Mở mắt ra, mới nhìn thấy con ngựa của hắn, nhìn dáng vẻ lo lắng kia, trong đầu Địch Mân nháy mắt trống rỗng. . . .
Lửa sớm tắt, độ ấm trong động thấp, hắn nhịn không được run một chút. Đầu
còn có chút choáng váng, trên cánh tay có chút đau, Địch Mân bỗng nhiên
nhớ lại trước khi ngất xỉu. . .
Rắn, rắn độc!
Tàn Nguyệt? Không thương tổn đến Tàn Nguyệt chứ?
Muốn mở miệng, mới phát hiện cổ họng nóng rát đau đớn, con ngươi Địch Mân,
nhìn thấy Tàn Nguyệt nằm ở trên người mình, khóe miệng lộ ra ý cười sủng nịch:
“Nguyệt Nhi. . . . . .”
Thanh âm tuy rằng khàn khàn, nhưng hắn vẫn kêu lên, nhẹ nhàng đỡ Tàn Nguyệt, trong động lạnh, ngủ như vậy sẽ bệnh.
Một bên còn có củi chưa đốt sạch, Địch Mân khó khăn cười cười:
Nguyệt Nhi, hẳn là chịu không được nên ngủ thiếp đi. . . . . . .
“Nguyệt Nhi, tỉnh. . . . . .”
Đẩy vài cái, mới cảm thấy có phần không thích hợp, Địch Mân thở dài, bàn tay đưa đến trên mặt Tàn Nguyệt, lạnh lẽo. . .
“Nguyệt Nhi. . . . . .”
Cảm giác bất an rất nhanh tràn lại, cả người vô lực cắn răng, dùng sức di
chuyển thân mình, nâng Tàn Nguyệt dậy, cũng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ. . . .
“Nguyệt Nhi. . . . . .”
Nước mắt, bỗng nhiên rơi
xuống, khuôn mặt nhỏ thanh tú, lúc này là một màu xanh tím doạ người,
đôi môi hồng nhuận cao cao sưng phồng lên, môi màu đen, nàng không phải
là. . . .
“Nguyệt Nhi, vì sao. . . . . .”
Mặt của nàng lạnh quá, thật mát, không cảm giác một chút hơi thở. Địch Mân vươn tay, sợ hãi vươn, tay lại run run vô cùng. . .
Rốt cục, vẫn là tiến đến mũi của nàng, may mắn, còn có tia hơi thở. . .
“Nguyệt Nhi, đừng có chuyện gì, trăm ngàn đừng có chuyện gì. . . .”
Bàn tay đưa vào trong ngực, nơi đó có pháo tín hiệu chưa bao giờ dùng qua
mà Thanh thúc cho hắn. Con ngựa cúi người xuống, Địch Mân ôm Tàn Nguyệt, khó khăn đứng lên, nhỏ giọng:
“Nguyệt Nhi, chịu đựng, nhất định phải chịu đựng. . . . . .”