Từ Từ Suy Lý

Chương 37: Thổ lộ



Không phải hiểu lầm thì ý là…

Cơ thể Từ Hoãn Hoãn phản ứng nhanh hơn đại não đang trống rỗng, gương mặt trắng nõn bỗng chốc đỏ lựng, cô vô thức lùi về sau một bước, tuy nhiên bàn tay phải nhanh chóng được một cánh tay bắt lấy, lực không mạnh không nhẹ nhưng chẳng thể nào rút ra được.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay Từ Tĩnh truyền tới mu bàn tay cô, hoàn toàn khác hẳn ngày thường, cô chỉ cảm giác khuôn mặt mình càng lúc càng nóng.

Lực cánh tay không hề giảm đi, ánh mắt Từ Tĩnh vẫn rơi trên khuôn mặt cô, giọng nói trong vắt, vẫn lạnh lùng như mọi ngày nhưng có thêm chút bất mãn: “Nghe thổ lộ xong liền đi?”

Gì? Thổ lộ?!

Hai chữ này giống như búa tạ gõ thẳng vào trái tim cô. Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt tràn đầy tình cảm của anh. Ngoài cảm giác rung động lần đầu, còn có sự hoảng loạn. Rõ ràng là cô ‘khơi chuyện’ trước, nhưng khi nghe anh thản nhiên trả lời, cô lại cảm thấy quá ngượng ngùng, cả người cứng đờ.

Từ Hoãn Hoãnkhông nhúc nhích, Từ Tĩnh cũng chỉ nhìn cô, không làm thêm bất cứ động tác nào nữa.

Với Từ Tĩnh mà nói, trước kia mỗi lần biểu đạt tình cảm,anh đều cố gắng tiết chế: thứ nhất, là do tính cách; thứ hai, là vì anh quý trọng phần tình cảm này. Hơn nữa, Từ Hoãn Hoãn thuộc tuýp người chậm phản ứng, cứ để cô dần dần quen vẫn tốt hơn. Chính vì lẽ đó, anh luôn kiên nhẫn chờ đợi, đợi một ngàycô có thể nhận ra tình cảm của anh.

Tuy nhiên, một khi đã nói, Từ Tĩnh sẽ không cho phép cô trốn tránh, anh đã nhẫn nại quá lâu;do vậy, anh muốn có được đáp án của cô, cho dù chỉ là một chút.

Từ Hoãn Hoãn nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể lắc đầu.

Từ Tĩnh thở dài, phản ứng của cô làm anh có hơi lúng túng: “Sợ sao?”

Từ Hoãn Hoãn khẽ gật đầu, thực ra so với việc bị hù doạ, cô cảm giác đang mơ nhiều hơn. Trong lòng cô, Từ Tĩnh là nam thần, cao cao tại thượng, chỉ có thể ngắm nhìn từ đằng xa.

Từ Tĩnh cau mày, “Chỉ là bị doạ thôi à? Không có gì khác ư?”

Từ Hoãn Hoãn vẫn vô thức gật đầu, nhưng khi bắt gặp vẻ thất vọng trong mắt anh, cô mới có phản ứng, cố gắng cứu vãn tình thế: “Không phải! Không phải! Có,có...”

Nhờ câu nói này, sắc mặt Từ Tĩnh dịu đi không ít, anh tiếp tục truy hỏi: “Vậy còn cái gì?”

Trong lòng Từ Hoãn Hoãn xen lẫn mọi loại cảm xúc, từ ngọt ngào, đến căng thẳng, pha thêm chút ngượng ngùng … Nhất thời không thể diễn tả thành lời, đành chậm rì rì đáp lại: “Có chút phức tạp, anh cho tôi suy nghĩ một chút!”

“Ừm!” Từ Tĩnh đáp ứng, anh buông tay cô ra, ánh mắt cũng quay sang nồi thịt kho.

Lòng bàn tay Từ Hoãn Hoãn ướt đẫm mồ hôi, cô thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo lại nghe tiếng Từ Tĩnh truyền tới, “Vậy đợi đến khi em suy nghĩ kỹ rồi chúng ta mới ăn cơm!” Giọng có chút uy hiếp.

Từ Hoãn Hoãn: “....”

Sau khi nói xong câu đó, Từ Tĩnh không ngừng tay, múc thịt kho tàu ra đĩa, rồi tiếp tục làm món khác, như chưa xảy ra chuyện gì.

Còn Từ Hoãn Hoãn chỉ dịch người sang một bước, đứng bên cạnh nhìn trộm anh. Trong đầu cô, đại não một lần nữa xoay chuyển, cô nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhất, mỗi lần ở bên Từ Tĩnh. Từ Hoãn Hoãn đột nhiên phát hiện cô quá ngốc, phản ứng quá chậm chạp, chỉ biết ngưỡng mộ từ phía xa mỗi khi người ta nấu cơm tối cho cô ăn, được người ta nắm tay, được người ta ôm vào trong ngực … Vậy mà không hề nhận ra rằng, từ rất lâu rồi, cô luôn được anh đối xử rất đặc biệt, Từ Hoãn Hoãn tự nhéo má mình, coi như tự trừng phạt.

