Dấu vết thật dài, từ khóe mắt trái đến bên tai, tinh tế thật dài, giống như một con giun phấn hồng, bò lổm ngổm ở trên mặt Lam Nhi. Nhìn qua, khiến người ta đều muốn nôn.
“ Tiểu thư, người còn đang trách Lam Nhi sao? Lam Nhi xin lỗi người...”
Thấy Tàn Nguyệt xoay người, Lam Nhi vẻ mặt hổ thẹn nói.
Thấy khuôn mặt của Lam Nhi, trên mặt Tàn Nguyệt lộ ra một tia vô cùng kinh
ngạc, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, nàng vẫn mặt lo lắng, thản
nhiên nói:
Lam Nhi khẩn trương đi đến, kéo tay của Tàn Nguyệt, luống cuống vạn phần nói.
“Không có việc gì, đều đã qua!”
Bỏ qua tay Lam Nhi, đối với Lam Nhi, bây giờ nàng đã không còn bao nhiêu
cảm tình. Đừng nói cảm tình, hiện tại ngay cả hận ý cũng không có.
Hận cái gì đây? Có cái gì đáng hận, nhiều nhất, nàng cũng chỉ là một người đáng thương.
“Thật sự? Tiểu thư?”
Trong mắt hiện lên tia kinh hỉ, kèm thêm con giun kia trông rất sống động.
Nàng thế này, làm cho Tàn Nguyệt cảm thấy rất quen thuộc, giống như rất
nhiều rất nhiều năm trước, nàng vẫn cứ là Lam Nhi ngây thơ, khả ái, toàn tâm toàn ý vì nàng.
Chỉ là, đó là đã từng, hiện tại tất cả đều thay đổi...
“Ừ, ngươi có thể đi!”
Ngẩng đầu, Tàn Nguyệt lạnh lùng cười.
Dáng tươi cười của Lam Nhi trong nháy mắt cứng ngắc ở trên mặt, hai mắt nàng vô thần nhìn Tàn Nguyệt, thất vọng nói rằng:
“Tiểu thư, người vẫn không tha thứ cho Lam Nhi...”
“Không, ta tha thứ. Bởi vì vốn dĩ đã ân đoạn nghĩa tuyệt, ta vì sao phải tức
giận, phải hận ngươi chứ? Ngươi đi đi, nếu như ngươi tiếp tục ở chỗ này, ta cũng không dám cam đoan, ta sẽ không hận ngươi!”
Tâm, hơi có chút đau. Lam Nhi, nói như thế nào cũng từng có khoảng thời gian cùng nàng lớn lên ...
Thật khó tưởng tượng, đoạn thời gian đó, nếu như không có Lam Nhi cùng mình, nàng phải trải qua thế nào.
“ Tiểu thư, Lam Nhi sai rồi...”
Bịch một tiếng, Lam Nhi quỳ trên đá rải ở đường nhỏ, thanh âm rất lớn, chỗ đầu gối cũng cảm thấy rất đau...
Thế nhưng, có quan hệ gì đâu? Để được tiểu thư tha thứ, này tính là gì?