Qua hồi lâu, Tàn Nguyệt cũng chưa có nghe Địch Mân nhắc tới cha mẹ, hôm nay nàng đột nhiên hỏi.
“Không có, Thanh thúc nói, tạm thời không thể nhận bọn họ.”
Địch Mân cúi đầu, trong mắt hiện lên thống khổ khó nén. Rõ ràng gần trong
gang tấc, nhưng cố tình lại không có cách nhận nhau, không thể nhận, cảm giác như thế, thật là thống khổ.
Cha mẹ cũng quan tâm Tàn Nguyệt. Nghe nói, sau khi Tàn Nguyệt hòa thân, cha liền từ chức ở triều đình, từ đó rất ít ra ngoài.
Mà sức khoẻ nương vốn không tốt, nay lại gầy đi rất nhiều, cũng già hơn rất nhiều.
“Vì sao? Lén nhận nhau cũng không thể sao?”
Nàng có trở về nhà hay không cũng không sao cả, nhưng Địch Mân không được,
Địch Mân có cha mẹ, hơn nữa bọn họ đối với Địch Mân rất tốt, vẫn luôn
rất tốt.
Nàng chỉ có một cha, tuy rằng cuối cùng cha cam nguyện
cho nàng máu, nhưng trong lòng, nàng vẫn không thể nào thích phụ thân
này.
Không tha thứ hắn, bởi vì hắn đáng xin lỗi nương.
Nương chết, trong lòng nàng mãi mãi đau đớn.
Nghĩ đến nương, trong lòng của nàng vẫn luôn đau đòi mạng.
“Nguyệt Nhi, ngày đó ta vốn muốn buộc người đàn bà kia cung khai, nhưng người
đàn bà kia mạnh miệng, không chịu thừa nhận. . . . . .”
Hiểu hơn, yêu hơn, một ánh mắt của nàng, là hắn có thể đoán được nguyên nhân.
Thấy ánh mắt Tàn Nguyệt bỗng nhiên ảm đạm, Địch Mân thở dài.
“Chuyện đó không vội! Trước làm chuyện của ngươi!”
Tàn Nguyệt hoàn hồn, vẫn là vân đạm phong khinh cười yếu ớt.
“Nhưng, Nguyệt Nhi, thời gian quá lâu, ta bảo bọn họ điều tra, gian phu kia sớm đã bị diệt khẩu, mà người bên cạnh nàng, cũng đều đã chết. . . .”
Quả nhiên là tâm ngoan độc!
Vì bảo trụ bí mật lúc trước, thậm chí ngay cả người bên cạnh cũng không buông tha!
Tàn Nguyệt thở dài một tiếng:
“Bình thường, nàng sẽ cắn chặt răng không thừa nhận. Thật vất vả đến địa vị hôm nay, nàng sẽ không dễ dàng buông tha. . . . . .”
“Dùng con của nàng cũng không được?”
Địch Mân lắc đầu, không tin trên đời này sẽ có mẫu thân nhẫn tâm như vậy,
mạng đứa nhỏ lại không so nổi vinh hoa phú quý của nàng.