Giống như Cúc Văn, Liễu tướng cũng rất kinh ngạc, hai mắt khó hiểu quét Tàn
Nguyệt, muốn từ trên mặt của nàng, nhìn ra chút gì khác thường .
“Địch Mân đi rồi, hài tử của ta cũng mất, bỗng nhiên trong lúc đó, ta phát
hiện, thứ mình có thể có được thật sự không nhiều. Ân ân oán oán kiếp
trước, ta không muốn tham dự, cũng không muốn lại tiếp tục ghi hận.. . . Cha, hiện tại Nguyệt Nhi cũng chỉ có người, Nguyệt Nhi thật là thiên
mệnh sát tinh sao?”
Nước mắt, tức thời hạ xuống, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, cùng Như Yên năm đó, thật sự giống nhau.
Nhìn đôi mắt đẫm lệ quen thuộc này, nhìn bóng người mơ hồ trước mắt, Liễu
tướng chợt đi lên trước, run rẩy vươn tay, lau hai mắt đẫm lệ mờ mịt của Tàn Nguyệt.