Từ Từ Suy Lý

Chương 35: Huyết sắc huyền nghi (7)



Từ Tĩnh lựa chọn giống Từ Hoãn Hoãn.

Hoàn toàn không nghĩ tới khả năng này, Từ Hoãn Hoãn trợn tròn mắt, vô thức muốn lên tiếng phản đối. Thế nhưng, Từ Tĩnh cụp mắt nhìn cô, anh đưa tay lên môi làm động tác im lặng.

Từ Hoãn Hoãn căng thẳng bất an, trong khi đó sắc mặt Từ Tĩnh không hề có biến chuyển, đầu dây bên kia không lên tiếng, chỉ nghe được âm thanh Ngôn Lạc đang chơi vật gì đó trong tay, tựa như đang suy nghĩ đề nghị này, một lát sau Từ Tĩnh lặp lại, “Như thế nào?”

Ngôn Lạc bỗng nắm chặt thiết bị điều khiển trong tay, nhếch miệng, hai mắt híp lại, lộ ra nụ cười nguy hiểm, “Nếu như là anh đến, trò chơi này càng thêm kích thích.”

Nghe được câu trả lời, Từ Tĩnh xác nhận lần nữa: “Như vậy là đồng ý?”

Ngôn Lạc khẽ cắn ngón trỏ, ánh mắt tràn đầy hưng phấn, “Đồng ý!”

“Địa chỉ.”

Ngôn Lạc không nói thẳng cho Từ Tĩnh, “Đưa điện thoại cho Từ Hoãn Hoãn nghe máy, tôi nói cho cô ấy biết địa chỉ.”

Từ Tĩnh nhíu mày, chần chừ vài giây sau đó trả di động lại cho Từ Hoãn Hoãn, ngữ điệu không còn lạnh lùng như vừa rồi: “Hắn muốn em nghe!”

Từ Hoãn Hoãn gật đầu tiếp nhận, đặt ở bên tai, “Ngôn Lạc!”

Nghe được giọng Từ Hoãn Hoãn, Ngôn Lạc cười khẽ, giọng điệu giống như tranh công với cô: “Tôi thay đổi quy tắc trò chơi, có hài lòng chưa?”

Từ Hoãn Hoãn chỉ nói: “Đừng làm tổn thương anh ấy.” Thanh âm êm dịu nhưng đầy cứng rắn.

“A!” Một tiếng cười lạnh, Ngôn Lạc thả thiết bị điều khiển lên mặt bàn, ngón tay nhịp nhịp, giọng lạnh lùng, “Vậy thì tuân thủ quy tắc trò chơi, chỉ có thể một mình anh ta đi tới chỗ Phương Âu; nếu như có bất kỳ người nào khác xuất hiện, kết quả khó có thể nói trước.”

Từ Hoãn Hoãn cắn môi, biết được hắn không hứa hẹn nên nói thẳng: “Vậy đọc địa chỉ cho tôi.”

Ngôn Lạc nói ra một địa chỉ: “Năm phút sau bắt đầu tính giờ, địa chỉ còn lại lát nữa tôi sẽ gọi điện báo cho Từ Tĩnh.”

Từ Hoãn Hoãn ngắt máy, ngẩng đầu nhìn Từ Tĩnh, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, không chút nào căng thẳng.

“Đi thôi, thông báo cho Cao Lâm.”

Ra khỏi phòng pháp y, hai người một trước một sau đi dọc hành lang. Từ Hoãn Hoãn đặc biệt có cảm giác bất an, lông mày nhíu chặt vẫn không giãn ra, cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn của Từ Tĩnh vẫn không giúp cô giảm bớt âu lo của cô. Cô thà rằng chính mình đi đến chỗ Phương Âu, rõ ràng đây là lựa chọn của cô từ trước, không nên để Từ Tĩnh gánh chịu hậu quả, huống chi cô và Ngôn Lạc giao đấu đã hơn hai năm, không ai hiểu hắn hơn cô.

Nghĩ như vậy, khi sắp đến phòng làm việc của đội hình sự, Từ Hoãn Hoãn vươn tay kéo áo khoác ngoài của Từ Tĩnh, nhẹ giọng: “Quá nguy hiểm!”

Từ Tĩnh bước chậm lại, nghiêng đầu: “Một mình em đi chẳng lẽ không nguy hiểm ư?”

Đương nhiên nguy hiểm, nhưng Từ Hoãn Hoãn không muốn Từ Tĩnh gặp nguy hiểm như vậy. Cô cắn môi, siết chặt lấy, cô cảm giác nếu buông lỏng anh sẽ đi mất.

Không nghe cô trả lời, Từ Tĩnh thầm thở dài, anh dùng lý trí phân tích với cô, “Huống hồ, nếu như nọc độc tiêm vào cơ thể Phương Âu, em cũng không biết cách xử lý.”

