vớ vẩn. Anh Triệu nói phía anh ấy đang xử lý rồi."

Tô Nhứ mặt không đổi sắc xem bình luận trên Weibo, sau đó tắt đi, khẽ hừ một tiếng.

Cô trở về khách sạn, buổi tối nhận được tin nhắn Wechat từ Chu Tuyền, hỏi cô làm việc thế nào.

Tô Nhứ lười biếng đáp: "Tạm ổn, hai ngày nay cảnh quay tương đối nhiều nên khá bận."

Bởi vì bận rộn cả ngày nên cô rất mệt mỏi, không trò chuyện được mấy câu đã ôm di động ngủ. Ngày hôm sau tới phim trường bắt đầu làm việc, phân cảnh của cô hơi nhiều nên vẫn luôn bận rộn.

Vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, mới đi ra đã nhìn thấy ven đường đậu mấy xe thức ăn sang trọng, trên đó còn viết biểu ngữ thật tô: "Em gái Tô cố gắng lên nha! Tiến lênn!"

Xe tiếp ứng thức ăn đến từ Nhiếp Thư.

Kết quả đạo diễn mới vừa nghe thấy nhân viên công tác nói là Nhiếp Thư đưa liền ngơ người hai giây sau mới hỏi: "Cậu lặp lại lần nữa coi? Ai cơ? Nhiếp Thư á? Anh ấy tự mình đưa tới à? Đâu? Con bà nó anh ấy đâu rồi? Đã đi chưa? Lúc nào! Thế sao cậu không gọi tôi!!!"

Tô Nhứ: "..."

Không nhìn ra, đạo diễn còn là fan của Nhiếp Thư cơ đấy.

Mà, Nhiếp Thư còn có tính đề tài hơn cả Lâm Trạch.

Năm đó, sau khi hắn nổi tiếng lại đột nhiên biến mất cũng đủ khiến người ta tò mò chứ đừng nói đến việc hắn tiếp ứng cho diễn viên gì gì đó đó.

Tô Nhứ chụp ảnh chiếc xe tiếp ứng rồi phát Weibo, còn đặc biệt tag Nhiếp Thư bày tỏ cảm ơn.

Rất nhanh sau đó, Nhiếp Thư bình luận icon trái tim ngay bên dưới.

Cư dân mạng: "?!"

"Nhiếp đạo diễn, lại là anh à!!!"

"Anh biến mất hai năm có phải vì chuẩn bị cho sản phẩn lớn kinh thiên gì không đó!"

"Anh có thể rảnh rỗi đi bình luận dạo mà không thể rảnh rỗi phát Weibo à!"

"Nhiếp đạo diễn, mặc dù tôi rất thích phim của anh nhưng bây giờ tôi càng thích em gái Tô hơn. Rút đao đi tình địch!"

"Tình huống bây giờ là cái quái gì vậy? Cuộc chiến với xe tiếp ứng thức ăn à? Thi xem đứa nào đưa nhiều hơn?"

"Tranh đấu giữa nữ chính với nữ phụ đã phát triển tới ngoài đời thực rồi à?"

"6666, máy bay tên lửa của hai vị đạo diễn bay bay bay lên!"

Sau khi chuyện này bị đưa lên hotsearch, Nhiếp Thư cũng nhân cơ hội công bố tin tức về phim phóng sự《Vạn vật và chúng ta》, trailer phim cũng được đăng tải.

Trong nhất thời, mấy từ khóa như Nhiếp Thư trở về, trailer phim phóng sự đều nhảy lên bảng xếp hạng.

Tô Nhứ xem đoạn video trailer.

Vùng đất sa mạc bao la cùng với trời sao lộng lẫy rung động; sóng biển mãnh liệt cùng với bầy cá voi nổi lên trên mặt nước. Dưới trời chiều trên đất liền, báo săn mồi chạy nhanh và con ưng ngỗng bay giữa trời tuyết nặng, cũng có cả hình ảnh sư tử đực ngã xuống sau một tiếng súng vang lên.

Một bữa tiệc thị giác.

Khiến cho lòng người rung động.

Tô Nhứ xem xong thấy rất cảm động, lập tức chuyển phát lại, cũng coi như một fan hâm mộ trung thành khen trailer đến trời xoay đất chuyển

Fan bình lận: "Tô Tô! Thuộc tính của chị bị bại lộ rồi kìa!"

"Thì ra em gái Tô cũng là fan của Nhiếp đạo diễn à?"

"Đợi đã! Con báo săn mồi kia có phải là cái con mà lộn ngược ra sau đó không?"

Mạng giao thiệp trong vòng của Nhiếp Thư vẫn còn chưa có hoàn toàn mất đi hiệu lực. Những người mà anh ấy từng hợp tác hay các minh tinh nghệ sĩ được anh ấy giúp đỡ nổi tiếng trong các bộ phim đều rối rít chuyển phát lại trailer.

