Tư Tự Vạn Thiên

Chương 22: Chương 22





Như đứng trước đỉnh núi cao hơn nhiều so với mặt biển, hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề mà khó khăn, những lời của Văn Anh vang vọng lại trong đầu của Đường Tự, anh có thể tiếp nhận, nhưng khó mà thông suốt được.
“Chán ghét… chính mình?” Mặc dù nửa câu đầu của Văn Anh làm Đường Tự kinh ngạc, song nửa câu sau lại khiến anh vô cùng sợ hãi.
“Anh Đường và Tư Hành cũng ở cùng nhau một khoảng thời gian ngắn rồi, anh không phát hiện ra điều gì sao?”
Lần này Văn Anh đề ra vấn đề, nhưng chị không cho Đường Tự thời gian suy nghĩ trả lời, tự mình tiết lộ đáp án: “Ba năm trước, lần đầu tiên Tư Hành đến phòng khám của tôi, cậu ấy đến một mình.

Trước khi tôi quyết định xem có tiếp nhận cậu ấy hay không, lúc cùng cậu ấy nói chuyện, tôi hoàn toàn cảm thấy cậu ấy không có vấn đề gì cả, thành tích ưu tú, đa tài đa nghệ, ở trường rất được bạn bè yêu mến.

Mặc dù được nhận nuôi nhưng quan hệ với bố mẹ rất hòa thuận, không có bất cứ mâu thuẫn gì.

Ai nhìn vào cũng khen ngợi cậu ấy là con ngoan trò giỏi, tôi thậm chí còn tưởng cậu ấy rảnh rỗi không có gì làm mới đến xin tư vấn tâm lý, nhưng tiếp tục trò chuyện, sau khi đánh giá tâm lý của cậu ấy, tôi phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng…”
Nói đến đây, như thể trước mỗi trận giông tố đều sẽ có một khoảng thời gian tĩnh lặng, Văn Anh cũng ngừng lại một chút.

Đường Tự nhân lúc này tự mình chuẩn bị tâm lý, thậm chí anh còn không nhận ra được bản thân anh đang rất căng thẳng, hô hấp như vô thức dừng lại, đợi những lời tiếp theo của Văn Anh, những lời có lẽ càng khiến anh khó mà chịu đựng được.
“Mỗi người đều có khái niệm về bản thân, bất kể ở trình độ nào.

Khái niệm bản thân có thể hiểu đơn giản là một người có thể dùng lí trí để nhìn nhận, tiếp nhận bản thân, tiếp nhận thế giới bên ngoài, đồng thời tự nhận thức về mình.

Nhưng Đường Thác hoàn toàn không có khái niệm về bản thân, thậm chí cậu ấy còn nhìn nhận rất tiêu cực về bản thân, bởi vậy mới dẫn đến việc cậu ấy khép kín chính mình, chia cắt với thế giới này.”
Tiếng nói của Văn Anh vang lên đã lâu, Đường Tự kinh hoàng từ đầu đến cuối mãi sau mới hoàn hồn trở lại, anh vội vàng muốn phản bác: “Nhưng em ấy rất ưu tú…”
“Mới đầu tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng phải giải thích với anh thế nào đây, quá trình trưởng thành về sau của cậu ấy, nói là trưởng thành, chi bằng…” Văn Anh do dự một lát như đang lựa một cách diễn đạt thích hợp: “Chi bằng nói cậu ấy đang rập khuôn theo một “cuốn sách hướng dẫn ưu tú”, trên sách hướng dẫn viết, thành tích học tập phải tốt, phải hòa hợp với mọi người xung quanh, phải nghe lời, thế nên cậu ấy bắt bản thân phải làm được bằng hết, song cậu ấy không hề cảm thấy đó là sự tài giỏi của chính bản thân cậu ấy, cậu ấy chỉ vì để mình không làm sai thêm chuyện gì nữa, vì để trở thành một đứa trẻ ngoan trong mắt người khác, nói đúng hơn là trong mắt anh, cho nên cậu ấy mới yêu cầu bản thân phải như vậy.”
Đường Tự bất động ngồi ở nơi đó, nghe Văn Anh nói từng câu một, mặc dù vẫn không dám tin nhưng dần dần anh cũng bình tĩnh lại.

Bởi anh biết lời Văn Anh nói là sự thật, dẫu có tàn khốc, nhưng đó là sự thật.