Từ Tĩnh nói không sai, cô không cách nào phản bác. Nếu như phát sinh tình huống nguy cấp, so với cô,Từ Tĩnh tuyệt đối có ưu thế hơn, Từ Hoãn Hoãn ừ một tiếng nới lỏng tay.

Hai người đi vào phòng làm việc của đội hình sự, Cao Lâm nghe Từ Hoãn Hoãn thuật lại, nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Từ Tĩnh, nhưng hiện tại không thể làm gì. Thời gian quá cấp bách, anh ta đành ra lệnh lái xe đến địa chỉ Ngôn Lạc đã cung cấp.

Từ Hoãn Hoãn và nhóm người Cao lâm đi rồi, khoảng mười phút sau Ngôn Lạc mới gọi điện tới.

“Bây giờ ra khỏi Cục cảnh sát, gọi một chiếc taxi, sau khi lên xe tôi sẽ nói địa chỉ. Đúng rồi, nói cho kỹ thuật viên của các anh đừng phí tâm lần theo dấu vết, nếu không người phải trả giá chính là anh!” Ngôn Lạc hạ giọng uy hiếp.

Từ Tĩnh không tắt điện thoại, quay sang Chu Tề Xương: “Đừng truy theo vị trí của tôi.”

Đang chuẩn bị thiết bị, Chu Tề Xương trợn mắt, “Nhưng mà...cái này … quá....”

Từ Tĩnh bình tĩnh, giọng nói anh không chút đắn do: “Nghe tôi!”

Anh biết rõ, cho dù Chu Tề Xương muốn truy theo tung tích, xác suất thành công cũng rất nhỏ, nếu không bọn họ sớm đã biết được vị trí của Ngôn Lạc.

Chu Tề Xương nắm tóc, cuối cùng đành phải gật đầu, “Tôi biết rồi!”

Sau đó anh ta đóng chương trình.

Từ Tĩnh mang theo đồ sơ cứu, sau đó ra khỏi cục cảnh sát. Bắt một chiếc taxi ở cổng, cùng lúc đó, Ngôn Lạc gọi tới. Điện thoại kết nối, hắn trực tiếp báo địa chỉ, rồi hạ lệnh: “Ném điện thoại của anh ra ngoài cửa sổ.”

Giọng Từ Tĩnh lạnh lùng: “Có cần thiết không?”

Ngôn Lạc cười sảng khoái, “Không! Dĩ nhiên anh có thể không làm theo, chỉ là chờ tới khi đến đó anh chứng kiến....”

Ngôn Lạc còn chưa nói hết câu liền nghe tiếng động thật lớn bên tai, hắn buộc phải để điện thoại cách xa một chút, ngẩn người, lẩm bẩm: “Ném luôn rồi à!”

*

Hai mươi phút sau, xe cảnh sát chạy đến địa chỉ Ngôn Lạc đã báo, là một nhà xưởng ở ngoại thành, nhưng tới cửa nhà xưởng, bọn họ phát hiện cần có mật mã mới có thể tiến vào.

Cao Lâm nghiêng đầu nhìn Từ Hoãn Hoãn, “Mật mã có bốn ký tự.”

Đúng lúc này, di động Từ Hoãn Hoãn vang lên, chưa rút điện thoại cô đã biết là Ngôn Lạc gọi đến, mà sự thật đúng là thế.

“Hoãn Hoãn.”

Từ Hoãn Hoãn nói thẳng: “Mật mã.”

Ngôn Lạc ủy khuất: “Tôiđâu cài mật mã.”

Cách thời gian quy định chỉ còn chưa tới mười phút, Từ Hoãn Hoãn vô cùng lo lắng, “Ngôn Lạc, mật mã là gì?”

So với giọng đầy âu lo của Từ Hoãn Hoãn, ngữ điệu của hắn hoàn toàn đối lập: “Em hẳn phải biết tôi sẽ cài mật mã gì.”

Phản ứng đầu tiên của Từ Hoãn Hoãn, “Sinh nhật anh? Ngày đầu tiên giết người?”

Ngôn Lạc phản bác, “Tiếp tục đoán đi.”

“Ngày cuối cùng anh giết người? Ngày anh đào thoát?” Từ Hoãn Hoãn dừng lại một chút, “Hay là ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt?”

Nghe Từ Hoãn Hoãn nói hai chữ ‘chúng ta’, Ngôn Lạc tựa như rất hài lòng, liền nói cho cô gợi ý, “Có liên quan tới em, một mật mã đơn giản.”

Từ Hoãn Hoãn nháy mắt rõ ràng, “Sinh nhật tôi?” Lúc nói ra khỏi miệng trong lòng cô không có một chút vui vẻ.

