Nhìn bóng lưng lạnh lùng đã rời đi kia, cô đơn như thế, cố tình lại vô tình, Hạo Nguyệt bất an khẽ cắn môi, đôi môi đầy đặn thiếu chút nữa cắn ra
máu.
“Vì sao? Thái tử, nàng mất, vì sao ngươi còn đối đãi ta như vậy?”
Nghĩ đến tất cả, Tàn Nguyệt chính là kiếp nạn của nàng, là bất an lớn nhất
của nàng, nhưng chuyện cho tới bây giờ, ai có thể nghĩ đến, lại. . . .
Nước mắt, bỗng nhiên ẩn ẩn hạ xuống, bụng đau xót, không giống chợt lóe rồi biến mất như bình thường, ngược lại cứ chảy dài.
“Tiểu thư, người làm sao vậy? Mặt của người. . . .”
Rất tái nhợt!
Thậm chí ngay cả phần môi, cũng không có một tia màu. . . .
“Ta đau bụng, hình như là. . . . Sắp sinh. . . .”
Sắp sinh sao?
Vài nha đầu vừa loạn, hiện tại đã sinh, dường như còn hơn mười ngày, hay là tiểu thư sinh non?
“Bẩm phu nhân, nô tỳ vừa mới thám thính. . . .”
Một nha đầu chạy vào, chưa thấy rõ sắc mặt Hạo Nguyệt, liền vội vội vàng vàng nói.
Hạo Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy là nha đầu mình thu mua bên cạnh thái tử, nàng mặt nhăn mày nhíu, nhỏ giọng nói:
“Nghe được cái gì?”
Áp chế sự đau đớn trên người, Hạo Nguyệt khó khắn hỏi.
“Phu nhân, nhưng người. . . . . .”
Rốt cục nhìn thấy Hạo Nguyệt không bình thường, nha đầu sợ hãi lui lại mấy
bước, lo lắng xem nên nói chuyện này cho nàng biết hay không.
“Ngươi nói, nói nhanh một chút. . . . . .”
Thái tử, đừng để cho ta quá mức thất vọng! Tàn Nguyệt đã thành thân, không cần dính dáng với nàng nữa, được không?
“Dạ, phu nhân. Thái tử nói muốn phái người đi qua cứu trở về. . . . . .”
Cả người run lên, ánh sáng trước mắt ứa ra, thân mình Hạo Nguyệt lảo đảo vài cái, rốt cục chậm rãi ngã xuống.
Thái tử, người chung quy, vì sao vẫn không bỏ nàng được?
Khi tỉnh lại, bụng đau vô cùng, Lâm quý phi ở ngay bên ngoài, khẩn trương
nghe thanh âm bên trong. Trong cung đã nói cho hoàng thượng, nhưng việc
nhỏ như vậy, hoàng thượng không có khả năng đi qua.
“Nương nương, không có việc gì, cát nhân đều có thiên tướng. . . .”