Từ Trên Trời Rơi Xuống Trăm Triệu Vì Sao

Chương 42: Trên đời này sẽ không bao giờ có người còn tốt hơn cả anh, yêu em hơn cả anh.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Cindy

Đào Tử nghe vậy thì đâm ra sợ hãi, môi run rẩy không nói được lời nào.

Thế mà con nhỏ này lại biết nói cả tiếng Mông Cổ?!

Có nhân viên công tác ở lâm trường chạy tới hỏi. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt như đau đẻ của Đào Tử thì nhất thời cảm thấy da đầu tê dại. Vị đại tiểu thư này đã gặp chuyện gì mà tức thành bộ dạng này vậy trời!

Thấy Đào Tử rời đi, Đồng Nguyên mới bước tới hỏi Tô Nhứ: “Chị Tô Tô, chị mới vừa nói cái gì thế? Tiếng Mông Cổ hả?

“Ừ, tiếng Mông Cổ.” Tô Nhứ thành thật đáp, “Nhưng chị không biết nói.”

Đồng Nguyên: “?”

Đào Tử bị đả kích đến mức tâm thần không yên, hốt ha hốt hoảng. Lúc quay chụp thậm chí cô ta còn không dám nhìn mặt Tô Nhứ, cả người lúc nào cũng trong trạng thái dở tệ, đến mức đạo diễn phải nhiều lần hỏi cô ta có muốn tạm đi nghỉ ngơi hay không.

Lúc nghỉ ngơi, Cao Thịnh lặng lẽ hỏi Tô Nhứ: “Trước đó có phải cô ta đến gây phiền phức cho cô không? Trông thì có vẻ là cô thắng nhỉ.”

Tô Nhứ chớp mắt cười, không đáp.

Nếu không phải nãy vừa hay Vân Dã ở đó thì cô thật sự không biết Đào Tử chửi thẳng mặt mình rồi.

Ác ý của người này đối với mình từ đâu mà tới đến giờ Tô Nhứ vẫn còn không rõ.

Cũng may sau đó Đào Tử không có bất kỳ hành động gây rối nào khác nữa, chủ động cách xa Tô Nhứ.

Một đoạn teaser ngắn của chương trình vừa được đăng lên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Đến cuối tuần khi chương trình phát sóng, Tô Nhứ thong thả đi tắm rồi cắt trái cây nằm trên ghế sô pha chuẩn bị xem. Không lâu sau mẹ Tô mang một chút đồ ăn và điểm tâm tới cho cô, vì vậy biến thành hai mẹ con cùng nhau ngồi xem.

Thấy lần đầu gặp mà Tô Nhứ và chó sói Mông Cổ đã có thể thân thiết như vậy, mẹ Tô ngạc nhiên, “Con được yêu thích thế cơ à?”

Tô Nhứ kiêu ngạo hếch cằm, “Đương nhiên rồi, mẹ còn không xem con là con gái của ai chứ!”

Mẹ Tô cười: “Cái này thật sự không phải là được sắp đặt từ trước à?”

“Mấy vật di động này sao có thể sắp đặt từ trước được chứ.” Tô Nhứ dựa vào bả vai bà ăn nho, “À, gần đây con có quen biết một người đặc biệt. Sau khi tiếp xúc với anh ấy một khoảng thời gian thì động vật cũng càng trở nên thân thiết với con hơn.”

“Ai vậy?” Mẹ Tô tò mò hỏi.

Tô Nhứ nói: “Vị anh họ mà lần trước con nói ấy.”

Mẹ Tô cũng nhớ ra: “Cái người dạy con nấu cơm qua điện thoại lần đó hả?”

Tô Nhứ gật đầu.

Mẹ Tô chưa từng gặp anh nên bảo cô nào rảnh thì kêu anh đến nhà ngồi một chút.

Vốn Tô Nhứ còn tưởng rằng chủ đề thảo luận hot trong tập này sẽ là chó sói Mông Cổ. Kết quả không ngờ tới, khi mở Weibo ra thì phát hiện chủ đề thảo luận hot nhất lại là sự tương tác giữa cô và Cao Thịnh.

Video hot được chuyển tiếp đến hàng vạn rồi lên tận hotsearch là cảnh quay cô và Cao Thịnh đi làm nhiệm vụ.

