Giữa trưa, ánh mặt trời hơi độc. Lâm Tri Ngư đi chân trần, bàn chân vốn trắng như tuyết bị phơi nắng đỏ bừng, Tố Châu không ngừng vẩy nước bên bờ, đau lòng nói: “Tiểu Ngư, để anh giúp em…”
“Bộp —”
Lâm Tri Ngư giơ dao chém xuống, gọn gàng nhanh chóng chặt rơi đầu một con cá, Tố Châu sờ sờ cổ mình, yên lặng nhảy sang chỗ khác nhặt cành cây.
Trên hòn đảo nhỏ yên tĩnh không một tiếng động, Lâm Tri Ngư thuần thục mổ bụng cá, quay đầu liếc nhìn Tố Châu mặt mày ủ rũ ngóng trông, lén cười thành tiếng.
Mãi đến tận ăn cơm xong Lâm Tri Ngư mới nói chuyện cùng Tố Châu, nhưng là sai khiến hắn đi thu dọn bát đũa, cậu ăn quá nhiều, no đến mức không muốn nhúc nhích, mệt mỏi nằm xoa bụng.
Tố Châu nhẫn nhục chịu khó dọn dẹp, nhìn thấy Lâm Tri Ngư nằm ngửa mặt lên trời, chỉ lộ ra cái bụng căng tròn, lười biếng như con rùa đen nhỏ, không nhịn được đưa tay sờ một chút.
Lâm Tri Ngư vỗ bỏ tay Tố Châu, xoay người sờ sờ bụng của mình, rõ ràng đã ăn no căng bụng nhưng cậu vẫn muốn ăn thêm cái gì đó.
“Cái quả màu xanh xanh hôm trước, có còn không?” – Nhịn nửa ngày, Lâm Tri Ngư thoả hiệp lộn lại, làm nũng với Tố Châu: “Em muốn ăn trái cây.”
“Em muốn ăn chua?” – Tố Châu không chắc chắn lắm, nhìn chằm chằm bụng Lâm Tri Ngư, đần độn nằm úp sấp nghe bụng cậu. Hắn từng thấy nhiều người cá mang thai, khi đó bụng họ sẽ to ra, lượng cơm ăn nhiều hơn, còn đặc biệt thích ăn đồ chua.
Lâm Tri Ngư không hiểu hắn đang làm gì, sửng sốt mấy giây sau mới phản ứng được, tức đến nổ phổi nhéo tai Tố Châu: “Anh đang làm gì thế? Em chỉ là ăn no quá, muốn tiêu cơm mà thôi!”
Còn phải bổ sung một điều, tính khí cũng rất hung dữ.
Tố Châu ngửi bụng Lâm Tri Ngư một cái cái, ngẩng đầu nói: “Anh đi tìm trái cây, bên ngoài mặt trời độc, Tiểu Ngư đừng đợi quá lâu.”
“Vậy anh về sớm một chút.” – Lời vừa ra khỏi miệng, Lâm Tri Ngư ảo não cúi thấp đầu, cậu không muốn nói câu này.
Tố Châu cười nhe răng, cắn cắn khuôn mặt Lâm Tri Ngư: “Anh sẽ về ngay.”
Lâm Tri Ngư nhìn Tố Châu bơi đi nơi khác tìm trái cây, quay người đi vào hang động, nhưng ngồi trong đó một lát cậu không chịu được nóng nên lại chạy ra ngoài hóng gió.
Hương hoa diên vĩ nhàn nhạt hòa cùng nước biển tanh nồng lại mang theo mùi thơm đặc biệt. Có lẽ là gió biển kiều diễm mềm mại động lòng người, Lâm Tri Ngư nhìn hòn đảo biệt lập này, trong lòng mơ hồ sinh ra cảm giác trung thành khó giải thích.
Trong lúc thất thần nhìn ra ngoài khơi, trong tầm mắt cậu bỗng xuất hiện một chiếc tàu hỏa phía xa xa, hình như nó đang di chuyển về phía đá ngầm này. Lâm Tri Ngư trốn xuống nước theo bản năng, len lén quan sát chiếc tàu đang tiếp cận hòn đảo kia.
