Tư Vô Trần

Chương 2



Sau khi từ núi Thương Ngô trở về, ta đã bị nhiễm lạnh, nằm trên giường ba ngày không nói chuyện với ai.

Cha mẹ ta cực kì gấp gáp.

Khi còn bé, mỗi khi ta bị bệnh, chỉ cần Thẩm Nhất Cố xuất hiện thì ta sẽ khỏi ngay.

Lần này, cha mẹ ta cũng vội vàng chạy đi tìm Thẩm Nhất Cố.

Thẩm Nhất Cố đã về nhưng chẳng hề đoái hoài gì đến bệnh tình của ta, hắn vừa mở miệng ra câu đầu tiên là muốn huỷ bỏ hôn ước.

Hắn nói cả cuộc đời này của hắn chưa từng gặp qua cô gái nào đặc biệt đến vậy, hắn đã yêu nàng ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, lòng hắn không thể kiềm chế được.

Cha ta tức điên lên tát hắn một phát: “Vừa cầu hôn xong lại tới từ hôn, sao ngươi lại giày xéo con gái nhà người ta như vậy hả?”

Thẩm Nhất Cố quỳ trên mặt đất, kiên quyết bày tỏ: “Cuối cùng ta đã gặp được người mà ta muốn gắn bó cả đời, nếu bỏ lỡ chắc chắn ta sẽ hối hận. Cuộc đời quá ngắn ngủi, ta lại không muốn tạm bợ.”

Ta nằm trên giường nhìn hắn, giọng nói nhẹ tựa lông hồng: “Thẩm Nhất Cố! Chính huynh là người trêu chọc ta trước, cũng chính huynh là người lúc nhỏ ngày ngày đều nói muốn cưới ta.”

Thẩm Nhất Cố ngẩn ra, cắn răng nói: “Khi đó ta không biết thế nào là thích, Tư Phất… muội quên những chuyện đó đi. Cứ coi như chưa từng quen biết ta, rời khỏi ta, rồi muội sẽ tìm được một mối nhân duyên tốt hơn.”

Ta nhìn hắn, một giọt nước mắt vô thức rơi xuống từ khoé mắt.

Là hắn đã vẽ cho ta một giấc mộng rồi lại tự tay xé nát nó ra.

Tại sao lại như vậy? Thẩm Nhất Cố thuở niên thiếu nắm lấy tay ta và vô cùng cẩn thận hỏi ta có thích hắn hay không đã biến đâu mất rồi.

Ta nhắm mắt lại, không muốn nhìn hắn nữa.

Cha ta đuổi Thẩm Nhất Cố ra ngoài, nhân tiện đi tìm cha mẹ Thẩm hỏi chuyện.

Mẹ Thẩm gấp đến độ khóc lớn, còn cha Thẩm thì lại vỗ tay tán thưởng.

“Hay lắm! Nhất Cố rất có phong thái của ta, là đàn ông thì phải dám nghĩ dám làm! Nó cũng tử tế rồi đó chứ! Ta nghe nói Lục Cảnh Nguyệt kia rất có tài làm thơ, vô cùng xứng với con trai ta, không giống như Tư Phất cả ngày chỉ biết ghi ghi chép chép mấy thứ vô nghĩa linh tinh nghe ngóng khắp nơi.”

Cha mẹ ta khiếp sợ tới nỗi không thốt nên lời.

Cuối cùng, cuộc hôn nhân này vẫn huỷ bỏ.

Cha mẹ ta ngồi bên giường, nhìn ta rơi lệ chỉ biết an ủi: “A Phất đừng lo, cho dù sau này con không lấy ai thì cha mẹ cũng sẽ nuôi con cả đời.”

Mẹ Thẩm cũng ôm ta khóc: “A Phất, ta xin lỗi con, ta thật sự không còn mặt mũi nào mà gặp con nữa. Nếu sau này con lấy chồng, ta cũng sẽ giống như cha mẹ con chuẩn bị một phần của hồi môn thật dày cho con.”

Sau ngày hôm đó, bà ấy đã thật sự thu dọn hết đồ đạc quay về nhà mẹ đẻ, không hề trở lại nhà họ Thẩm lần nào nữa.