Bên dưới bình luận tất cả mọi người đều nói nó ngọt ngào, siêu siêu ngọt ngào!

Tô Nhứ: “?”

Cô hơi… nghi ngờ nhân sinh.

“Anh trai thả thính quá đỉnh hu hu hu.”

“Cái đoạn em gái Tô làm nũng này tôi có thể xem đi xem lại một trăm lần! Năng lực bạn trai của Cao Thịnh đúng là level max, lại còn phối hợp cực ăn ý với em gái Tô nữa chứ! #doge”

“Tôi là con chó sói giữa hai người đó! Chìa khóa đã bị tôi nuốt rồi ném xuống biển rồi! Đem hai người bọn họ nhốt chặt lại!”

“Các chị em, chi tiết này! Sau khi em gái Tô bị phạt giội nước vào người, người đầu tiên khoác khăn lông cho cô ấy là Cao Thịnh đấy, không phải trợ lý đâu!”

“Đây đây! Ảnh tới rồi đây! Cảnh bên lề hai người này đứng trong một góc thì thầm to nhỏ đây.” 

“Tôi ổn tôi rất ổn! Ôi cưng chết mất thôi!”

“…”

Sau khi Tô Nhứ xem xong liền ngây người.

Những cảnh quay được cho là mập mờ chim chuột nhau trong mắt fan hâm mộ thực ra với cả cô và Cao Thịnh nó chỉ là sự tương tác cực kỳ bình thường giữa bạn bè mà thôi.

Không ngờ là fan CP của hai người lại nhiều như vậy. Mà cách cắt nối biên tập của tập này cũng có chút vi diệu. Mặc dù tình tiết thú vị nhưng nếu cứ kiên quyết khẳng định có điều mập mờ thì cũng không phải không thể.

Dù sao đối với hai người trong cuộc thì những cái này cũng chỉ thể hiện quan hệ hai người rất tốt rất thân thiết mà thôi.

Mẹ Tô cũng nhìn thấy, bà nói: “Cậu nhóc này tốt đó, cũng rất xứng đôi với con.”

Tô Nhứ nghe xong lắc đầu như trống bỏi, “Mẹ, hai bọn con tuyệt không phải loại quan hệ này đâu, với cả cũng không thể nào.”

Mẹ Tô thấy phản ứng quyết liệt của cô thì lại cảm thấy hơi kỳ lạ: “Sao nào? Sao lại tuyệt đối không được?”

“… Chính là kiểu hoàn toàn không lên điện ấy ạ, cậu ấy không phải gu của con.” Tô Nhứ nhạt nhẽo đáp.

Mẹ Tô hỏi: “Thế gu của con là gì?”

Tô Nhứ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Kiểu như vua của vạn thú ấy?”

Mẹ Tô: “…”

Ôi vậy thì mắt nhìn của con gái tôi cũng cao quá rồi đấy.

Bởi vì gameshow đó có Tô Nhứ tham gia cho nên Vân Dã cũng xem.

Xui xẻo là, ngày hôm sau khi anh mở video trên mạng coi thì có cả bullet screen[1]. Đọc bullet screen thì hàng loạt bình luận đều là của fan CP hai người khiến mặt anh tối sầm lại.

[1] bullet screen:

Thậm chí anh còn phát hiện mình bỏ lỡ tin nhắn Nhiếp Thư trêu CP của cô với Cao Thịnh trong nhóm tối hôm qua.

Vân Dã đọc bình luận trên mạng.

Đẹp đôi?

Yêu luôn?

Ném chìa khóa xuống Thái Bình Dương rồi nhốt chặt lại?

Nằm mơ!

Coi như mấy người ném được xuống Thái Bình Dương rồi bị cá voi khổng lồ nuốt chửng thì ông đây cũng lấy lại được rồi mở ra cho mấy người coi.

Vân Dã đánh một hàng chữ thật dài phản bác bình luận nói Tô Nhứ và Cao Thịnh đẹp đôi, nhưng cuối cùng trước khi gửi đi lại xóa sạch, thoát khỏi Weibo, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tượng Phật trước mặt, hít một hơi thật sâu. Nào, bình tĩnh nào.

