Từ Từ Suy Lý

Chương 13: Ức hiếp



"Hả????" Từ Hoãn Hoãn cảm giác Từ Tĩnh nói gì đó, nhưng cô nghe không rõ.

Từ Tĩnh tuy cúi đầu nhưng khóe mắt vẫn có thể trông thấy biểu hiện của Từ Hoãn Hoãn lúc này. Anh vươn tay, đặt lên đỉnh đầu cô, xoay chuyển nhẹ nhàng, "Đọc sách đi!"

Cô cứ như thế mà bị ép đọc sách, liếc nhìn dòng chữ:Natri ion dương và ion clorua hoặc tinh thể ion nhôm ngậm nước....

Từ Hoãn Hoãn: "..." Chúng nó là cái gì vậy???

Hai mươi phút sau, Cao Lâm mang vẻ mặt nặng nề đi sang phòng pháp y, phát hiện Từ Hoãn Hoãn đang ở bên trong.

Tận mắt chứng kiến "người sống" xuất hiện ở phòng làm việc của Từ Tĩnh, Cao Lâm thật sự rất bất ngờ. Không nói đến phòng pháp y là văn phòng đặc thù, chỉ riêng khí chất tỏa ra từ người của Từ Tĩnh đã khiến mọi người tránh xa ngàn dặm. Cả Cục Cảnh Sát người trên kẻ dưới, hay ngay cả bạn thân nhiều năm như anh ta cũng chưa đến đây được mấy lần.

Vậy mà Từ Hoãn Hoãn lại có bản lĩnh như vậy. Từ cửa sổ ngắm cảnh hai người bọn họ cúi đầu đọc sách, sắc mặt Từ Tĩnh rất bình thường, không biểu hiện chút xíu nào ghét bỏ, hay bất mãn, bầu không khí cực kỳ hài hòa. Cao Lâm cảm giác như mình đang mơ.

Đang lướt qua lời dẫn của quyển hóa học, Từ Hoãn Hoãn được tiếng gõ cửa của Cao Lâm giải cứu. Anh ta thông báo Hồng Lương vì lo cho sự an nguy của mình đã khai nhận tất cả mọi chuyện.

*

Bốn năm trước.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn giản mộc mạc, tay nắm chặt túi xách vào văn phòngkhối lớp bảy. Trong phòng làm việc chỉ có một thầy giáo khá trẻ, và người cô ta muốn tìm chính là anh ta. Cô ta thấp thỏm: "Thầy Nguyên, tôi là mẹ của Giang Mạn."

Nguyên Ngụy Phong nghe người phụ nữ xưng là mẹ của Giang Mạn, anh ta sầm mặt, giọng nói có hơi bực tức: "Có chuyện gì không?"

Mẹ Giang Mạn do dự một chút, sau đó cẩn thận mở miệng: "Thầy Nguyên, có phải Giang Mạn nhà chúng tôi bị bắt nạttrong trường không?"

Hai chữ bắt nạt truyền đến tai, anh ta lập tức đặt bút xuống, quay đầu nhìn cô ta, nhíu mày: "Sao lại có chuyện đó được? Lớp của tôi chắc chắn không xảy ra tình trạng này!" Ngữ khí của anh ta cực kỳ cả quyết.

"Chắc vậy... Con bé Giang Mạn nhà chúng tôi nói không muốn đến trường nên tôi nghĩ..."

Nguyên Ngụy Phong không nghe nữa, trực tiếp cắt ngang lời cô ta: "Mẹ Giang Mạn, kỳ thi lần này Giang Mạn kém nhất lớp, toán học đứng cuối lớp." Nếu như không có cô bé, bình quân của lớp đã không bị kéo xuống gần cuối trường.

Mẹ Giang Mạn không dám ngước đầu lên: "Tôi biết con bé..."

Anh ta đẩy đẩy gọng kính, lần thứ hai xen ngang, trực tiếp đưa ra kết luận: "Vì vậy, Giang Mạn không theo kịp các bạn nên mới không muốn đến trường."

"Thầy Nguyên, con của tôi tuy có hơi ngốc nghếch, nhưng ở nhà nó rất ngoan."

Nguyên Ngụy Phong lắc đầu một cái, chau mày, giọng nói đặc biệt nghiêm khắc: "Bài tập toán ngày hôm qua không nộp, còn nói dối là mất trên đường. Đây không phải là lần đầu tiên."

Âm điệu của mẹ Giang Mạn càng lúc càng nhỏ, cô ta quan sát sắc mặt của Nguyên Ngụy Phong: "Thầy Nguyên, tôi đang suy nghĩ có phải có bạn học nào trêu đùa, giấu vở bài tập của con bé!"