Cảm nhận được ánh mắt Văn Anh đang hướng về phía mình, Đường Tự trầm giọng nói: “Tôi… đại khái có thể hiểu được ý chị rồi.”
Lúc này Văn Anh mới tiếp lời: “Nguyên nhân cậu ấy trở nên như vậy, theo như tôi phân tích thì chủ yếu xuất phát từ hai người, người thứ nhất là mẹ của cậu ấy, mẹ cậu ấy đã sản sinh ra tư tưởng kiểu “cậu ấy không nên được sinh ra, cậu là sự sỉ nhục của mẹ mình” quá nhiều đối với cậu ấy, cho nên từ nhỏ trong tiềm thức Tư Hành đã quy mình thành một sự tồn tại không nên có.

Với cả, về cái chết của mẹ cậu ấy, Tư Hành coi mình là đại diện cho tất thảy những thống khổ mà mẹ cậu gặp phải, cậu ấy cho rằng bởi vì mẹ nhìn thấy mình, nhìn thấy hiện thực cuộc sống vô vọng về sau mới lựa chọn cái chết.”
“Nhưng những ảnh hưởng từ mẹ của cậu ấy, ở thời kì đầu có lẽ không biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể coi là một loại nguy hiểm tiềm tàng bên trong tâm lý của cậu ấy thôi.

Hi vọng anh Đường không để bụng những lời tôi nói tiếp theo đây… Nguyên nhân thực sự khiến Tư Hành hoàn toàn đánh mất khái niệm về bản thân là do hồi đó anh đưa cậu ấy rời đi.

Tôi không biết anh có hiểu hay không, lúc đó anh gần như là khởi nguồn cho toàn bộ nhận thức về thế giới này của cậu ấy, tình cảm cậu ấy dành cho anh không đơn giản chỉ là lòng ỷ lại.

Về sau cậu ấy hay tự trách mình, đối với cô Thời Hề, và với cả anh Đường nữa.

Bất kể anh nghĩ thế nào, cậu ấy vẫn luôn cho rằng cậu ấy quá tệ mới khiến anh phải từ bỏ cậu ấy.”
Văn Anh dùng hai chữ “từ bỏ”, đây có lẽ là một từ tàn khốc nhất trong thế giới tình cảm, nhất là đối với Đường Thác.
Bàn bên cạnh đã đổi sang một nhóm người khác, lần này là một bà mẹ dẫn theo con mình, đứa con đang đòi ăn phần ăn của trẻ em.

Trong lòng Đường Tự rối bời, chớp chớp đôi mắt chua xót muốn tìm một điểm tựa, tiện tay bưng cốc coca lên, chiếc cốc nặng trĩu trong lòng bàn tay, dường như có thể ép chặt đến tận tim anh.
“Tôi…” Đường Tự mở miệng muốn nói gì đó, song lần đầu tiên anh phát hiện bản thân mình vừa vụng về vừa nghèo nàn từ ngữ.
Văn Anh rất giỏi nhìn ý người khác, nói với anh: “Đừng gấp, anh có thể suy nghĩ một chút những gì tôi nói.”
Hai người bèn im lặng ngồi một lúc.

Cuối cùng, đá trong cốc của Đường Tự đều tan đi không còn chút gì.
Đứa trẻ bàn bên chắc mê mẩn bộ đồ chơi đã lâu, cầm đến tay thì Hamburger cũng không thèm ăn, ngồi ở đó vừa nói vừa cười hí hoáy khoe khoang với mẹ.
Văn Anh im lặng nhìn một lúc rồi mới thu hồi ánh mắt, đột nhiên hỏi Đường Tự: “Anh Đường này, giờ anh đã biết Đường Thác thích anh hay chưa?”

Đường Tự gật đầu: “Đã biết… Mới đầu tôi cũng âm thầm nghi ngờ đôi chút, hôm qua mới biết hoàn toàn.”
Văn Anh mỉm cười vuốt cằm, tiếp đó lại lắc lắc đầu: “Nhưng chắc chắn anh không biết cậu ấy thích anh đến nhường nào.”
“Mới nãy anh nói cậu ấy quá khích, tôi cũng bảo rồi, lúc đó thực ra không tính là quá khích đâu, chỉ là cậu ấy có lòng chiếm hữu rất mạnh đối với anh.

Về sau cậu ấy mới trở nên cực đoan, lúc đầu khi tôi mới làm trị liệu cho cậu ấy, tôi bảo, nếu muốn chấp nhận quá khứ, muốn bước ra khỏi quá khứ thì phải học cách đối mặt trước đã.

Sau này cậu ấy đưa tôi đến đây, chắc anh cũng nghĩ ra được rồi, đây là nơi anh đưa cậu ấy tới ăn, lần cuối cùng trước khi đưa cậu ấy tới chỗ bố mẹ.”
Câu chuyện McDonald mà Văn Anh kể, Đường Tự nghe mà vẫn cảm thấy quá đỗi xa xôi, cũng… không muốn nhớ lại.
“Tôi nhớ ra rồi.” Đường Tự cười khổ: “Lúc đó tôi cũng không cho em ấy ăn mấy thứ này, nhưng hình như em ấy muốn ăn lắm.