Cảm giác ngọt ngào lan dần lan dần, len vào mọi ngóc ngách, cô mỉm cười, nụ cười hạnh phúc không thể khống chế.

Tiếng cười khúc khích của Từ Hoãn Hoãn phát ra từ sau lưng Từ Tĩnh, cô thò đầu lên phía trước, nhìn Từ Tĩnh đang cắt rau, cô khẽ nở nụ cười, muốn ‘được voi đòi tiên’: “Này … Anh Từ, em có thể hiểu lầm thêm là anh đã thích em từ rất lâu rồi không?”

Tay đang cầm dao khựng lại, nghiêng đầu nhìn Từ Hoãn Hoãn, bắt gặp đôi mắt tràn ý cười, câu trả lời của anh lại biến thành vô cùng cưng chiều, rất ôn nhu: “Cô Từ, có thể!”

Cô muốn biết thì anh sẽ cho cô biết sự thật.

Nhìn ánh mắt dạt dào tình cảm không hề che giấu của Từ Tĩnh, Từ Hoãn Hoãn rõ ràng đang ở thế chủ động ngay lập tứclại đỏ mặt thẹn thùng, cô xấu hổ, quyết định im lặng nhìn anh cắt rau.

Kỹ thuật nấu nướng của Từ Tĩnh rất thuần thục, nhất thời Từ Hoãn Hoãn bị thu hút. Làm được một nửa, anh bỗng buông dao xuống; cô không hiểu, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tay trái anh đặt sang bên phía phải của Từ Hoãn Hoãn, giam cô vào một góc.

Từ Tĩnh lui về sau một bước, cúi người áp sát cô một chút, khoảng cách giữa hai người rất gần, bầu khí cực kì ái muội, thanh âm trầm thấp, “Em định cứ đứng bên cạnh nhìn anh nấu cơm?”

Tư thế thân mật khiến khuôn mặt Từ Hoãn Hoãn đang bình thường lại lập tức ửng đỏ, cô mở to đôi mắt, thì thào: “Không được sao?”

Từ Tĩnh thản nhiên nở nụ cười, mở miệng đáp: “Anh sẽ phân tâm.”

Biểu đạt quá mức thẳng thắn của Từ Tĩnh làm Từ Hoãn Hoãn chưa kịp thích ứng, nhưng trong lòng cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, cô bụm mặt rời khỏi phòng bếp, Mạn Mạn nằm ở cửa quan sát động tác của cô, nghiêng đầu nho nhỏ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đến lúc ăn cơm tối, Từ Hoãn Hoãn đút một miếng, lại nhìn trộm Từ Tĩnh một cái, hiếm khi nào sự chú ý của cô không dồn lên mấy món ăn.

Từ Tĩnh giả bộ như không biết. Tuy nhiên việc này lặp lại quá nhiều lần, anh không thể nào bỏ qua, anh buông đũa, ngước mắt nhìn cô: “Sao vậy?”

Từ Hoãn Hoãn đang nhìn trộm, chạm phải ánh mắt của anh, lập tức cúi gằm đầu, chậm rì rì trả lời: “Không có gì.”

“Hoãn Hoãn.”

Đây là lần thứ hai Từ Tĩnh gọi cô là Hoãn Hoãn, nhưng lại là lần đầu tiên Từ Hoãn Hoãn nghe anh gọi cô thế này, tim cô đập nhanh một nhịp.

“Vâng!” Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao.

Từ Tĩnh mỉm cười, giọng nói trầm thấp, “Em có thể quang minh chính đại nhìn anh.”

Ừ nhỉ!!! Từ Hoãn Hoãn cười cười.

Bữa cơm này trải qua vô cùng ngọt ngào, Từ Hoãn Hoãn rửa bát xong đi ra phòng khách, Từ Tĩnh đang ngồi trên sofa quay lưng về phía cô, cô rón rén bước tới, ánh đèn phòng khách chiếu lên người anh, sự lạnh lùng của anh giảm đi không ít.

Bàn tay đang cầm một quyển sách, đôi mắt rũ xuống, đọc rất chăm chú.

Từ Hoãn Hoãn đi vòng qua bên kia ghế sofa, ngồi xuống bên cạnh anh, “Rửa bát xong rồi.”

“Ừm!” Khi Từ Hoãn Hoãn ngồi xuống, Từ Tĩnh cũng đóng quyển sách lại đặt trên bàn trà, vì thế Từ Hoãn Hoãn trông thấy bìa sách.

Nhìn quyển sách quen thuộc, Từ Hoãn Hoãn khẽ giật mình, “Anh đang đọc tiểu thuyết của em viết?”

Từ Tĩnh nhẹ gật đầu, “Ừm, rất hấp dẫn.”

