Uyển Dung nhìn nữ tử nằm trên giường khuôn mặt trắng bệch không khỏi khó hiểu.
Càng nghĩ càng không hiểu.
Nàng với Tiêu hiền tần vốn không có quen biết gì nhau, cả mặt còn chưa từng chạm. Tại sao nàng ta lại cứu nàng, một kẻ mà mọi nữ nhân trong hậu cung đều căm ghét đến tận xương tủy.
Hẳn là... máu nữ hiệp trong người nàng ta đang sôi sục rồi a.
Cung nữ bên cạnh Tiêu hiền tần cúi đầu với nàng, “Ngọc chủ tử, cũng may chủ tử không sao. Trần thái y bảo, chủ tử nô tỳ cần dưỡng sức nên đã kê thuốc bồi bổ. Tính ra cũng sắp tỉnh rồi ạ.”
Uyển Dung cười nhẹ, “Dù sao thì ta đến đây cũng để cảm ơn nàng ấy. Nàng vì cứu ta mà thành ra như này. Ta mới là kẻ thấy khó xử đây.”
Cung nữ tên Tâm Nhi lại lắc đầu, “Chủ tử không cân nhắc gì cả, nhìn thấy người rơi xuống hồ liền nhảy theo. Chủ tử nô tỳ không muốn nhìn người chết.”
“Được rồi, ta hiểu mà.” nàng gật đầu với Tâm Nhi một cái rồi nhìn xuống Tiêu hiền tần đang nằm trên giường.
Ngón tay của nàng ta khẽ động.
Mi mắt chầm chậm mở ra...
“Tiêu hiền tần tỷ, tỷ tỷ tỉnh rồi.” nàng vui mừng ra mặt. Vân Tịnh bên cạnh nàng hiểu ý liền nhanh chân đi lấy chén trà lại đưa cho nàng.
“Tỷ uống chút nước đi ạ.” Uyển Dung ân cần mời. Sắc mặt nàng ta trắng quá, trông giống như người sắp chết. Nàng nhìn thôi cũng không khỏi nhói lòng.
Tiêu hiền tần giọng yếu ớt, “Đa tạ muội, Ngọc dung hoa. Muội còn nhớ đến ta đã là phúc phần của ta rồi.”
Uyển Dung chỉ gật đầu không nói, nàng nhớ phân vị 'hiền tần' thuộc hàng chính tứ phẩm mà. Nàng bất quá cũng chỉ ở hàng chính ngũ phẩm thấp hơn Tiêu hiền tần. Tại sao nàng ta lại nói chuyện với nàng kiểu cách khiêm nhường đó.
“Tỷ tỷ à, đợi khi nào khỏe lại rồi hẵng nói tiếp nhé. Bây giờ muội có việc phải về Bảo Nguyệt lâu rồi. Tỷ nghỉ ngơi cho thật tốt vào!”
Nàng cần phải về cung, nàng nghĩ không lâu nữa y sẽ đến tìm nàng.
Người áo đen hôm nàng nhìn thấy bên ngoài hành cung. Có khả năng thâm nhập nội cung thần không biết quỷ không hay, đương nhiên không phải loại người tầm thường.
Về đến Bảo Nguyệt lâu, nàng liền đem mọi chuyện kể lại cho mỗi mình Điệp Vũ để nàng ta biết mà đề phòng. Chuyện này càng ít người biết càng tốt nên không cho bọn người Khuân Tử, Vân Tịnh biết thì hay hơn.
Thân phận của người nọ, nàng còn chưa biết. Chuyện này, có nên nói cho hoàng thượng hay không?
Điệp Vũ như hiểu được tâm trạng của nàng lúc này, nhỏ giọng nói “Chủ tử, đừng vội nói cho hoàng thượng biết ạ. Em nghĩ, đợi người nọ hành động trước xem sao?”
“Vạn nhất hắn...” là địch thủ của Đại Thục thì lớn chuyện rồi. Uyển Dung đau đầu suy nghĩ, làm sao đây trời? Thiên a, con cần người giúp.Nàng đang nghĩ đối sách thì bên ngoài cửa sổ xuất hiện một con bồ câu màu trắng. Lúc này là buổi tối nên rất dễ nhìn ra được, Điệp Vũ nhanh chóng lấy mảnh giấy được buộc vào chân con bồ câu rồi thả nó đi.
