Từ Tu Chân Giới Xuyên Đến Năm 1971

Chương 30: 30: Công Năng Khác




Theo giấc mơ, đáng lẽ ra sau khi Hứa Hoan Ngôn rơi xuống sông xong thì sẽ hôn mê, phát sốt.

Cô ta nhờ cơ hội đó mà được làm trong tiệm cơm một thời gian và được hưởng rất nhiều lợi ích.

Nhưng tại sao Hứa Hoan Ngôn rơi xuống sông thì cô ta không rõ.

Nên để đảm bảo mọi chuyện có thể xảy ra theo giấc mơ, cô ta cứ ngồi chờ ở trên đường mãi, kết quả đã gặp được Hứa Hoan Ngôn thật, sai đó hai người đi đến đê, cô ta quan sát rất lâu nhưng Hứa Hoan Ngôn mãi không ngã xuống sông, vì việc làm ở tiệm cơm, cùng những chuyện đã xảy ra trong mơ, ở tiệm cơm có rất nhiều đồ ăn ngon.

Cô ta thấy xung quanh không có ai, mà ở đây chỉ có Hứa Hoan Ngôn và cô ta, dù sao Hứa Hoan Ngôn cũng phải rơi xuống sông nên cô ta chỉ thuận tay đẩy thôi.

Không ngờ mọi chuyện đều thuận lợi nhưng Hứa Hoan Ngôn lại tỉnh sớm hơn dự kiến.

Chuyện đi bắt gà trên núi lần này, bởi vì có việc kia nên cô ta khá tin những giấc mơ của mình.

Lần này cô ta đi lên núi bắt gà, ai ngờ lại gặp phải Hứa Hoan Ngôn.

Gà vừa bắt đến tay, nhưng lại bị Hứa Hoan Ngôn uy hiếp sẽ nói ra chuyện rơi xuống sông, nếu cô ta mơ thấy bản thân gặp phải Hứa Hoan Ngôn thì nhất định cô ta sẽ trốn để khỏi phải gặp.

Càng nghĩ càng khó chịu.


Bạch Văn Văn ăn cơm xong thì mang bản kiểm điểm đến sở chỉ huy.

Bình thường đại đội trưởng không hay cười, chỉ khi gặp Vu Tú mới lộ ra sự nhiệt tình nhưng kể cả thế thì lúc nào trên mặt anh ta cũng vô cùng nghiêm túc.

"Cô đến đây làm gì?"Anh ta trừng mắt hỏi.

Bạch Văn Văn đưa bản kiểm điểm đã viết cho anh ta xem, cô ta nghĩ chắc mình sẽ được miễn việc đọc trên đài phát thanh trong thôn, giải thích với Hứa Hoan Ngôn cũng sẽ dễ dàng hơn.

"Cô muốn đọc cái này ở đây sao?"Đại đội trưởng nhìn nội dung bên trong, lời lẽ rất thành khẩn.

Bạch Văn Văn gật đầu, vẻ mặt cô ta như muốn khóc.

Đại đội trưởng giả vờ như không thấy.

"Vậy cô đọc đi.

"Vẻ mặt Bạch Văn Văn mất mát, cô ta không ngờ anh ta không ngăn mình lại, mà còn mở loa, ra hiệu cho Bạch Văn Văn nói đi.

Khuôn mặt Bạch Văn Văn trắng bệch, cô ta không biết nên nói gì, chỉ có thể ngồi vào ghế, bắt đầu đọc bản kiểm điểm mình đã viết ra.


Tôi là Bạch Văn Văn, tôi xin lỗi Hứa Hoan Hoan vì chuyện cô ấy đã rơi xuốg sông! "Hứa Hoan Ngôn đang ở nhà, cô vừa ăn vừa nghe Bạch Văn Văn nói, không thể không khen chất lượng loa phát thanh trong thôn khá tốt.

Ưu điểm tốt là âm thanh rất to.

Vương Hòe Hoa cũng đã nghe thấy rồi, bà ta bỏ việc trên tay, vội vàng chạy đến sở chỉ huy.

Lưu Quế Lan đang thắc mắc tại sao Bạch Văn Văn đổi tính, đợi một lúc sau thì nghe được tiếng Vương Hòe Hoa đang ầm ĩ phát ra từ trong loa bà cũng không nghĩ nữa mà chuyển sang hóng hớt với tâm trạng vui vẻ.

Hôm nay Bạch Văn Văn tự khiến bản thân mất mặt, cô ta không còn cách nào khác nữa.

Nhà họ Bạch bây giờ đang gà bay chó sủa.

Ngày hôm sau, Hứa Cao Gia cũng chưa trở về, càng khiến mọi người tin rằng ở trường học đã có chuyện.

Trong nhà có thịt nhưng nấu lên thì tiếc, nhưng vẫn phải ăn Tết, nên cuối cùng vẫn ướp nó, để Tết có một hai miếng mà ăn.

Hứa Hoan Ngôn ở nhà được ba ngày xong thì về lại tiệm cơm Quốc Doanh.

Cô làm ở đó chưa được nửa tháng, việc của Tề Vân xong xuôi hết rồi.

Hứa Hoan Ngôn đã sớm chuẩn bị cho ngày này, hơn nữa trong nửa tháng này giá trị khen ngợi của cô cũng không ít, có những món trong tiệm cô cũng đích thân làm, hầu như mọi người đều khen, họ mang về nhà hoặc ăn ở trong tiệm, cứ mỗi ngày như thế, cô đã tích được tầm 1000 điểm tích phân, nửa tháng là được 2000 điểm đến 3000 điểm, trong hệ thống của cô đã có khoảng hơn 2000 điểm tích phân rồi.

Hệ thống cũng đã có một công năng khác, đó là khu cấp đông đồ ăn, nói đơn giản chính là giữ cho đồ ăn luôn tươi sống, !.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.