Cả ngày hôm đó, hotsearch Weibo gần như trở thành thiên hạ của Nhiếp Thư.

Lúc Lâm Trạch ở nhà lướt được tin tức, vẻ mặt trở nên vi diệu.

Hắn trầm tư chốc lát rồi gọi điện thoại cho phó đạo diễn đã từng ở trong ekip của Nhiếp Thư hỏi: "Tên đó trở về nước từ khi nào vậy?"

Phó đạo diễn cũng rất buồn bực, nói rằng y cũng không biết, lại càng không biết Nhiếp Thư ra nước ngoài quay phim phóng sự.

Thấy bên Lâm Trạch yên lặng một lúc lâu, phó đạo diễn suy nghĩ rồi nói: "Xem ra cậu ta muốn chiếu phim cùng lúc với chúng ta. Nhưng mà anh cứ yên tâm, tình huống của phim phóng sự trong nước như thế nào mọi người đều rõ. Tên đó không đua nổi đâu, còn chưa chắc đã có thể lấy lại vốn ấy chứ."

Lâm Trạch hơi nhíu mày, có chút bực bội, chưa nói được mấy câu đã cúp máy.

Nhìn trên hotsearch đều là mấy tiêu đề liên quan đến Nhiếp Thư, Lâm Trạch cười khẩy. Phó đạo diễn nói không sai, ở trong nước cậu ta muốn dùng phim phóng sự để đấu cùng lúc với mình thì hoàn toàn không có phần thắng.

Khi tất cả mọi người đều chú ý đến Nhiếp Thư trở về và phim phóng sự thì Lâu Ngạo lại hằm hằm nhìn bài Weibo Tô Nhứ cảm ơn xe tiếp ứng thức ăn của Nhiếp Thư.

Ngày hôm qua Lâm Trạch đưa đồ cho An Tố Tố.

Hôm nay Nhiếp Thư lại đưa cho Tô Nhứ.

Ha.

Mấy người này đều thật sự cho rằng hắn chết rồi à?

Ngày hôm sau.

Hôm nay nhiệm vụ quay chụp rất nặng, bởi vì phải diễn cảnh mâu thuẫn tình cảm giữa nam nữ chính và nữ phụ bùng nổ nên Tô Nhứ cũng đến phim trường từ sớm để bắt đầu hóa trang.

Lúc này, cô và Vân Dã sinh ra ý thức cộng cảm, lại phát hiện anh đang đi bộ trên một ngọn núi gồ ghề, bên cạnh là bầy linh dương đang thong thả tản bước.

Tô Nhứ chớp mắt nhìn, trông có vẻ không giống như đang ở Châu Phi.

Anh lại đi đâu vậy nhỉ?

Bởi vì đang quay phim nên cô không có hỏi.

Chỉ là ngay trước khi bắt đầu làm việc, trăm triệu lần không ngờ tới sẽ nhìn thấy Lâu Ngạo ở phim trường.

Đi bên cạnh hắn là mấy nhà đầu tư cấp cao, đạo diễn và biên kịch đều đi tới chào hỏi, bầu không khí trong phim trường có chút vi diệu.

Tầm mắt của Lâu Ngạo chạm phải Tô Nhứ đang ở trong sân, trên mặt còn mang vẻ châm biếm rồi dời sang chỗ khác, đi qua xem An Tố Tố.

Rõ ràng, An Tố Tố khẩn trương.

Cao Thịnh đi tới bên người Tô Nhứ, nhỏ giọng nói: "Trời ơi, này cũng quá kích thích rồi!"

Tô Nhứ nói: "Đừng để ý anh ta."

Mới vừa nói xong lại thấy Đồng Nguyên từ phía đường bên kia chạy tới ngoắc tay với cô, đi theo phía sau là một người đàn ông cao ráo đẹp trai.

Xung quanh những tiếng kinh hô vang lên: "Chu Tuyền?!"

Tô Nhứ: "..."

Anh cũng tới xem náo nhiệt hay gì!

Chu Tuyền tháo kính mát xuống, nhướng mày một cái vô cùng đẹp trai, lại mỉm cười gật đầu vẫy tay với nhân viên công tác nhận ra mình.

Cao Thịnh khiếp sợ, nói: "Ôi đờ mờ, nam thần của tôi!"

Tô Nhứ nhìn Chu Tuyền đang đi tới, nói: "To gan lên, nam thần của cậu tới kìa, mau đi lên chào hỏi cho thật tốt đi!"

Cao Thịnh đỏ mặt, rõ ràng hoảng loạn, giơ tay lên đỡ đồ trang sức trên đầu, rồi lại phủi phủi ống tay áo, "Tôi tôi tôi tôi..."