Thuyền càng ngày càng gần, Lâm Tri Ngư nhìn thấy cánh buồm in hình hoa hồng, bỗng có cảm giác quen thuộc khó hiểu. Chưa chờ cậu nghĩ xong, mấy người vai u thịt bắp cầm súng nhảy xuống thuyền, nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Là cướp biển! Lâm Tri Ngư run sợ, đang chuẩn bị lén chạy trốn thì vô tình thấy một bóng người quen thuộc, Đỗ Phàn đeo trùm mắt màu đen đang đứng trên boong thuyền, cảnh giác quan sát bốn phía.
Lâm Tri Ngư không nghĩ rằng mình sẽ gặp người quen ở đây, kích động nhảy cẫng lên, vẫy tay về phía Đỗ Phàn: “Chú Đỗ!”
“Tri Ngư!” Đỗ Phàn nhìn thấy Lâm Tri Ngư đột nhiên xuất hiện, vừa mừng vừa sợ, vội vã kéo tháo phao cứu hộ trên thuyền ném xuống nước: “Mau lên đây!”
“Đỗ, thằng nhóc này là người ông muốn tìm à?” – Cướp biển trên bờ thu súng, lục tục trở về thuyền.
Lâm Tri Ngư bọc kín tấm vải hồng, ôm phao cứu hộ, được Đỗ Phàn kéo đến gần thuyền, sau đó ông cẩn thận đỡ cậu lên thuyền.
Đỗ Phàn nhìn người trước mắt bình an vô sự, xoa viền mắt đã đỏ hoe: “Tri Ngư, cuối cùng chú cũng tìm được cháu. Cháu không sao thì tốt, không sao thì tốt.”
“Ui, người đẹp từ đâu đến thế này?” – Một thanh niên tóc đỏ bước ra từ phòng điều khiển, huyét sáo với Lâm Tri Ngư: “Cậu là Lâm Tri Ngư à? Mắt cậu xinh đẹp thật đấy!”
“A Nặc!” – Đỗ Phàn liếc mắt nhắc nhở người tóc đỏ tên A Nặc kia, an ủi vỗ vai Lâm Tri Ngư: “Đừng sợ, họ không phải người xấu.”
Lâm Tri Ngư nhìn trong thuyền đầy cướp biển và súng ống, ngoài thanh niên tóc đỏ kia, tất cả mọi người đều có vẻ hung thần ác sát, cậu bất an nắm góc áo Đỗ Phàn, nhỏ giọng nói: “Chú Đỗ, chú là cướp biển thật ạ?”
“Chuyện xưa rồi, chúng ta vừa đi vừa nói, rời khỏi nơi này trước đã.” – Đỗ Phàn thẳng thắn nở nụ cười, vẫy tay với A Nặc: “A Nặc, lái thuyền.”
“Chờ một chút!” Lâm Tri Ngư đột nhiên nắm lấy cánh tay Đỗ Phàn, nghe ông nói muốn rời đi nơi này mà lòng cậu không có nửa phần vui vẻ, ngược lại còn hơi đau đớn.
“Làm sao thế?” – Đỗ Phàn nghi hoặc nhìn cậu, đợi mãi không thấy cậu trả lời, ôm lấy vai cậu: “Nghĩ gì thế, để chú dẫn cháu đi thay quần áo.”
Lâm Tri Ngư bất động thanh sắc né tránh Đỗ Phàn, quay đầu nhìn mảnh đất trống trải ấm áp, thầm nói một câu xin lỗi, sau đó quyết tâm kéo sợi dây chuyền trên cổ, ném xuống mặt biển đang nổi bọt nước.
