Văn Nhân Dị lúc niên thiếu thì thành danh, vì quan hệ với Tuyết Vực Thần cung mà bị thế nhân chú ý, khiến người hướng hắn đưa chiến thiếp từng năm đều tăng lên, họ đều muốn đem hắn đánh bại rồi thay vào đó. Hai năm qua, giang hồ tân tú xuất hiện lớp lớp, khi hắn cảm thấy chán sẽ từ giữa một đám người chọn ra một hai người ứng chiến.
Đến đầu xuân, Tây Sơn Kiếm Khách Phạm Lê chính là người thứ nhất Văn Nhân Dị nghênh chiến.
Phạm Lê thành danh trễ, xông ra hai mươi bốn phương trên giang hồ cũng có chút thành tựu, cho nên bây giờ mặc dù tiếng tăm không lớn bằng Văn Nhân Dị, nhưng tuổi cũng cùng đối phương chênh lệch không nhiều.
Trước thời điểm tới khiêu chiến với Văn Nhân Di,̣ hắn sớm đã làm đủ bài tập( tui để nguyên văn, chắc là luyện công, luyện chiêu thức và vân vân), chỉ là lúc thấy đến chân nhân(*), vẫn là muốn giật nảy cả mình. Giang hồ nói Thiên Sơn thần kiếm “Nguyên thân vốn là tuyết, tiếu tựa xuân sơn.”, hôm nay gặp mặt quả nhiên là thế.
(*) Người thật
Văn Nhân Dị trưởng thành hết sức bình thường, không phải nói hắn ngũ quan có chỗ nào không hảo. Vừa vặn là tai mắt mũi miệng của hắn mọi thứ hoàn mỹ không mắc lỗi, hợp lại cùng nhau trái lại đều không phải không ổn.
Bất quá Thiên Sơn thần kiếm tự nhiên cũng không phải gọi không. Chỉ cần tay hắn nắm bảo kiếm đứng đó, với khí chất bất dung của đại cao thủ, ai cũng không dám cho rằng hắn là người lơ là.
Tây sơn kiếm khách dùng chính là kiếm, Văn Nhân Dị dùng cũng là kiếm.
Phạm Lê dùng chính là một thanh trọng kiếm nặng đến hơn ba mươi cân(*), Thiên Sơn thần kiếm dùng chính là danh kiếm —— Tử Trì.
(*) 1 cân = 500g
Cao thủ so chiêu không cần nói nhiều phí lời, chỉ rất nhanh mà bắt đầu cuộc chiến.
Phạm Lê biết đường kiếm của Văn Nhân Dị là nhanh nhẹn, mãnh liệt, nhưng về sức mạnh lại kém hơn một chút, liền muốn dùng lực để khắc.
Trọng kiếm đánh vào trên thân Tử Trì kiếm, trong nháy mắt đốm lửa bắn tứ tung. Văn Nhân Dị đành phải vận khí đi xuống, dùng để chống lại một đòn uy lực cường đại của Phạm Lê. Tuy là như vậy, đế giày vẫn là để lại vết tích sâu sắc trên đất.
Ngắn ngủi hai mươi chiêu, Văn Nhân Dị liền bị đối phương chấn động đến mức tay phải ngứa ngáy.
Phạm Lê chỉ mũi kiếm, nghe vậy nở nụ cười: “Ngươi cũng vậy!”
Văn Nhân Dị câu môi nở nụ cười, khoảnh khắc đó ngũ quan bình thường bởi vì chiến ý mà phóng ra ánh sáng chói mắt, nhượng Phạm Lê nhìn đến sững sờ. Bất quá cũng chỉ trong thời gian cực ngắn, thời điểm kiếm của Văn Nhân Dị đánh tới trước mắt hắn, hắn đã nhấc kiếm đỡ lại.
Hai người chiến đủ ba canh giờ(*), thẳng đến hoàng hôn vẫn không phân thắng bại.
(*) 1 canh = 2 giờ
Phạm Lê há miệng lớn thở hổn hển, thể lực tại bên trong cuộc ác chiến tiêu hao nghiêm trọng. Tái nhìn Văn Nhân Dị, mặc dù khí tức vi loạn, nhưng vẫn một bộ dáng dấp thành thạo điêu luyện, liền có chút không cam lòng.
Hắn thu liễm nỗi lòng, nín thở ngưng thần, trọng kiếm hơi nghiêng, hiển nhiên là muốn dùng một đòn tối hậu. Mà Văn Nhân Dị cũng không dám thất lễ, Tử Trì kiếm nơi tay, nghiêm chính mà đợi!