Ở đây là phật đường có bảy mươi hai pho tượng Phật lớn nhỏ. Pho nhỏ nhất chỉ bằng nắm tay trẻ em, được xếp lại xung quanh, pho lớn nhất thì được đặt ở chính giữa.

Một tiếng chuông uy nghiêm từ bên ngoài vang lên, hòa thượng mặc áo cà sa thong dong đi ngang qua. Vị hòa thượng nhỏ dừng bước tò mò nhìn sang người đàn ông ngồi bên trong chùa nhưng lại bị sư huynh ở phía sau che mắt đẩy đi.

Vân Dã để di động xuống đất, lặng nghe tiếng chuông muốn bản thân tĩnh tâm.

Hiện tại hàng năm anh đều tới đây quỳ một tháng. Đây là điều lệ trói buộc tu hành mà anh tự đặt ra, trên ý nghĩa nào đó thì chính là để ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Trước khi ánh sáng cuối cùng của di động sụp xuống, có thể thoáng thấy màn hình nền bên ngoài của nó. Đó là bức ảnh Tô Nhứ chụp lúc gặp Đại Vương.

Đã mấy ngày Tô Nhứ không liên lạc được với Vân Dã, tin nhắn gửi cho anh cũng chưa thấy trả lời. Dù vậy thì cô cũng không cảm thấy lạ bởi trước kia ngẫu nhiên cũng có loại chuyện này xảy ra, ví dụ như vào lúc Vân Dã bận rộn hoặc đi tới vùng biển gì đó.

Vân Dã nói anh ấy không thể chơi di động ở trong nước biển được.

Khi mẹ Tô và mẹ Chu lại tổ chức một bữa cơm gia đình nữa, Chu Tuyền vừa lật thịt nướng vừa quay sang hỏi Tô Nhứ: “Người bạn đó của em thế nào rồi?”

Tô Nhứ: “Ai cơ?”

“Cái người có phiền muộn trong truyện tình cảm ấy.” Chu Tuyền nói xong lại bổ sung thêm một câu, “Trông còn đẹp trai hơn cả anh nữa ấy.”

Hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng và nghi ngờ đối với hình dáng người mà cô mô tả lần đó.

Tô Nhứ dùng hai tay chống cằm, buồn bực không vui.

Chu Tuyền nhướng mày nhìn cô, nghe Tô Nhứ nói: “Không tốt lắm, gần một tuần rồi bạn em chưa liên lạc gì với người kia.”

“Vậy tám phần là không ổn rồi.” Chu Tuyền nói, “Bảo bạn em nghĩ kỹ lại đi, người đến sau có khi càng tốt hơn.”

Tô Nhứ do do dự dự nói: “Hẳn là anh ấy đang có việc bận thôi.”

Chu Tuyền liếc cô, “Cả tuần bận rộn đến mức không có thời gian trả lời một cái tin nhắn á?”

Tô Nhứ bị nói thì càng u sầu.

Chu Tuyền thong thả nói: “Nếu người đó thật sự có tình ý với bạn cô thì sau khi mập mờ cũng nên có chút hành động, ví dụ như trực tiếp bày tỏ. Cứ mãi chần chờ với treo máy thế này thì đúng là không rõ ràng. Anh nói cô chứ mấy hành vi mãi mập mờ thế này khả năng cao là đang nuôi cá, là kiểu hành xử của mấy tên nam nhân cặn bã đó!”

Tô Nhứ ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Sao anh hiểu rõ thế! Không phải anh cũng là chó độc thân à?”

Chu Tuyền bình tĩnh nói: “Việc anh đây độc thân và hiểu rõ chẳng mâu thuẫn gì với nhau cả.”

Tô Nhứ lại bảo: “Dì cũng không hối thúc anh à?”

“Bà ấy mà thúc giục thì anh mày lại chạy đi thôi.” Chu Tuyền nhún vai, “Nếu hôm nay bà ấy mà thúc giục thì ngày mai anh sẽ nhận một bộ phim mới.”

Vừa dứt lời đã nghe thấy mẹ Chu ở bàn bên cạnh giơ di động về phía bọn họ nói: “Con trai, con gái của nhà lão Tần là fan của con, trông cũng xinh xắn lắm, mọi mặt đều tốt cả. Ngày nào mẹ con bé cũng lải nhải về con gái của bà ấy với mẹ trên Wechat. Hay chúng ta sắp xếp thời gian rồi đi xem thử thế nào nhé?”