Hòn đảo càng lúc càng thu nhỏ, cuối cùng biến thành một dấu chấm đen mờ, biến mất khỏi tầm mắt. Lâm Tri Ngư dựa vào giường, sờ lên phần cổ trống không, thất vọng mất mát nhìn ra ngoài cửa sổ.
tránh né Đỗ Phàn đụng vào, quay đầu lại liếc mắt nhìn kia mảnh trống trải lại ấm áp tiểu đảo, yên lặng mà nói một tiếng xin lỗi, sau đó tàn nhẫn quyết tâm kéo trên cổ dây chuyền, ném vào bốc lên bọt nước bên trong.
“Tri Ngư, thay quần áo xong chưa, đi ra ăn cơm!”
“A? Cháu ra ngay đây!”
Lâm Tri Ngư kéo rèm cửa sổ, ra khỏi phòng. Thiếu niên mặt mũi non trẻ mặc đồ thủy thủ xuất hiện trước mặt mọi người, thế nhưng giữa lông mày lại hiện lên một tia yêu mị, ngay cả Đỗ Phàn cũng hơi hoảng hốt.
Ánh mắt tất cả mọi người tập trung vào mình khiến LÂm Tri Ngư hơi lo lắng, cũng may Đỗ Phàn hoàn hồn đúng lúc, kéo cậu ngồi xuống bàn ăn, nhiệt tình giới thiệu: “Đây là con trai bạn tốt của tôi, Lâm Tri Ngư.”
“Chú Đỗ?” – Lâm Tri Ngư vừa định hỏi gì đó, Đỗ Phàn lại nói tiếp: “Tri Ngư, những người này đều là anh em vào sinh ra tử của chú, lần này cũng nhờ phúc của cháu, bọn chú mới cùng nhau tụ họp đi tìm cháu.”
“Nói mấy chuyện này làm gì, thằng bé không sao là tốt rồi. Lại đây, lại đây, mau ăn cơm cơmddi, đừng để thằng bé bị đói.” – Một người mặt sẹo lên tiếng.
Trong phòng có hơn mười người, ai cũng mang theo vẻ dò xét đánh giá, Lâm Tri Ngư chưa bao giờ đường đường chính chính đứng trước nhiều người như vậy, chân thành cúi người với họ: “Cảm ơn mọi người!”
Một hội cướp biển thoải mái cười to, nói trẻ con trên đất với thằng ranh trên biển không giống nhau chút nào, đứa nhỏ này vừa dễ nhìn vừa lễ phép, đáng yêu hơn thằng ranh A Nặc kia nhiều.
“Bọn chú đều là bạn của cha cháu đấy.” – Đỗ Phàn giải thích nghi hoặc cho Lâm Tri Ngư: “Khi đó bọn chú vẫn chưa có chậu vàng rủa tay như bây giờ, có một lần thuyền bị trục trặc, bọn chú suýt nữa mất mạng, may mà ba cháu tới đúng lúc, cứu được bọn chú.”
“Có phải lúc cháu còn bé từng lên thuyền của chú không ạ?” – Lâm Tri Ngư nhớ tới giấc mơ cũ, không chắc chắn lắm.
“Đúng, cháu vẫn còn nhớ à? Lúc đấy cháu còn chưa được hai tuổi, chú mời cả nhà đến đảo bụi gai chơi, ban đầu cha cháu còn không đồng ý.” – Trên mặt Đỗ Phàn là vẻ thưởng cảm khi nhớ lại chuyện cũ: “Cha cháu là người rất hiền lành, đáng tiếc…”
” Chú Đỗ…”
“Không sao, Tri Ngư à.” – Đỗ Phàn uống hai ngụm rượu đế, cười nói: “Cuối cùng lần nãy chú không đến muộn.”
Lâm Tri Ngư nhìn đôi mắt hằn tơ máu của Đỗ Phàn, và cả mắt trái đeo trùm mắt của ông, nhớ tới ngày trước ông tịch mịch dựa vào cửa sổ nhà cậu, nói rằng mẹ ông bị thương trong lúc tìm một người bạn, có lẽ người bạn này là cha cậu.
“Chú Đỗ, chú đừng tự trách.”