Tuyết Ngưng kiếm pháp nhẹ nhàng, quỷ quyệt, yếu quyết chính là “Kiếm như ngưng tuyết, xương bàn chân khó tiêu” ( Tui lười dò bản raw quá, thông cảm nhia) , nên vô cùng khó chơi. Tuyết Ngưng kiếm pháp của Văn Nhân Dị càng nhanh như sét đánh, nhượng Phạm Lê dần dần muốn bại trận.
Qua hai mươi chiêu Phạm Lê liền lộ ra kẽ hở, trọng kiếm khó vung, Văn Nhân Dị một kiếm “Tuyết Ngưng hồi xuân” đâm thẳng vai phải đối phương, không nghĩ tới Phạm Lê vội vã ngửa ra sau đưa kiếm đỡ lấy. Mắt thấy một đòn không thành, Văn Nhân Dị cũng không thu kiếm, cổ tay xoay chuyển thay đổi đường kiếm, chếch xuống đánh đến một kiếm.
Phạm Lê né tránh không kịp chỉ cảm thấy ngực đau xót, một cái máu liền chảy ra từ áo bào, nhiễm đỏ vạt áo. Hắn hét lớn một tiếng trọng kiếm hướng Văn Nhân Dị bổ tới, mới vừa muốn mở miệng nói ‘đến điểm dừng rồi’ nên Văn Nhân Dị không có phòng bị, cổ tay trái của hắn liền bị kiếm của Phạm Lê thương tổn.
Văn Nhân Dị liếc mắt nhìn chằm chằm điểm hồng thấm ra từ tay áo, nhíu nhíu mày. Thời điểm tái vung kiếm quanh thân khí tràng liền hoàn toàn khác, kiếm chiêu giống như cuồng phong mưa rào đánh úp về phía Phạm Lê, hoàn toàn là đem đối phương vây chặt.
Rõ ràng là Tây Sơn Kiếm Khách lại bị Văn Nhân Dị làm cho liên tục rút lui đến mức không còn sức để đánh trả. Đến cuối cùng bị Văn Nhân Dị một cước đá ngã lăn trên đất, vô cùng chật vật.
Phạm Lê thua đến khó coi, trong lòng khó tránh khỏi không phục, mới vừa muốn tái chiến thì cần cổ nhiều hơn một cái lưỡi kiếm sắc bén sáng lấp lóa.
“Phạm huynh vẫn là lượng sức mới tốt, ta sẽ không tái hạ thủ lưu tình.”
Phạm Lê cắn răng nhìn thẳng hắn, đến cùng cũng không đến mức khó coi mà chết không chịu thua. Vì vậy ngồi dưới đất ôm quyền, cũng coi như hào hiệp: “Là ta thua!”
Trở lại Tuyết Vực Thần cung, mọi người đã ở trước cửa nghênh tiếp Văn Nhân Dị, tắm rửa thay y phục đều hết sức đúng lúc, hết thảy đều là dựa theo thói quen của hắn. Chỉ là chờ Văn Nhân tôn chủ tắm xong một thân nhẹ nhàng khoan khoái trở lại phòng ngủ, trong phòng lại nhiều hơn một người không tưởng tượng nổi.
“Sao ngươi lại tới đây?” Văn Nhân Dị tầm mắt chăm chú vào trên người Sở Quần, vòng qua hắn ngồi lên giường.
“Nghe nói sư tôn bị thương.” Sở Quần trên mặt không biểu tình gì.
Văn Nhân Dị nhíu nhíu mày, không nghĩ tới hắn mở miệng là nói cái này.
“Không phải là đại thương.”
Sở Quần lúc này đi về phía trước mấy bước: “Đệ tử tới để dâng thuốc, mong sư tôn không ghét bỏ.” Nói xong từ trong lòng móc ra một bình sứ trắng.
“Ồ?” Văn Nhân Dị liền hiếu kỳ thoải mái nhắm mắt, cho hắn tiến lên.
Sở Quần theo lời cầm đồ vật tiến lên, Văn Nhân Dị rút nắp bình đem chiếc lọ tiến đến chóp mũi vừa ngửi liền biết thuốc trị thương này bất phàm.
“Ngươi ở đâu có?” Sở Quần lúc lên núi trên người ngoại trừ một thân thương tổn cái gì đều không có, mà hắn cũng vô cùng xác định thuốc này cũng không phải đồ vật ở Thần cung.
“Ta tự mình làm.”
“Tự mình làm?” Văn Nhân Dị ngạc nhiên nói.
“Bên trong Thần cung có thật nhiều y thuật điển tịch, thời điểm đệ tử tẻ nhạt lật xem nhìn thấy hữu dụng thì sẽ học làm một chút.” Con ngươi Sở Quần như sao đêm, Văn Nhân Dị đối diện chốc lát cảm thấy tim đập có chút nhanh liền chuyển dời ánh mắt.