Từ Hoãn Hoãn mở miệng hỏi theo bản năng: “Là em hay là tiểu thuyết của em?”

“Cả hai!”

Giọng nói trầm thấp vang lên triệu hồi tâm trí Từ Hoãn Hoãn, cô ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm, mặt cô đỏ bừng, cô cuống cuồng lên tiếng: “À …. Anh biết làm cách nào phân biệt được một người cười thật hay cười giả không?”

Mặc dù cô đột nhiên hỏi vấn đề này, nhưng không làm khó được pháp y Từ: “Quan sát sự chuyển động của các bó cơ trên khuôn mặt đúng không?”

“Đúng.”

Khoan đã, hình như đề tài nàykhông thích hợp lắm?

Nếu đã nhắc đến sở trường của mình, Từ Tĩnh ngay lập tức nói tiếp: “Cười thật cần đến sự tham gia của phần cơ trên mắt, vì vậy mới tạo ra những nếp nhăn phía đuôi mắt!”

“...” Từ Hoãn Hoãn chỉ muốn đập chết bản thân, bầu không khí đang yên đang lành thì đi tán gẫu chuyện da thịt gì cơ chứ!

Nhìn Từ Hoãn Hoãn đang cúiđầu, ánh mắt Từ Tĩnh đầy ý cười.

Chắc chắn lời thổ lộ của Từ Tĩnhtác động đến Từ Hoãn Hoãn quá lớn, cô tự nhận đại não mình đêm nay không nghe theo sự điều khiển của cô. Nhằm giảm bớt ấn tượng không tốt trước mặt Từ Tĩnh, cô quyết định về nhà, yên tĩnh một chút; nếu không, cứ ở đây không biết cô còn hỏi thêm câu quái đản gì nữa.

Trông thấy cô đứng dậy, anh khẽ ngẩng đầu: “Muốn về sao?”

Từ Hoãn Hoãn gật đầu một cái.

Từ Tĩnh không nói gì, cầm chìa khoá dự trữ nhà Từ Hoãn Hoãn trong tay, đi đến trước mặt cô, chìa tay ra.

Từ Hoãn Hoãn nhận lấy chìa khóa, lập tức bị tay anh nắm chặt lấy.

Cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Từ Tĩnh, giọng anh nhẹ nhàng: “Hình như anh còn chưa nghe được câu trả lời thuyết phục.”

Từ Hoãn Hoãn chớp chớp mắt,câu trả lời thuyết phục gì chứ?

Vài giây sau cô mới hiểu, chầm chậm lên tiếng: “Là câu trả lời cho việc thổ lộ sao?”

Từ Tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô, tựa như đang chờ đợi.

Một người không có kinh nghiệm như Từ Hoãn Hoãn cũng không biết nên làm gì, chỉ biết gật đầu lia lịa.

Từ Tĩnh cầm tay cô vẫn không buông, tất nhiên không hề hài lòng với đáp án này: “Gật đầu là có ý gì?”

“Ý là...” Từ Hoãn Hoãn cúi thấp đầu, đỏ mặt thầm thì.

Thanh âm nhỏ xíu, anh không nghe rõ, đành cúi thấp người, kề sát vào cô: “Cái gì?”

Nhìn gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, không biết bản thân nghĩ thế nào … Từ Hoãn Hoãn bỗng nhiên nhón chân hôn nhẹ lên môi anh.

Từ Tĩnh trông thấy Từ Hoãn Hoãn tiến lại một chút, sau đó cảm nhận được sự mềm mại trên đôi môi anh, rồi lại thoắt cái đã biến mất.

Một nụ hôn bất ngờ, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng đủ khiến cho cả hai đều sững sờ, khoảng cách giữa bọn họ rất gần. Từ Tĩnh nhìn hàng mi Từ Hoãn Hoãn lay nhẹ,lòng anh rung động, tim như được thứ gì đó quét qua, ngứa ngáy.

Từ Hoãn Hoãn phát hiện vì quá xúc động mà bản thân làm ra chuyện khác thường, Từ Hoãn Hoãn cắn môi.

Một lúc sau, cô cảm nhận được một nụ hôn nhẹ đặt trên trán cô.

Từ Hoãn Hoãn nhắm mắt lại, xúc cảm mềm mại ấy qua đi, Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt nóng bỏng của Từ Tĩnh, ánh mắt của anh tưởng chừng như muốn báo trước một chuyện kinh thiên động địa xảy ra.

Chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập loạn nhịp, đầu óc Từ Hoãn Hoãn trống rỗng: “Vậy … nếu như hôn môi phải điều động bao nhiêu khối da thịt nhỉ?”

Giọng điệu có phần rối loạn của Từ Hoãn Hoãn khiến tâm tình anh vui vẻ, anh từ từ cúi người, mãi cho đến khi môi anh và môi cô chỉ cách nhau một centimet, hé mở nụ cười: “Phải xem xem hôn như thế nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.