Mặc dù hạ quyết tâm đưa em ấy đến một gia đình mới, song thực ra trong lòng tôi cũng rất nuối tiếc, em ấy có làm ra chuyện gì, suy cho cùng vẫn là người ở cùng tôi một thời gian lâu như vậy.”
Đây là lần đầu tiên Đường Tự chủ động hồi tưởng lại chuyện của buổi tối hôm đó.
“Tôi bèn nghĩ, lần cuối cùng rồi, đưa em ấy đi ăn thứ em ấy thích… em ấy bảo em ấy muốn ăn McDonald.”
Đôi mắt đương rũ xuống của Đường Tự lóe lên chút ánh sáng khác lạ, chỉ rạng lên phút chốc rồi lại nhanh chóng ẩn nấp đi, vả lại còn kéo theo cả ánh sáng vốn có trong mắt anh đi mất, khiến đáy mắt anh trở nên u tịch như vực thẳm.
Thậm chí anh còn có thể nhớ như in ánh mắt khi đó của Đường Thác– đảo hai vòng, sau đó chăm chú nhìn anh, dè dặt cẩn thận, lại ngập tràn vui mừng và yêu thích.
Văn Anh cúi đầu, nói tiếp những lời chưa nói hết: “Ừm, cho nên quán McDonald này mang ý nghĩa tượng trưng đối với cậu ấy.”
“Lúc đầu đưa tôi tới, gọi đồ xong, ăn được hai miếng cậu ấy đã chạy vào nhà vệ sinh nôn, nôn xong thì rửa mặt súc miệng, quay về ăn tiếp.

Khi ấy cậu ấy rất cực đoan, luôn ép mình phải đối diện với đoạn quá khứ mà cậu ấy sợ hãi nhất.

Chúng tôi tới rất nhiều lần, cho đến khi cậu ấy có thể bình tĩnh đi gọi món, rồi không nhanh không chậm ăn hết từng chút một.


Cậu ấy bảo tôi cậu ấy đã chấp nhận được quá khứ rồi, cũng có thể đứng trước nó rồi.

Tôi hỏi cậu ấy tại sao phải ép mình như thế, cậu ấy nói bởi vì cậu ấy muốn mau chóng gặp lại anh, nhưng lại sợ mình sẽ gây chuyện.”
Cốc coca bị Đường Tự niết thành hình, một ngụm anh cũng chưa uống, nước bên trong thuận theo miệng cốc tràn ra ngoài một ít.
Cuộc nói chuyện ngày hôm nay kéo dài rất lâu, cũng tàn khốc hơn anh nghĩ rất nhiều.
Văn Anh kể với anh quá nhiều sự thật anh không biết, nghe đến cuối, anh chỉ cảm thấy khắp người đau đớn tê dại, khuôn mặt của Đường Thác vẫn luôn hiện lên trước mắt anh, có hồi nhỏ, cũng có cả hiện tại.
“Thực ra để mà nói với anh về tình huống của Tư Hành thì tôi có thể nói nhiều lắm, dù sao trước mắt, có lẽ tôi là người thấu hiểu nội tâm của cậu ấy nhất.

Nhưng có rất nhiều chuyện hôm nay tôi không có ý định kể với anh.

Tôi có thể nhìn ra anh không hề phản cảm trước tình cảm của Tư Hành, vả lại tới giờ, bất kể xuất phát từ tình cảm gì, anh đều rất thương cậu ấy.

Tôi mạo muội muốn hỏi anh một câu, anh định giải quyết thế nào việc Tư Hành yêu mến anh?”
Im lặng hồi lâu, Đường Tự nói: “Quyết định ngày đó là sai lầm lớn nhất của tôi, sai quá mức.” Anh miễn cưỡng nở nụ cười: “Sẽ không có lần thứ hai đâu.”
Văn Anh như trút được gánh nặng, điềm đạm gật đầu: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Lúc rời đi, Văn Anh thấy đứa nhóc bàn bên cuối cùng cũng bỏ đồ chơi lên bàn, chị vừa bước ra ngoài vừa ngẩng đầu nói với Đường Tự: “Tư Hành đã từng nói rất nhiều lần, buổi tối hôm đó phần ăn trẻ em được tặng kèm một bộ đồ chơi, có còn không?”
McDonald bảy năm trước, món đồ chơi được tặng đó không phải con rối tay hay đồ trang sức các loại mà là đồ chơi thực sự dành cho trẻ em– một chiếc tàu lửa nhỏ cùng với một bộ đường ray có thể lắp đặt.
Đường Tự giúp Văn Anh đẩy cánh cửa kính nặng, gật đầu: “Vẫn còn.”
Bộ đồ chơi đó vẫn luôn đặt ở tầng cao nhất trong tủ sách của anh, chưa xé vỏ bọc, cũng không có ai chơi.