“Không sai.” Hắn đem áo cánh khứ trừ, trên cánh tay lộ ra vết thương dài khoảng một thước, “Thay ta bôi thuốc đi.”
Vết thương cũng không sâu, mà vì mới vừa ngâm qua nước, hơi trắng bệch, thấm từng sợi tơ máu.
Sở Quần mặt mày hãm ở trong bóng tối, nhìn không rõ ràng: “Là ai tổn thương sư tôn?”
“Tây Sơn Kiếm Khách.” Văn Nhân Dị đáp.
“Đã chết rồi sao?” Sở Quần hỏi.
“Không chết.”
“Sư tôn cần phải giết hắn.”
Văn Nhân Dị xem xét liếc mắt nhìn hắn một cái, dạy dỗ: “Sát tâm của ngươi quá nặng. Lại nói, ta thắng đều thắng, giết hắn làm cái gì?”
Sở Quần không nói, yên lặng ngồi bên cạnh Văn Nhân Dị vì hắn bôi thuốc. Khoảnh khắc thuốc mỡ bôi tại trên vết thương liền hóa giải cảm giác đâm nhói, vô cùng thư thích. Văn Nhân Dị không tự chủ liền dựa vào đầu giường nhắm mắt lại chợp mắt.
Sở Quần động tác vô cùng mềm nhẹ, rất nhanh liền bôi xong thuốc, nhưng hắn không có lập tức đứng dậy xin cáo lui.
Văn Nhân Dị nhắm hai mắt nghỉ ngơi, chính là thời điểm thả lỏng, đột nhiên hạ thân một trận dị động, càng là chỗ yếu hại bị người cách tiết khố ngậm làm. Hắn ‘bá’ một cái mở mắt ra, chỉ thấy Sở Quần quỳ ở trên giường, cúi người tại trong quần hắn.
Thiếu niên động tác ngây ngô, cách tầng bố, dùng môi thăm dò mà đụng chạm dương v*t nóng rực, thỉnh thoảng lè lưỡi liếm láp. Cũng không biết hắn học của ai, mặc dù làm gập ghềnh trắc trở, nhưng là tiêu hồn thực cốt(*).
(*)Có thể hiểu là cảm giác sung sướng mãn nguyện trong khi hoan ái
Văn Nhân Dị có chút há hốc mồm, bị thiếu niên trêu chọc đến cả người như nhũn ra, càng không biết là đẩy ra thì tốt hay là không đẩy ra thì tốt. Từ vị trí này của hắn nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao ngất, lông mi dày đặc, cùng với mi tâm hơi nhăn của đối phương. Chỉ là khi nhìn thấy bộ dạng này, dương v*t của hắn vốn chỉ bán cứng rắn liền lập tức ngạnh đến cực hạn.
Nói tới chuyện hiến thân đều có nguyên nhân bên trong. Văn Nhân Dị lúc trước cam kết không tái bức bách Sở Quần, đây vốn là chuyện tốt, hắn vừa bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, nhưng từ từ về sau hắn lại sợ đối phương trong lòng có khúc mắc trái lại không muốn tận tâm dạy hắn. Còn nữa, hắn cũng không tin còn có người có thể không cầu hồi báo mà đối xử tốt với hắn, đặc biệt là nhân vật như Văn Nhân Dị. Vì vậy hôm nay liền có việc này xảy ra.
Nói trắng ra là, đáp lại việc Văn Nhân Dị “Đối xử tốt với hắn”, hắn cam tâm tình nguyện lấy thân báo đáp.
Nướt bọt của thiếu niên từ lâu dính ướt tiết khố mỏng manh của Văn Nhân Dị, khiến hình dáng dữ tợn của cự vật hiển lộ rõ ràng. Nó như một cây cột sắt đứng sừng sững ở đó, thẳng tắp, đem tiết khố đỉnh ra hình dáng một túp lều. Dâm mỹ đến mức nhượng hô hấp của niên thiếu cứng lại.
Hắn biết đây không phải là kết thúc, trái lại là mới vừa bắt đầu. Nhận mệnh mà xả dây thắt lưng Văn Nhân Dị, lại bị chủ nhân của thắt lưng một đè tay lại.
“Ai dạy ngươi?” Nam nhân tiếng nói ám ách, tựa hồ phải cực lực nhẫn nại, nhưng ánh mắt lại nhuệ như chim ưng, khiến người chạm đến sợ hãi.
Sở Quần bị hắn cầm lấy cổ tay, chỉ cảm thấy bàn tay kia phảng phất như một bộ kìm sắt đem hắn vững vàng kềm tại chỗ, dù như thế nào cũng không tránh thoát.