Tô Nhứ che miệng cười trộm, nhìn Chu Tuyền vội cầm di động lên gọi điện thoại nói: “Gửi kịch bản cho em đi, hôm nay em sẽ chọn một cái để đi quay.”

Về việc không liên lạc được với Vân Dã, Tô Nhứ cũng có hỏi qua Nhiếp Thư và Đàm Chi Hành.

Ấy vậy mà hai người bọn họ lại chẳng có chút lo lắng nào.

“Đừng lo, cậu ấy thường như vậy mà.” Nhiếp Thư nói, “Ngày nào cũng có thể dễ dàng liên lạc được với câu ấy mới là chuyện kỳ lạ đấy.”

Cái người trước đó thật sự là ngày nào cũng dễ dàng liên lạc được với anh là Tô Nhứ đây lập tức câm nín.

Đàm Chi Hành nói: “Tháng chín mỗi năm cậu ấy đều bế quan tu hành, không liên lạc được đâu. Đợi tới đầu tháng là ổn thôi.”

Tô Nhứ ngộ ra.

Nhiếp Thư: “Ờ đúng ha, tháng chín rồi. Thế thì lại càng bình thường, không cần lo lắng đâu.”

“Có cô đấy em gái Tô, bộ phim mới của tôi sắp tới rồi, có muốn làm cái hẹn tí không?”

Tô Nhứ còn chưa xem kịch bản đã đồng ý với hắn. Sau đó lúc nhìn thấy kịch bản thì cảm thấy Nhiếp Thư quả nhiên đúng là không khiến cô thất vọng.

Nhiếp Thư tự mình thành lập một ekip mới, cùng hợp tác với một biên kịch mới rồi đi thu hút lôi kéo các nhà đầu tư. Tất cả đều đã được chuẩn bị êm xuôi từ mấy tháng trước. Gần đây cũng mới xác định được các vai chính phụ vì thế liền bắt tay vào quay chụp.

Bộ phim chưa có bất kỳ thông báo công khai nào với bên ngoài, công tác giữ bí mật được làm rất cẩn thận.

Vừa hay có một phần kịch bản cũng được đưa tới phòng làm việc của Chu Tuyền, lại càng trùng hợp là kịch bản Chu Tuyền chọn ngày hôm đó là kịch bản của Nhiếp Thư.

Tô Nhứ và Chu Tuyền gặp nhau ở phim trường

Chu Tuyền hơi gật gù nói: “Anh đây chọn đại đấy.”

Tô Nhứ nói: “Ánh mắt chọn đại của anh cũng tinh tường ghê đấy!”

Thể loại của bộ phim điện ảnh này là loại trinh thám huyền bí. Nhân vật mà Tô Nhứ sắm vai cũng là loại rất có tính khiêu chiến với cô. Lúc Nhiếp Thư giải thích cho cô có nói nhân vật này dựa vào rất nhiều chi tiết.

Tính cách của nữ chính không có sự biến đổi quá lớn, nhưng mỗi một sự biến chuyển đều là điểm sáng của kịch bản.

Ngày thứ nhất việc trang điểm và tạo hình đều do một tay Đàm Chi Hành phụ trách nắm giữ.

Tô Nhứ nhìn vào trong gương, bên trong thi thoảng xuất hiện bóng hình của con gấu Kumamoto [2] bự đứng sau lưng Đàm Chi Hành, giúp hắn xách hộp dụng cụ trang điểm.

[2] gấu Kumamoto:

Gấu Kumamon - Linh vật kaiwa nhất xứ anh đào

Cô cười hỏi: “Sao lại có người cosplay ở trong phim trường thế này?”

Đàm Chi Hành nói: “Trợ lý của tôi đấy, làm công việc bán thời gian ấy mà.”

Tô Nhứ khó hiểu, hỏi: “Thế sao lại mặc đồ cosplay vậy? Như thế bất tiện lắm.”

“Nhát gan, xấu xí, sợ đứng giữa hàng đống minh tinh nghệ sĩ lại bị kích thích.” Đàm Chi Hành liếc nhìn Kumamoto rồi nói, “Cho nên cậu ta không dám gặp người khác. Mà cũng chẳng cần cậu ấy làm gì, cứ đứng yên đó làm linh vật là được rồi.”