"Tuyệt đối không thể có chuyện này!" Chợt phát hiện mình nói quá lớn, Nguyên Ngụy Phong thấp giọng, thái độ ôn hòa hơn một chút: "Mẹ Giang Mạn, điều chị cần phải làm là phối hợp với giáo viên nhà trường, cố gắng nâng cao thành tích học tập của cháu!" Nhìn bộ dạng thống khổ của mẹ Giang Mạn, anh ta nói qua loa: "Vậy nhé! Còn chuyện cháu có bị bắt nạt hay không, tôi sẽ tìm hiểu!"

Nhờ câu nói này cô ta lập tức nở nụ cười, tràn đầy cảm kích: "Cám ơn thầy Nguyên, cám ơn!"

Cô ta tràn đầy chờ mong người thầy giáo trước mắt có thể giúp đỡ cho con gái cô ta, như vậy con của cô ta mới toàn tâm toàn ý học tập.

Nguyên Ngụy Phong xác thực có đi tìm hiểu. La Tư Nghiên, là học sinh giỏi môn Toán đến giao bài tập, anh ta thuận miệng hỏi: "Trong lớp mình có bạn nào bắt nạt Giang Mạn không?"

La Tư Nghiên trả lời: "Không có thưa thầy Nguyên!"

"Tôi cũng nghĩ không có chuyện đó!" Nguyên Ngụy Phong thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay sang La Tư Nghiên cười cười: "Không sao rồi, em về lớp đi!"

Vốn dĩ đã không ưa cô học trò này, nên anh ta tự kết luận là trò vặt của cô bé, và dĩ nhiên anh ta không nhìn thấy khi La Tư Nghiên trả lời ánh mắt đảo qua đảo lại, lúc rời đi nắm tay vẫn còn cuộn chặt.

Nghĩ chuyện Giang Mạn coi như đã xong, hai ngày sau Nguyên Ngụy Phong lại gặp được mẹ cô bé.

Sáng sớm vốn dĩ đang chuẩn bị lên lớp thì bị cản lại: "Thầy Nguyên!"

"Mẹ Giang Mạn, lại có chuyện gì sao?"

Mẹ Giang Mạn tràn ngập lo âu: "Ngày hôm qua về nhà, tôi nhìn thấy trong cặp sách cháu, tất cả quyển sách đều bị xé nát, thầy nói coi chuyện này..."

Nguyên Ngụy Phong thiếu kiến nhẫn, ngắt lời: "Tôi đã điều tra, căn bản không có ai bắt nạt cháu... sách..."

"Phải chăng chính con của cô xé!" Câu nói này dĩ nhiên anh ta giấu trong lòng, không nói ra.

"Mẹ Giang Mạn, tôi phải lên lớp, chuyện của cháu, tôi sẽ lưu ý!" Nguyên Ngụy Phong vội vã thoát thân.

"Thầy Nguyên... Thầy..." Mẹ Giang Mạn quýnh lên, kéo cánh tay của anh ta.

Hồng Lương nghe tiếng ồn ào liền bước ra ngoài, trông thấy cảnh này: "Thầy Nguyên, chuyện gì vậy?"

Nguyên Ngụy Phong cố gỡ cánh tay ra: "Chủ nhiệm Hồng, là phụ huynh học sinh."

Hồng Lương nghiêm mặt: "Có việc thì vào văn phòng nói chuyện, trong hành lang không hay chút nào."

Nguyên Ngụy Phong khổ sở: "Chủ nhiệm, thầy xem đến giờ em phải lên lớp rồi!"

Giằng co ở đây là không được, Hồng Lương không còn cách nào khác, đành quay sang người phụ nữ trung niên: "Vị phụ huynh này, mời chị sang phòng làm việc của tôi, không nên để trễ giờ học của học sinh đúng không?"

Mẹ Giang Mạn nghe nói là chủ nhiệm, cô ta liền gật đầu đồng ý.

Nguyên Ngụy Phong sau khi dạy xong, bị Hồng Lương gọi vào văn phòng: "Tình huống của học sinh Giang Mạn là thế nào?"

"Chính là cô bé luôn đứng áp chót trong các kỳ thi!"

Vừa nghe học sinh áp chót, Hồng Liên biết ngay là ai, một cô bé gầy gò, dáng vẻ nhút nhát, mỗi lần thi đều rất tệ: "Mẹ cô bé nói nó bị bạn cùng lớp bắt nạt là có thật không?"

Nguyên Ngụy Phong ngay lập tức trả lời: "Con bé nói láo. Thầy vẫn chưa biết mấy chiêu trò của nó. Bài tập không làm thì đổ cho bạn học ném vở mất, không muốn đọc sách thì xé hết sách đi!"