“Sư tôn không cao hứng sao?” Hắn nhìn chằm chằm Văn Nhân Dị, trong mắt lộ ra một tia trào phúng không dễ phát giác
Văn Nhân Dị cao hứng sao?
Hắn đương nhiên không cao hứng.
Luyến đồng là luyến đồng, đồ đệ là đồ đệ. Hắn sẽ không đem luyến đồng làm đồ đê, đồng thời cũng sẽ không đem đồ đệ làm luyến đồng. Nếu đã buông xuống này tâm tư kia, tự nhiên cũng không có tái làm trái.
“Ta hỏi ngươi một lần nữa…” Hắn ngữ khí nguy hiểm, lực tay càng ngày càng nặng, “Ai bảo ngươi làm điều này?”
Sở Quần tựa hồ cũng có thể nghe đến xương cổ tay của mình phát ra tiếng nứt giòn tan, đau đớn khó nhịn. Hắn mới vừa muốn nói thì cuống họng ngứa ngáy liền ho lên, không thể làm gì khác hơn là dùng một cái tay khác che miệng lại.
Văn Nhân Dị thấy hắn khụ đến lợi hại, cảm thấy kinh sợ vì phản ứng hơi lớn của mình, nên đối thiếu niên buông lỏng một chút lực đạo kiềm chế. Hắn lúc này mới nhìn đến trên cổ tay trắng nõn của Sở Quần nhiều hơn một vòng xanh tím nhìn thấy mà giật mình, nội tâm lập tức sinh ra một chút tự trách.
Sở Quần ho khan trận đột nhiên cảm thấy có bàn tay đặt sau lưng thay hắn thuận khí, kinh ngạc mà nhìn về phía bên cạnh, chính là Văn Nhân Dị.
“Ngươi hãy thành thật nói cho ta, đừng tức giận ta. Ta bắt ngươi làm đồ đệ, không phải đồ chơi, không cần ngươi làm chuyện như vậy. Ngươi nếu như xem ta là sư phụ, sau này cũng không cần làm như vậy.” Văn Nhân Dị một bên vỗ lưng hắn một bên ôn ngôn khuyên nhủ.
Sở Quần ho khan một trận, chậm lại hô hấp, cũng không biết trải qua bao lâu rốt cục mở miệng: “Ta học trong sách…”
“Cái gì?”
“Tàng Thư các có sách, đệ tử là theo sách mà học.”
Văn Nhân Dị chỉ đối bí tịch võ công có hứng thú, lúc thường rất ít đi Tàng Thư các xem điển tịch, muốn xem cũng tất nhiên sẽ không đi xem loại sách kỹ xảo dâm loạn, vì vậy vẫn là lần đầu tiên nghe nói trong Thần cung lại còn có đồ vật hoang đường này.
Cảm thấy được hạ thân có chút nguội lạnh, hắn kéo một bên chăn che lại, hắng giọng một cái: “Sau này ít xem sách loạn thất bát tao đi.”
Sở Quần rũ mắt, nhìn chằm chằm một khối đệm giường trước mắt, nghe vậy mím mím môi: “Là.”
Văn Nhân Dị thở dài: “Ngươi trở về đi.”
Sở Quần thân thể cứng đờ, bò xuống giường, trước sau đều không nhìn tới Văn Nhân Dị.
Đem người đuổi đi, Văn Nhân Dị vén chăn lên, chỉ thấy mình hạ thân vẫn cứ giơ lên thật cao vô cùng bất nhã, không khỏi ảo não, cả người vô lực.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt hắn đều là gương mặt tinh xảo của thiếu niên, trời mới biết mới vừa nãy hắn phải dùng bao nhiêu nghị lực mới không có đụng vào đối phương.
Văn Nhân Dị đưa bàn tay tiến vào bên trong tiết khố của mình, nắm lấy dương v*t, trong đầu nhớ lại dáng dấp thiếu niên xuân sắc vô biên, liền muốn phun trào. Hắn đối vớt vật giữa hai chân liền là nhào nặn liền là kéo túm, không biết có phải hay không vừa mới bị Sở Quần liếm qua, rất nhanh liền thư sướng mà bắn ra.
Hắn nhìn chăm chú bạch trọc trên bàn tay một lúc lâu, thần sắc tối tăm khó hiểu. Tâm lý tựa hồ có một cỗ khí, nuốt không trôi phun không ra, hắn đơn giản đem bạch trọc sát ở trên đệm giường, sau đó tự đi tắm rửa một lần nữa, đem mấy thứ kia để cho người hầu đến chỉnh lý.