Tô Nhứ: “…”

Này mà cũng được à!

Lúc đi chụp ảnh tạo hình Tô Nhứ định nhón chân xoa đầu Kumamoto, kết quả lại phát hiện nó còn cao hơn mình, lúng ta lúng túng đành mò tới trán.

Tô Nhứ nói: “Cố lên!”

Kumamoto Vân Dã: “…”

Cố cái qq, ông đây không phải tới đây để làm việc nhé!

Nhân viên công tác ở đó cũng vô cùng tò mò với con gấu Kumamoto này, nhưng chẳng bao lâu sau thì đều biết đây là trợ lý của Đàm Chi Hành. Thầy Đàm và Nhiếp đạo diễn là đôi bạn thân sắt thép, lại thêm có tài trang điểm như thần nên đương nhiên sẽ không ai dám làm gì trợ lý của ông chủ.

Lại nói tới việc con gấu Kumamoto này đáng yêu kinh khủng, nó cứ đứng bất động ở một chỗ cũng đã khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, Đàm Chi Hành nói nó là linh vật quả không sai.

Nhưng mà hiển nhiên con Kumamoto này không thỏa mãn với việc chỉ đứng yên một chỗ làm linh vật. Nó có suy nghĩ của chính mình đấy nhé.

Lúc Đàm Chi Hành và Nhiếp Thư chọn tạo hình ý kiến không hợp nhau nảy sinh tranh chấp, đang lúc anh tới tôi đi thì bỗng nhiên một bàn tay mập mạp lại đen thùi lùi đập xuống bàn cái đùng.

Nó cầm một tấm ảnh rồi đập vào trong tay Nhiếp Thư, ngón tay nhỏ đen đen chỉ chỉ vào bức ảnh ra hiệu hắn phải chọn cái này.

Nhiếp Thư: “…”

Ngày hôm sau.

Tô Nhứ nhìn cái người cosplay cá mập qua gương rồi ngẩn ra, lại quay sang hỏi Đàm Chi Hành đang trang điểm cho cô: “Đây vẫn là vị trợ lý ngày hôm qua à?”

Đàm Chi Hành bình tĩnh gật đầu.

Vì vậy cả ngày sau đó, tất cả nhân viên trong đoàn làm phim đều nhìn thấy một con cá mập đi theo sau lưng Đàm Chi Hành tới tới lui lui.

Bởi vì cách lý giải và thể hiện đối với vai diễn có chút khác nhau nên Nhiếp Thư và Tô Nhứ trao đổi một hồi lâu.

Sự thật chứng minh, Nhiếp Thư là một đạo diễn vô cùng xoi mói bắt bẻ.

Hắn bắt bẻ mọi chuyện, từ lớn đến bé, từ to đến nhỏ, cũng đòi hỏi mọi người xung quanh phải nỗ lực hết mình hợp tác với hắn. Chính bởi như thế nên hiệu quả sau cùng mới trên cả mong đợi của mọi người.

Nhưng đây là cả một quá trình phi thường gian khổ.

Mới ngày thứ hai trôi qua mà Tô Nhứ đã cảm nhận được Nhiếp Thư có bao nhiêu nghiêm khắc và tỉ mỉ trong công việc, là một phong cách hoàn toàn khác biệt với thường ngày.

Từ bạn bè đến đồng nghiệp nghiêm túc, Tô Nhứ vẫn còn đang trong quá trình thích nghi với sự biến chuyển trong phong cách này

Bởi vì bị Nhiếp Thư bắt bẻ mà cảnh quay của Tô Nhứ phải quay đi quay lại rất nhiều lần. Sau khi quay xong cũng đã mồ hôi đầy đầy đầu, nằm ngửa trên ghế.

Nhọc nhằn lắm mới được nghỉ ngơi, Nhiếp Thư gào khóc than đói, mới ngồi xuống đã đòi cơm hộp. Vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy cá mập bưng cơm hộp nặng nề bước tới đặt trước mặt hắn.

Cái tiếng bịch kia quả là vang dội, khiến nhân viên làm việc quanh đó bị dọa sợ mà vội né xa ba thước theo bản năng.