“Chủ tử, có lẽ là y.” Điệp Vũ đưa bức thư vào tay nàng.
“Tịch Nguyệt năm nay, Sở Vân Thiên sẽ tặng Thục quốc một món quà hậu hĩnh. Những gì các ngươi làm năm xưa, bản thái tử vẫn chưa quên đâu.”
Nàng đọc xong bức thư nọ không khỏi tức cười trong lòng. Sở Vân Thiên sao? Nàng sao lại không biết vị thái tử Sở quốc danh tiếng khắp lục quốc này được chứ.
Hắn muốn đối đầu với Thục quốc, chẳng khác nào châu chấu đá xe tự tìm đường chết. Thục quốc nếu dễ đối phó vậy, như thế nào có thể tự mình đứng đầu bao nhiêu năm nay.
Chuyện quốc gia đại sự nàng không có quyền tham dự, nhưng nếu Sở Vân Thiên cố tình gửi lá thư này đến chỗ nàng. Vậy ý đồ của y là gì?
“Đến chỗ hoàng thượng đi.” nàng nghĩ hơn ai hết hắn cần biết chuyện này sớm, để tránh khỏi những chuyện không hay.
“Chủ tử, hiện tại hoàng thượng đang ở Dưỡng Tâm điện.” Khuân Tử nhìn nàng cười nói, chủ tử không biết có chuyện gì mà cần tìm gặp hoàng thượng gấp như vậy.
Nàng không chần chờ liền giục bọn cung nhân, “Nhanh, nhanh lên một chút.”
Sắc trời cũng đã sập tối, biết là quấy rầy hắn lúc này là không nên chút nào. Nhưng chuyện này là chuyện lớn, tránh đêm dài lắm mộng...
Bên trong Dưỡng Tâm điện.
“Hoàng thượng, Ngọc dung hoa nương nương cầu kiến.” Cao Nhân Tâm ngưng trọng, Ngọc dung hoa nửa đêm diện kiến thánh thượng trên mặt lại hàng vạn lo lắng bồn chồn, có lẽ sắp xảy ra chuyện rồi.
Doãn Phong hơi kinh ngạc nhưng cũng không từ chối gặp, “Cho nàng ấy vào đi.”
Uyển Dung thấy Cao Nhân Tâm bước ra cười cười với mình liền nhanh chóng bước vào tẩm điện, đi về phía ngự thư phòng.
“Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.” nàng cúi người hành lễ thỉnh an. Quy củ suy cho cùng vẫn không thể bỏ qua được.
“Miễn lễ đi, đêm khuya như vậy rồi. Nàng còn lặn lội đường xa đến tìm ta là có chuyện gì hệ trọng sao?” hắn nhìn nàng một lượt, thấy những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán. Hắn vội lấy khăn tay lau cho nàng. Nha đầu này có chuyện gì thế không biết, cả sức khỏe của bản thân cũng không quan tâm.
Uyển Dung chau mày nhìn lướt qua đám cung nữ thái giám đứng hai bên, hắn liền hiểu ý nàng, hạ giọng “Các ngươi lui ra ngoài trước đi.”
Hắn cười hỏi, “Được rồi. Nàng mau nói đi, chuyện gì khiến nàng hấp tấp chạy đến chỗ của ta thế.”
Uyển Dung không thể cười được, nhanh tay đưa cho hắn bức thư nàng mới nhận vừa nãy. Sắc mặt hắn thoáng lạnh đi, “Nàng lấy nó từ đâu vậy?”
“Bồ câu trắng lúc nãy bay đến cửa sổ phòng thiếp. Thiếp nghĩ là thư của mẫu thân gửi vào. Nào ngờ...” nàng kể tường tận lúc nàng gặp hắc y nhân ngoài hành cung cho hắn nghe. Nàng cảm nhận được sát khí của hắn đang dần dần tỏa ra.
“Chuyện này rốt cục là thế nào a? Chàng với thái tử Sở quốc là quan hệ thù địch sao?” chuyện nàng quan tâm không phải quốc gia đại sự mà là an nguy của hắn. Sở thái tử có thể ra vào hành cung vô tung vô ảnh, chứng tỏ rằng Thục quốc phòng bị quá lơi lỏng nha.
Doãn Phong cũng nhanh chóng hồi thần, nhìn nàng cười nói, “Nàng lo gì chứ, Sở thái tử không là gì đối với Thục quốc ta. Y có thể đột nhập vào hành cung cũng không phải vấn đề to tát gì. Hành cung ta vốn không bố trí thị vệ kia mà.”