Hồng Lương nghe hết câu chuyện, gật đầu: "Nếu đúng là như vậy thì thôi!"

Nghĩ đến việc quan trọng, sắc mặt ông ta trở nên nghiêm túc hơn: "Thầy phải biết gần đây Sở Giáo Dục sắp về đây thanh tra. Nếu thật sự có hiện tượng bạo lực học đường chắc chắn sẽ gây bất lợi cho cuộc bình chọn thi đua của trường chúng ta."

Nguyên Ngụy Phong dĩ nhiên biết được tầm quan trọng của chuyện này: "Tôi biết rồi chủ nhiệm!"

Thế nhưng hai ngày sau, không ngờ Nguyên Ngụy Phong tận mắt chứng kiến cảnh Giang Mạn bị một nữ sinh đá nằm lăn trên đất, bị giẫm đạp không hề giãy dụa, và người ra tay chính là cô bé học giỏi nhất lớp La Tư Nghiên, đám nữ sinh còn lại xé sách giáo khoa mới mua của Giang Mạn.

"Không phải mày cũng không biết làm sao? Vậy để bọn tao xé vở bài tập giúp mày!"

"Giang ngu đần, phải chăng mày nên cảm ơn bọn tao?"

"Nó làm sao biết được mình ngu chứ!"

"Ha ha ha... Đúng! Đúng!"

"Đồ ngu!"

"Đồ ngu!"

"Đồ ngu!"

Từng tiếng từng tiếng chói tai truyền vào tai, Nguyên Ngụy Phong cảm giác thở không nổi. Anh ta chưa từng nghĩ đến việc Giang Mạn bị bắt nạt, anh ta chưa từng nghĩ tới lớp mình chủ nhiệm lại xảy ra chuyện này? Anh ta phải làm sao? Làm sao bây giờ?

Ngay tại thời điểm anh ta muốn tiến tới ngăn cản, La Tư Nghiên đột nhiên trông thấy, cô bé hơi hoang mang, sau đó vội thu chân về, chạy về phía thầy chủ nhiệm.

Nguyên Ngụy Phong quát lớn: "Mấy đứa đang làm gì?"

La Tư Nghiên cúi đầu, dáng vẻ rất ngoan ngoãn: "Thầy Nguyên, bọn em chỉ muốn dạy dỗ nó một chút!"

Nguyên Ngụy Phong nhìn thấy Giang Mạn thân thể gầy yếu từ từ bò dậy, sự cảm thông, thương xót ập đến: "Đây là hành vi bạo lực các em có biết hay không!"

La Tư Nghiên nhìn anh ta: "Vậy... Thầy Nguyên chuẩn bị báo cáo lại với cậu của em sao?"

Nguyên Ngụy Phong lập tức im bặt, cậu của La Tư Nghiên chính là hiệu trưởng trường.

Hồng Lương trùng hợp đi ngang qua cũng chứng kiến cảnh tượng này, mở miệng phê bình qua loa, sau đó cho tất cả giải tán. Ông ta động viên Giang Mạn vài câu, lau chùi sạch sẽ đất cát rồi kêu cô bévề.

"Chủ nhiệm, bây giờ làm thế nào?" Bạo lực học đường xuất hiện, anh ta không thể coi như không biết.

Hồng Lương tựa lưng vào thành ghế, hai tay đặt trên bàn, khẽ cười: "Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thầy muốn xử lý La Tư Nghiên?"

Chuyện này Nguyên Ngụy Phong cũng tiến thoái lưỡng nan, "Nhưng Giang Mạn thật sự bị bắt nạt... Nếu lớn chuyện!"

Hồng Lương trợn tròn mắt: "Thì đừng để lớn chuyện! Thầy suy nghĩ thử xem, một học sinh giỏi nhất lớp và một học sinh chuyên đứng áp chót, cậu chọn cái nào?"

Nguyên Ngụy Phong không có ý kiến, đột nhiên câu nói này của ông ta như đưa ra một kế sách: "Chủ nhiệm... Ý thầy là!"

Hồng Lương khẽ gật đầu, vẻ mặt có phần âm u: "Nghĩ cách để đuổi học Giang Mạn."

Hai tuần sau, dưới sự "nỗ lực" của Hồng Lương và Nguyên Ngụy Phong đã thuyết phục được mẹ Giang Mạn, muốn con gái mình khá hơn nên cô ta quyết định để Giang Mạn nghỉ học.

Hai tuần sau nữa, mẹ Giang Mạn cố gắng tìm cho con một trường trung học khác.

Đến ngày báo danh, cô bé gầy yếu một thân một mình nằm trơ trọi trên đường ray xe lửa gần đó, xe lửa lao vút qua, ép đứt mất đầu cô bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.