Nhiếp Thư nhìn cá mập, sờ sờ đầu nói: “Sao lại biến thành cá mập rồi?”

Cá mập mặc kệ, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng lạnh nhạt.

Đàm Chi Hành ngồi bên cạnh thờ ơ nói: “Cậu còn sống à, may thật.”

Nhiếp Thư ôm cơm hộp trợn to mắt nói, “Chẳng lẽ cá mập hạ độc vào bên trong cơm à?!”

Đàm Chi Hành: “…”

Ngày thứ ba.

Sau khi trang điểm rồi thay trang phục xong, Tô Nhứ nói với khủng long bên cạnh Đàm Chi Hành: “Đáng yêu quá đi! Khủng long nhỏ chạm chạm nào!”

Cô duỗi tay về phía trước, khủng long nhỏ cũng giơ tay lên đập tay với cô.

Tô Nhứ cười híp cả mắt.

Sau đó khủng long nhỏ nhìn thấy cô vừa cười vừa nói với Chu Tuyền ở phim trường, cũng cùng Chu Tuyền đập tay thì giận đến xoay người đi, cái đuôi hất qua. Đúng lúc đó Nhiếp Thư đang mải xem kịch bản đi ngang đó, cứ thế đạp phải đuôi khủng long rồi ngã rầm xuống đất.

Nhiếp Thư nằm trên mặt đất trợn mắt nhìn chằm chằm con khủng long đi ngang qua mình, kêu gào: “Cậu cố ý! Tôi hoài nghi cậu đang cố ý nhằm vào tôi!!!”

Ngày thứ tư.

Hôm nay linh vật của phim trường là Pikachu.

Nhưng khi quay phim Tô Nhứ không có tập trung, không tiến vào trạng thái, phải làm đi làm lại rất nhiều lần. Sau cùng họ quyết định sẽ nghỉ ngơi một lúc, Nhiếp Thư tức giận kêu lên: “Tô Nhứ có phải cô đang trêu đùa tôi không?”

Tô Nhứ quay đầu ngượng ngùng cười, đang định nói xin lỗi thì thấy một con Pikachu đáng yêu nhảy bổ lên người Nhiếp Thư rồi ôm hắn cùng ngã lăn trên đất.

Đàm Chi Hành ngáp một cái, ra vẻ đã quá quen với cảnh tượng này.

Bị Pikachu ôm ngã lăn xuống đất, Nhiếp Thư hô hào: “Người đâu người đâu! Mau kéo con chuột này ra đem vứt đi cho trẫm!”

Cảnh quay lần này được lấy ở nông thôn.

Tô Nhứ ngồi một mình bên vệ đường hà hơi vào gió đêm. Bởi cô muốn được yên tĩnh một mình nên những người khác đều bị cô đuổi đi.

Tuy đây là nông thôn, nhưng phong cảnh xung quanh rất tuyệt, cổ xưa lại có vẻ chất phác.

Hai bên đường là những luống ruộng được chỉnh qua (?), bên ngoài tường cao trong sân nhỏ đều có một cây hồng. Mặc dù vị trí đã cách một khoảng nhưng cành lá vẫn dây dưa chung một chỗ.

Tô Nhứ đứng dưới tàng cây hồng bên ngoài sân nhỏ úp mặt sám hối.

Trên những chạc cây cao quá đỉnh đầu được tô điểm bởi rất nhiều những quả hồng mọng nước.

Sở dĩ hôm nay cô không tài nào tập trung nổi là bởi cô đã không kìm lòng được mà thử đọc thần chú gọi Vân Dã tới nhưng phát hiện tất cả đều vô ích, anh không hề xuất hiện.

Vì vậy Tô Nhứ sinh lòng lo sợ.

Triệu hồi không được vậy không phải chứng tỏ Vân Dã đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cô rồi hay sao?

Từ nay về sau, trừ khi Vân Dã chủ động liên lạc, nếu không cho dù cô có tìm khắp chân trời góc bể cũng không thấy anh nữa.

Chuyện này quá mức tàn nhẫn.

Lúc lòng Tô Nhứ đang cảm thấy tan nát thì liếc thấy một con Pikachu từ trong bóng tối lạch bà lạch bạch bước tới bên cô.