Vào ngày thành hôn của Thẩm Nhất Cố và Lục Cảnh Nguyệt, trên cao đường chỉ có một mình cha Thẩm ngồi.

Bọn họ chẳng biết xấu hổ, còn dám mời ta đến dự lễ.

Ta lấy lý do sức khoẻ yếu để từ chối.

Ngày hôm sau, ta điều chỉnh lại tâm trạng rồi mang theo thẻ tre đi về hướng thành Bắc.

Mới mở cửa ra đã bắt gặp vợ chồng Thẩm Nhất Cố.

Ta sững người, Lục Cảnh Nguyệt trừng mắt nhìn ta hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Ta chưa kịp trả lời thì người gác cổng nhà ta đã nhổ nước bọt mắng nhiếc: “Cái đồ cướp chồng người khác như ngươi mà đòi so với cô nương nhà chúng ta hả!”

Lục Cảnh Nguyệt cười lạnh nói: “Hai người các ngươi chỉ mới đính hôn thôi, ước định bằng miệng, không có giấy hôn khế, cũng chẳng có quan hệ pháp luật thì sao lại gọi là cướp được?”

“Ngươi nói cái gì đấy? Mục đích của việc đính hôn là để thông báo cho mọi người biết rằng con trai và con gái của hai nhà này sẽ thành hôn, ngươi…”

Ta ngắt lời đứa bé gác cổng: “Đừng để ý đến bọn họ, đóng cửa vào nhà đi.”

Nói xong, ta lạnh lùng đi về hướng Bắc.

Giọng nói của Thẩm Nhất Cố từ bên cạnh truyền đến, “Muội đi đâu vậy?”

Ta chỉ xem như tiếng chó sủa bên tai, không thèm phản ứng lại mà nhanh chóng bỏ đi luôn.

Tiếng hai người nói chuyện thỉnh thoảng lọt vào lỗ tai ta.

“Chết tiệt, người phụ nữ này sao lại vô lễ thế? Chẳng lẽ là do thù ghét ta? Lòng dạ hẹp hòi kiểu đó xứng đáng bị bạn trai bỏ!”

Chói tai quá.

Ta không thể tin được một cô gái có tài thơ ca lại ăn nói th ô tục đến vậy.

Thì ra mẫu người mà Thẩm Nhất Cố thích là như thế này.

Im lặng vài giây, Thẩm Nhất Cố mới lên tiếng, trong giọng điệu thế mà có ý áy náy với ta: “… Cảnh Nguyệt, đừng nói muội ấy như vậy.”

Ta nghĩ hắn cũng biết bản thân có lỗi với ta.

———

Ta đến thành Bắc, đi vào tửu lâu lớn nhất.

Trước khi đính hôn với Thẩm Nhất Cố, ta đã tình cờ gặp được một người phương Tây ở đây và nghe hắn kể rất nhiều chuyện xưa. Bọn ta đã hẹn nhau khi nào ta rảnh rỗi sẽ đến đây tìm hắn để nói chuyện tiếp.

Đáng tiếc thật, ta đến tửu lâu rồi lại không thấy thân ảnh hắn đâu.

Ngược lại, nhóm tiểu nhị lại bận rộn liên hoàn đến nỗi dường như không có thời gian để đón tiếp khách.

Anh chàng bàn bên mới nói cho ta hay, hoá ra đêm nay vị tướng quân trẻ tuổi nổi tiếng khắp kinh thành sẽ tổ chức yến tiệc tại đây.

Ta cũng có biết người này.

Hắn tên là Hoắc Khinh Trần, vài ngày trước vừa lập được công lớn trong trận chiến chống quân Hồ, lại có ngoại hình xuất chúng nên vừa hồi kinh đã thu hút không biết bao nhiêu phụ nữ vây quanh.

Chỉ là ta bận chuyện của Thẩm Nhất Cố nên không tham gia cuộc vui được.

Nghĩ tới đây, hôm nay người Tây kia chắc có lẽ sẽ không đến, làm ta tiếc nuối hùi hụi.

Cách đó không xa, một người đàn ông có bộ râu xồm xoàm đang ngồi nói chuyện giữa đám đông.

“… Thái Tử tiền triều chạy trốn đến Quang Châu, sau đó lên thuyền đi về hướng Tây. Ta nghe nói trên đảo nhỏ ở phía Tây có nuôi mấy vạn binh sĩ tinh nhuệ, đợi thời cơ chín muồi, hắn sẽ quay về tàn sát!”