Đó chỉ là một nơi đổ nát hoang tàn, để binh lính canh giữ lại làm gì.
Ra là vậy, thế trong hoàng cung đương nhiên là an toàn triệt để, đừng nói là Sở thái tử, cả một con ruồi cũng đừng hòng lọt vào.
Thiết kỵ cấm vệ quân, nàng từng vinh hạnh được nhìn qua một lần rồi. Rất là oai phong nha, tên nào tên nấy cơ bắp đầy người. Anh hùng dũng mãnh, nhất định sẽ giúp Thục quốc thống nhất thiên hạ.
Thấy nàng ngơ ngẩn một hồi lâu, hắn gõ nhẹ vào trán nàng, “Quay về đi thôi, nàng có thể hay không cho ta giữ bức thư này.”
Nàng gật đầu, “Được thôi, chàng cứ việc giữ lấy. Thần thiếp nghĩ có vẻ bồ câu bay nhầm nơi rồi a. Lẽ ra phải đến Dưỡng Tâm điện hay Thiền Kính cung của chàng chứ. Sao lại bay đến Bảo Nguyệt lâu của thiếp.”
Song, nàng bước nhanh ra ngoài. Ổn rồi! Như vậy tên thái tử Sở quốc đó không phải là mối nguy hiểm cho Thục quốc, vậy nàng có thể an tâm kê cao gối mà ngủ rồi.
Doãn Phong như quên điều gì đó, liền chạy vội ra ngoài, “Uyển Dung à, nàng nhất định phải cẩn thận đấy.”
Nàng đi chưa xa mấy nên những lời hắn nói nàng có thể nghe, đại khái là bảo nàng cẩn thận. Được, nàng đương nhiên lúc nào cũng cẩn thận. Tính mạng là trên hết mà!
Cao Nhân Tâm ở ngoài cũng tình cờ nghe được những lời ấy của hoàng thượng. Sắc mặt ông đã sớm đỏ ửng, hoàng thượng quan tâm lo lắng cho một phi tần như vậy, quả là hiếm thấy.
Trên đường về Bảo Nguyệt lâu.
Chẳng biết là tình cờ hay đã sắp đặt từ trước rồi.
Uyển Dung chạm mặt với Diệp quý tần...
Nàng thi lễ, “Thần thiếp tham kiến Diệp quý tần.” bởi vì phân vị quý tần chưa có danh xưng “nương nương” nên nàng bỏ qua cũng chẳng phải tội lỗi gì.
Diệp quý tần cười nói, “A, miễn lễ đi thôi. Đêm đã khuya ngươi còn đi đâu thế này.”
Biết rồi mà còn hỏi, con cáo già ngươi muốn gì đây hả!? Lão nương đây không phải dạng vừa đâu đấy, dám ngán đường ta.
Nàng vẫn dịu dàng cười đáp trả, “Thần thiếp có chuyện gấp muốn bẩm báo hoàng thượng. Còn người, tại sao người lại ở đây vậy ạ?” Diệp hiền tần không chút gợn sóng, đáy mắt yên tĩnh đến đáng sợ, “Ta ấy à, chỉ là ban đêm không ngủ được. Ra ngoài đây hóng gió chút thôi.”
Uyển Dung chớp mắt, “Thần thiếp nghĩ người không nên ở đây lâu đâu ạ. Gió đêm rất lạnh lại còn mang theo khí độc. Nếu hít phải nhiều quá, sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Chẳng biết nàng ta lời nói thực hư ra sao. Mà lẽ nào lại không biết ban đêm đứng giữa rừng cây rậm rạp mà hóng gió, “đón” khí cacbonic. A, trông rất có lợi cho sức khỏe nàng ta.
Đúng là ngu dốt có đào tạo nha.
Diệp quý tần rất nhanh đã đổi chủ đề, “Ngươi hại muội muội của ta thành ra thế kia, mãi không ngóc đầu lên được. Thật tâm ta, cảm tạ ngươi đấy.”
Uyển Dung khẽ nhướng mày, cười lớn “Diệp quý tần, người có điều không biết. Bản thân Vương Uyển Dung thiếp đây từ khi nhập cung đến nay chưa bao giờ mưu tính hại bất cứ ai. Người nói như vậy là oan uổng cho thần thiếp đấy ạ.”