Chu Tình tới thăm ban hữu nghị, anh cũng không làm trễ nãi việc quay phim, chỉ trò chuyện dăm ba câu rồi ngồi ngay bên cạnh xem bọn họ quay phim.

Thấy Cao Thịnh vẫn còn đỏ mặt, Tô Nhứ nói: "Nam thần nhà cậu vẫn còn đang nhìn đấy! Phát huy cho thật tốt nha!"

Cao Thịnh nặng nề gật đầu, hết sức nghiêm túc.

An Tố Tố tránh tầm mắt của Lâu Ngạo để cho mình tiến vào trạng thái.

Tô Nhứ thấy hai người họ đều chuẩn bị xong nên hết sức vui mừng, nghĩ rằng lần này có thể một lần liền qua. Nhưng lúc vừa đưa mắt lên lại nhìn thấy Vân Dã đang ngồi trên đỉnh núi.

Bên cạnh anh là một con sư tử Châu Mỹ uy nghiêm tuấn tú, phần lưng lộ ra bộ lông màu nâu đỏ, lúc ngồi xuống lại để lộ một mảnh bụng màu trắng.

Một vầng trăng non từ phía sau chân núi từ từ nhô lên, treo đong đưa trên đỉnh đầu một người một sư tử.

Một tay Vân Dã chống cằm, dáng vẻ lười biếng nhìn về phía phim trường.

Tô Nhứ: "..."

Thế này thì tôi nghiêm túc kiểu gì đây?

Cô thất thần, không tiếp lời Cao Thịnh nên bị đạo diễn gọi tên.

"Thật xin lỗi." Tô Nhứ hít sâu một hơi, nhìn sang chỗ khác, "Làm lại lần nữa nhé."

Mặc dù cô không nhìn Vân Dã nữa nhưng phát hiện anh cũng không có biến mất.

Cảnh quay này vừa hay lại là cảnh lúc đầu cô diễn ở sa mạc cho Vân Dã xem.

Sau khi bày tỏ với nam chính xong, Tô Nhứ vẫn còn một tình tiết là định cường hôn nam chính nhưng lại bị y đẩy ra nên không thành công.

Nếu là bình thường, Tô Nhứ chắc chắn không có chút gánh nặng nào trong lòng.

Nhưng giờ, một người đàn ông và một con sư tử Châu Mỹ mà tất cả mọi người đều không nhìn thấy đang nhìn cô. Điều này khiến cho Tô Nhứ gặp áp lực rất lớn.

Sau khi Tô Nhứ bị kêu cắt lần thứ ba, Vân Dã hắng giọng nói, "Cô nghiêm túc một chút đi chứ."

Tô Nhứ: "..."

Trong lòng cô điên cuồng phỉ nhổ. Anh đừng xem nữa là xong rồi, anh cứ nhìn tôi thì tôi nghiêm túc kiểu gì chứ!

Lúc Tô Nhứ và Cao Thịnh đối đáp, Vân Dã giảng giải với sư tử Châu Mỹ ngồi bên cạnh: "Tên tiểu bạch kiểm này là nam chính. Cái người mặc quần áo trắng kia chính là nữ chính. Còn cái người có dáng vẻ xinh đẹp nhất kia là nữ phụ —— nhưng mà cô ấy đui, lại đi thích cái tên tiểu bạch kiểm kia.

Tô Nhứ: "..."

Sư tử Châu Mỹ hơi ngả đầu xuống, ánh mắt chuyên chú ra hiệu: anh cứ nói tiếp đi, tôi đang nghe đây.

Tô Nhứ vẫn còn đang đọc kịch bản: "... Bây giờ ta cho ngươi hai sự lựa chọn: rời đi Tiêu Dao Tông và trở về ma vực cùng ta, hay là tận mắt nhìn sư muội của ngươi chết ngay trước mặt ngươi!"

Vân Dã lại nói với sư tử Châu Mỹ: "Người ta sẽ không đi với cô ấy đâu."

Sư tử Châu Mỹ cúi đầu xuống, tựa như là đang đáp lại.

Cao Thịnh nói: "Ngươi... Cần gì phải như vậy chứ. Đây là chuyện giữa chúng ta, vì sao phải liên lụy sư muội?"

Tô Nhứ: "Ngươi không cần sư muội ngươi, vậy ngươi cần ta không?"

Cao Thịnh yên lặng không nói nhưng mặt lại đầy vẻ đấu tranh giãy giụa.

Vân Dã thấy Tô Nhứ bị cự tuyệt, vẻ mặt thoải mái, giọng khoan thai nói: "Nhìn đi, người tiểu bạch kiểm thích là..."

Lời còn chưa dứt đã thấy Tô Nhứ đẩy An Tố Tố trong tay ra, kéo Cao Thịnh qua, nhón chân lên rồi đưa môi tới

Trong nháy mắt, sắc mặt Vân Dã chợt sa sầm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.