Anh dọn dẹp bao lần, mỗi lần cầm nó lên đều trầm mặc đặt trở lại.
Văn Anh đứng trước cửa quán McDonald, dòng người tới lui nhiều hơn so với lúc chị mới đến, đèn cũng thắp sáng, phố phường lại càng náo nhiệt.

Chị nhìn Đường Tự, nói: “Nếu như có cơ hội, chi bằng lấy ra để cậu ấy chơi một chút, cậu ấy nhớ mãi đấy.”
Qua một thời gian thật dài, nỗi nhớ cũng trở thành khúc mắc trong lòng.
Cuối tuần hôm ấy thực ra Đường Tự có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng tinh thần anh xuống dốc, gì cũng chẳng muốn động.

Thuốc thì hút rất nhiều, đến hôm chủ nhật đi đổ rác, anh mới phát hiện túi rác toàn là thuốc lá.

Đường Tự ném túi rác vào thùng rác dưới lầu.

Anh ngẩng đầu nhìn về phương xa, phát hiện sắc trời đã trở tối, không còn thấy mặt trời nữa, chỉ còn chút nắng chiều y chang ngọn nến sắp tắt, như ban ơn vắt giữa bầu trời thế gian, rề rà không chịu trả lại thế giới cho đêm đen.
Anh lại châm một điếu thuốc, ngồi vào trong xe.
Bảy năm nay Đường Tự chưa từng chuyển nhà, song anh biết nhà của Đường Thác đã chuyển, hơn nữa điều khiến anh càng khó xử hơn chính là anh hoàn toàn không biết địa chỉ hiện giờ của Đường Thác.
Cuối tuần Đường Thác ở nhà, cả nhà cùng nhau ăn cơm, mẹ cậu lại kéo lấy cậu đi dạo trung tâm mua sắm, mua cho cậu rất nhiều quần áo mùa này.

Dự án vẫn chưa kết thúc, buổi chiều ngày chủ nhật, bố mẹ cậu lại vội vàng tới sân bay thủ đô.
Đường Thác đợi ở sảnh lớn sân bay rất lâu, tới gần giờ bay, cậu đứng trước cửa thủy tinh nhìn con quái vật cứng cáp cực lớn kia rời khỏi mặt đất, bay về phía trời xanh thăm thẳm.

Mãi đến khi nhón chân, nghểnh cổ cũng không thấy được máy bay nữa, cậu mới thu vai quay người, nom như một ông cụ tuổi già sức yếu.
Từ sân bay xa xôi trở lại, về tới nhà, cuộc gọi đến từ Đường Tự không hề báo trước vang lên.
“Ăn cơm tối hay chưa?”
Đường Thác nhìn cái bàn trống không, sờ mũi trả lời: “Em ăn rồi.”
Không biết tại sao chẳng thấy Đường Tự lên tiếng.

Sự im lặng khiến tim cậu hoảng loạn, phản ứng đầu tiên chính là, Đường Tự biết cậu nói dối mất rồi.
Đường Thác vội vàng nói: “Chưa ăn… Em… chuẩn bị ăn đây…”
Đến đoạn cuối thì giọng nói của cậu không được tự nhiên mà biến mất, bởi chột dạ, cũng bởi lo lắng Đường Tự trách cậu lừa anh.
Giọng điệu trong câu nói này ở ngay bên tai Đường Tự, còn có thêm một loại tình cảm khác.

Nhất thời anh càng cảm thấy mệt mỏi, cũng không biết phải làm sao mới khiến Đường Thác đừng dè dặt, đừng dễ dàng tự trách như vậy nữa.
Đường Tự ngồi trên ghế lái, vươn tay xoa xoa viền mắt, hỏi: “Bố mẹ em đã đi chưa?”
Không dám nói dối tiếp, Đường Thác thành thật trả lời: “Ừm, đi chiều nay rồi.”
“Vậy tôi đón em đi ăn chút gì nhé, em… gửi định vị qua wechat cho tôi.”
“Hả…” Đường Thác mù tịt đứng trong phòng khách, cậu muốn nói không cần nhưng rồi lại gắng sức bịt miệng, cuối cùng chỉ đáp một tiếng: “Ò, được.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.