Diệp quý tần cười lớn thật lớn, tiếng cười của nàng ta khiến cho vạn vật trở mình trong đêm. Trong tiếng cười ấy sâu sắc là sát khí tàng dư, bao lâu che dấu.
Uyển Dung vẫn thản nhiên nhìn nàng ta, ngươi cười lớn như vậy dọa con nít sao? Đó giờ thứ ta không sợ có nhiều lắm đấy!
Đám cung nữ thái giám theo hầu sắc mặt đã đen như đáy nồi, run rẩy đến không dám thở mạnh. Và tất nhiên đó chỉ là cung nhân của Diệp quý tần mà thôi.
Nàng cảm thấy không nên náng lại đây lâu hơn nữa, liền cúi đầu “Nếu như không còn chuyện gì nữa, thần thiếp xin cáo lui trước vậy.”
Diệp quý tần thu lại nụ cười rợn người khi nãy, mỉm cười rồi gật đầu với nàng. Nàng ta nói, “Khi nào có thời gian, ta sẽ mời Ngọc dung hoa đến Hàn Long viện uống chút trà hoa đào.”
Uyển Dung cười nhạt, đến cả sở thích của nàng mà nàng ta cũng rõ như vậy. Trà hoa đào của ngươi quỷ mới dám uống a! Bà cô ta đây không muốn có đi không về...
Đi một đoạn khá xa rồi Điệp Vũ mới hỏi nàng, “Chủ tử, ý tứ của Diệp quý tần...”
“Ta hiểu, nàng ta thông qua việc cảm tạ chuyện kia là ý muốn cùng ta liên thủ. Thật lòng, ta không muốn liên thủ, kết bè kéo phái.” chuyện liên thủ rất mệt mỏi và nhức đầu, với cái nghề nghiệp này thì tốt nhất không tình chị em ở đây. Boss còn chưa đủ tàn bạo sao?
Chỉ cần một câu nói là có thể khiến người thành phượng hoàng, và cũng chỉ cần một câu nói có thể biến người thành con phượng hoàng rụng lông (*).
(* trong câu Phượng hoàng rụng lông chẳng bằng gà)
Boss lớn mạnh mang tên “hoàng đế” này là một tên máu lạnh, đế vương vô tình hồng nhan bạc mệnh. Những đạo lý được đúc kết từ kinh nghiệm của cha ông ta nghìn năm sau đó, nàng tất nhiên luôn tuân thủ theo rồi.
Nếu đã vào chốn thâm cung này mà còn dám đem trái tim mình ra chiên xào nấu nướng luộc thì nhất định sẽ nhận lấy kết cục không thể không bi thương hơn.
Uyển Dung mệt lã ngã người trên ghế quý phi giữa thiên điện. Nàng lại nghĩ về chuyện của Sở thái tử Sở Vân Thiên. Cái tên khốn khiếp đó làm nàng một phen hết hồn hết vía ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ hoàng thượng.
Haizzz, nàng cực ghét mấy cái thể loại ấy. Thôi thì cứ xuất binh đánh một trận máu chảy thành sông với quân đội Thiết Kỵ của Thục quốc nàng đi. Cần gì đến thư đe dọa kia chứ?
Đúng rồi, tại sao bức thư kia lại gửi cho nàng thế? Lẽ ra nên gửi đến chỗ hoàng thượng mới phải.
Câu hỏi này là một khuất mắt lớn nha. Nàng rất nóng lòng chờ món quà hậu hĩnh mà hắn đem đến cho Thục quốc. Tịch nguyệt, dù sao cũng sắp đến rồi!
Năm nay nghe nói, tịch nguyệt sẽ được tổ chức rất lớn. Bởi vì trùng ngày sinh thần của Hiền quý phi nương nương.
Ai chà, nàng ta đến từ cung trăng sao?
Buồn ngủ thật! Nàng không thể suy nghĩ nhiều nữa rồi. Phải đi ngủ để lấy lại sức chiến đấu tiếp vào ngày mai.
------ The End Chapter 12 ------
Các nàng ơi, hãy thông cảm cho ta nếu như có tý sai sót về lỗi chính tả. Vì gõ nhanh quá nên đôi khi không chú ý lắm.
Nhớ ủng hộ mình nhé! Chương tiếp theo sẽ đến vào thứ Năm tuần tới các nàng nha!