Điệu bộ đi đứng của Pikachu đáng yêu quá đỗi khiến cô không nhịn được phì cười.

Vân Dã thấy cô cười thì dừng bước lại.

Hai giây sau, Tô Nhứ lại thấy nhóc Pikachu đã chạy gần đến chỗ mình xoay người bỏ đi.

Cô lắc đầu cười cười, cũng không mấy để ý. Cô hít sâu một hơi, đang muốn ổn định tâm trạng quay về quay phim thì lại thấy một người bóng từ trong góc tối đi ra.

Anh ôm bộ trang phục Pikachu, cứ thế đi tới đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Tô Nhứ, rồi ném bộ đồ Pikachu xuống đất.

“Anh…” Tô Nhứ nhìn Vân Dã đứng trước mặt rồi lại cúi nhìn bộ đồ Pikachu dưới đất, dần dần trợn trừng mắt.

Vân Dã nhìn cô bằng ánh mắt sâu kín, giọng trầm khàn: “Không phải cô truyền tống tôi à? Sao thấy tôi lại còn kinh ngạc quá vậy?”

Anh không nhắc tới chuyện này thì thôi, vừa nhắc tới lại khiến Tô Nhứ cảm thấy tủi thân muốn chết.

“Đấy là trước đó rồi, anh lại còn không xuất hiện! Đã vậy gần một tháng rồi anh chẳng để ý gì đến tôi. Cho dù đi tu hành bế quan gì gì đó thì cũng phải nói với tôi một tiếng để tôi yên tâm chờ chứ, chẳng lẽ nói ra thì chết à? Làm tôi…” Nói đến cuối lại vừa tức giận vừa tủi thân, Tô Nhứ nhìn chằm chằm Vân Dã nói, “Tôi tưởng là anh không muốn gặp tôi nữa rồi.”

“Trước khi cô gọi tôi tới tôi đã ở bên cạnh cô rồi.” Vân Dã không nhịn được mà duỗi tay ra, nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt ửng đỏ của cô. Đầu ngón tay của anh ấm áp, trong lòng lại còn ấm áp hơn, cực nóng bỏng: “Ai nói tôi không muốn gặp em?”

Tim Tô Nhứ dần loạn nhịp, nhìn anh.

“Mỗi năm dành một tháng để tu luyện là yêu cầu tôi tự đặt ra cho chính mình. Tôi có thể dễ dàng dùng nặng lực này hủy diệt thế giới. Bởi vậy tôi phải ràng buộc chính mình, cô lập bản thân một khoảng thời gian.”

“Nhưng mà trong những ngày tháng đó, tôi vẫn luôn nhớ đến em.”

Giọng Vân Dã khàn khàn: “Bởi vì quá nhớ em, thời gian ước định còn chưa hết đã rời đi, bởi vậy cũng chỉ dám len lén nhìn.”

Vào một buổi đêm nào đó, khi mà bản thân anh còn mải đắm chìm trong những cô đơn, anh lại nhớ tới Tô Nhứ, vậy nên anh quyết định đi gặp cô.

Chỉ bởi vì anh nhớ em, muốn gặp em.

Tô Nhứ nhìn đôi mắt kia, trong ánh mắt ấy chỉ có ảnh chiếu ngược của riêng cô. Cô chợt nhận ra, có lẽ rất nhanh sau đó cô có thể nghe thấy những điều mà cô luôn muốn nghe bao lâu nay.

Vân Dã cảm thấy lần tu hành này nhất định chính là cái hố mà anh tự đào cho chính mình.

Nếu như không có đoạn thời gian ngăn cách đó, có lẽ anh cũng sẽ không ý thức được bản thân sẽ ra sao nếu để lỡ Tô Nhứ.

Khó mà chịu nổi.

Vậy nên anh nói với Tô Nhứ: “Trên đời này sẽ không bao giờ có người còn tốt hơn cả anh, yêu em hơn cả anh. Vì vậy Tô Nhứ à, em chọn anh đi.”

Đây vốn nên là một ngày bình thường nhạt nhẽo.

Nhưng ngay giờ phút này, Tô Nhứ khẳng định, đây chính là ngày đặc biệt nhất trong cả cuộc đời cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.