Ngôn Lạc cười nhẹ, “Đương nhiên, em biết tôi...” Hắn vẫn chưa nói xong đã nghe tiếng ‘tút tút’ ở đầu dây bên kia, giọng nói có phần bất mãn: “Sao cũng tắt luôn thế này?”

Từ Hoãn Hoãn ấn ngày sinh của mình, mật mã chính xác, cửa mở. Cao Lâm cùng mọi người xông vào nhà xưởng, ở giữa nhà xưởng quả nhiên có một người đàn ông bị trói ở trên ghế, ngoài miệng dán băng dính, thấy có người tiến vào anh ta kích động giãy dụa.

Nói thật,khi trông thấy người đàn ông đó, Từ Hoãn Hoãn có chút kinh ngạc. Dựa theo tính cách của Ngôn Lạc mà nói, cô cảm thấy sẽ không hề có bất cứ người nào bị bắt, cô cho rằng Ngôn Lạc thích chứng kiến cảnh bọn cô xông vào đây và phát hiện ra không có một bóng người hơn.

Từ Hoãn Hoãn phát hiện tâm tư của Ngôn Lạc càng ngày càng khó suy đoán.

Trên mu bàn tay người đàn ông cắm kim tiêm, một đoạn dây dài trong suốt gắn với một túi chất lỏng, ắt hẳn là chất độc theo như Ngôn Lạc đã nói. Hắn nhất định đã tính toán thời gian rất kỹ, chỉ còn một chút nữa thôi chất độc sẽ chạy vào cơ thể người đàn ông.

Cao Lâm rút kim tiêm ra, sau đó tháo băng dính trên miệng anh ta.

Người đàn ông rõ ràng bị hù doạ không ít, sắc mặt trắng bệch. Sau khi được mở trói, cả người đều buông thõng trên ghế. Hình như anh ta không nghe thấy câu hỏi của Cao Lâm, chỉ cầm lấy tay Cao Lâm khóc lóc, gào rống: “Tôi sẽ không ăn trộm ăn cắp nữa. Đồng chí cảnh sát, tôi sẽ không ăn trộm nữa đâu!”

Bị Ngôn Lạc bắt tới đây cũng chẳng phải kẻ vô tội. Từ Hoãn Hoãn nhớ tới quy tắc trò chơi của Ngôn Lạc, trong lòng càng thêm bất an. Nếu như lời hắn nói không hẳn là sự thật hoàn toàn, vậy Từ Tĩnh bên kia...

Năm phút sau khi Cao Lâm giải cứu người thành công, Từ Tĩnh cũng tới đích, cũng là một nhà xưởng bỏ hoang, địa chỉ nhìn không ra. Anh bước tới cửa, cũng cần bốn số mật mã mới có thể mở ra.

Gần như không cần suy nghĩ, Từ Tĩnh ấn bốn con số, nhìn mật mã chính xác, đôi mắt anh càng thêm âm u, mật mã chính là ngày sinh của Từ Hoãn Hoãn.

Từ Tĩnh đẩy cửa đi vào, trong không gian rộng lớn của nhà xưởng, có một người đàn ông trẻ tuổi bị trói. Anh bước qua, ngừng trước mặt hắn. Trước khi đến đây, Từ Tĩnh có xem qua ảnh chụp của Phương Âu, cơ bản xác định đúng là hắn.

Trán Phương Âu đầy mồ hôi, tay chân bị trói chặt vào ghế, nhưng Từ Tĩnh cũng không nhìn thấy ống tiêm nào hết, ngược lại chú ý tới biểu hiện khác thường của hắn.

Từ Tĩnh tháo băng dính trên miệng hắn. Phương Âu liếm môi dưới, ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt mình, ánh mắt hắn pha trộn sự tức giận và tiếc nuối, không có đến một tia sợ hãi. Hắn ho khan một tiếng, thanh âm khàn khàn, “Tôi nghĩ Mạn Tam sẽ tới.”

Từ Tĩnh không trả lời anh ta, thậm chí còn không nhìn vào mặt hắn. Anh vươn tay kéo áo khoá áo khoác của hắn. Đột nhiên chiếc điện thoại di động cách đó không xa reo lên.

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên trong căn nhà xưởng trống trải. Từ Tĩnh đi tới, khom lưng cầm lấy, nhận điện.

Tiếng cười của Ngôn Lạc truyền tới, hắn phá lên cười sung sướng: “Nào có hài lòng với món quà của tôi không?”

Từ Tĩnh khẽ nhếch miệng, ánh mắt nhìn vào món đồ cột bên người Phương Âu, ánh mắt lạnh thấu xương, “Ý của anh là bom?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.