Mọi người dưới đài hoảng loạn cả lên, “Ôi! Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ!?”

Ta lắc đầu, bước tới quát lớn: “Ngươi nói sai rồi, Thái Tử tiền triều đã chết từ lâu, sao có thể quay về được?”

Tên râu xồm thấy thế vội la lên: “Cô nhóc như ngươi thì biết cái gì?!”

“Ta đương nhiên biết! Rất nhiều bá tánh ở Quang Châu đều tận mắt nhìn thấy Thái Tử tiền triều khi đi qua Quang Châu đã bị nghĩa sĩ nơi đó bắt lại, mổ bụng làm mồi cho cá ăn. Về phần ngươi nói hắn lên thuyền đi về phía Tây và mấy vạn binh sĩ tinh nhuệ gì đó… toàn là lời nói vô căn cứ cả.”

“Ngươi đọc mấy thứ này từ quyển «Cửu Châu hương dã tập*» phải không? Để ta nói cho ngươi hay, cái tên Thập Lục Sinh viết ra cuốn sách này chỉ là một tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu chưa hiểu việc đời mà thôi. Hắn chả biết cái gì cả, tất cả đều là những chuyện bịa đặt vớ vẩn….”

*Cửu Châu hương dã tập: Tập truyện/tập thơ văn về đất nước Cửu Châu. Cửu Châu là tên gọi Hán-Việt để chỉ chín đơn vị hành chính cổ đại của Trung Quốc, sau dùng để chỉ Trung Quốc.

“Ta chính là Thập Lục Sinh đây.”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta giải thích rõ ràng từng câu từng chữ: “Mỗi một sự kiện mà ta ghi chép lại đều đã đi hỏi rất nhiều người để kiểm chứng thực hư. Vì tìm hiểu tung tích của Thái Tử tiền triều, ta thậm chí còn cùng cha ta đến Quang Châu. Nhưng ngươi! Không biết nghe được mấy câu chuyện kỳ quái từ đâu mà lại ở đây nhiễu loạn lòng người, ngươi có ý đồ gì?”

“Ta….”

Tên râu xồm nghẹn lời không trả lời được.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nam trong trẻo dễ nghe từ phía sau truyền đến.

“Cô nương là Thập Lục Sinh thật sao?”

Ta xoay người lại, xuýt chạm phải một đôi mắt sáng như sao trời.

Người này cao gầy, mặt mày tuấn lãng, mái tóc đen dài được buộc lại bằng một sợi dây đang tung bay trong gió, trông vô cùng anh khí.

Ta tự hỏi trong lòng, ở Kinh thành vậy mà có một chàng trai chói sáng rực rỡ như thế này sao? Sao trước đây ta chưa từng gặp nhỉ?

Suy nghĩ một hồi, lại nhìn vết chai hình miệng hổ của hắn, ta ngay lập tức có được đáp án, bèn khẽ gật đầu đáp: “Đúng vậy thưa Hoắc tướng quân.”

Mắt hắn bùng nổ sự ngạc nhiên vui vẻ, cũng không biết niềm vui của hắn từ đâu ra mà lại khiến hắn hân hoan như một chú sói nhỏ vừa bắt được con mồi.

“Là Thập Lục Sinh đã viết «Cửu Châu hương dã tập» phải không?”

Hình như hắn rất hứng thú với cuốn sách này.

Ta không rõ hắn đang suy nghĩ điều gì nên chỉ bình tĩnh nói: “Rảnh rỗi nên ghi chép lại một số thứ vô dụng thôi.”

“Sao lại vô dụng được? Cô có biết cuốn sách của cô sẽ bổ khuyết biết bao nhiêu đoạn lịch sử trống không?”

Hoắc Khinh Trần vội vàng bước đến gần ta, giọng nói run rẩy, chẳng biết là do kích động hay là vì cảm xúc khác.

“Thập Lục Sinh, từ lúc ta học Đại học đến khi lên Tiến sĩ, ta đã nghiên cứu về cô sáu năm, mong muốn khôi phục lại thân phận lịch sử của cô, nhưng ta chưa bao giờ ngờ tới cô lại là một cô gái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.