Đỗ Phàn lắc đầu một cái, trước sau vẫn rất hổ thẹn trong lòng. Ngày đó ông đang lái thuyền ở gần nhà Lâm Tri Ngư, thấy ngoài khơi không bình thường nên lập tức quay đầu rời đi, vì thế mới bỏ lỡ bà người. Sau chuyện này, ông từng quay về khu biển kia tìm thi thể cố nhân, không may trong lúc tìm kiếm bị hỏng một mắt.
Những năm gần đây, Đỗ Phàn luôn đứng phía sau bảo vệ Lâm Tri Ngư, ông áy náy với cha cậu nên không dám xuất hiện, chỉ dám nhờ Chu Đại Hải và trưởng thôn chăm sóc, bảo vệ cậu, lén trừng phạt mấy đứa trẻ bắt nạt cậu, nhìn cậu lớn lên.
“Chú Đỗ à, ngày tốt đẹp thế này thì đừng thương cảm thế chứ!” – A Nặc đặt mông ngồi vào giữa hai người, nhìn chằm chằm bàn tay đeo bao tay của Lâm Tri Ngư: “Ăn cơm thôi mà, sao phải đeo cái này?”
Đỗ Phàn mải nói chuyện, bây giờ mới để ý đến tay Lâm Tri Ngư: “Tri Ngư, tay cháu làm sao vậy?”
“À, cháu bị dị ứng nhẹ, không sao đâu ạ.” – Lâm Tri Ngư hơi dịch ra ngoài, nhấm nháp món cá trước mặt, tự hỏi không biết có phải mình đã quen ăn cá biển tươi không, bây giờ ăn cá đóng hộp lại thấy hơi khó nuốt.
“Cậu ăn không nhiều lắm nhỉ.” – A Nặc nhích đến gần cậu: “Làm sao, không có ai nướng cá cho cậu, ăn không quen?”
Lâm Tri Ngư giật mình, đũa trong tay rơi xuốngg đất, Đỗ Phàn quan tâm hỏi cậu: “Làm sao vậy?”
“Không, không có chuyện gì.” – Lâm Tri Ngư nhìn ánh mắt dò xét của A Nặc, bình tĩnh nhặt đũa lên, đổi chủ đề: “Đúng rồi, Chú Đỗ, tại sao mọi người tìm được nơi này?”
“Bọn chú…”
“Mấy ngày trước gặp bão.” – A Nặc cười ngắt lời: “Chúng tôi bị mất phương hướng, cũng coi như ma xui quỷ khiến phát hiện mấy tảng đá ngầm kia nên tới đây.”
“Đúng là ông trời sắp đặt!” – Đỗ Phàn vui mừng: “Bão táp kéo dài cả tuần trời, lúc sắp hết lương thực thì A Nặc phát hiện một hòn đảo biệt lập, bọn chú chỉ định đến tìm chút đồ dùng thôi, không ngờ lại gặp được cháu.”
Lâm Tri Ngư miễn cưỡng cười cười, trong lòng bối rối vô cùng. Tố Châu từng nói với cậu, hòn đảo kia nằm trong vùng biển Quỷ, không có trong bất kì bản đồ nào, la bàn cũng không thể phát hiện, nếu không có chỉ dẫn đặc thù sẽ không thể tới được đó.
Ăn xong bữa cơm vô vị, Lâm Tri NGư lấy cớ say sóng về phòng, thanh niên tên A Nặc kia quá kì quái, luôn nhìn cậu bằng ánh mắt khiến người ta sởn tóc gáy, đứng ngồi không yên.
“Cốc cốc cốc —”
Tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Tri Ngư tưởng Đỗ Phàn đến gặp mình, không hỏi lời nào mà mở cửa luôn.
“Hà lố ~” – A Nặc bưng một chiếc khay đứng ngoài cửa, cười ngả ngớn: “Chú Đỗ thấy cậu ăn quá ít, bảo tôi đưa cháo cho cậu.”
“Cảm ơn, tôi không đói.” – Lâm Tri NGư lạnh nhạt đáp, nắm chốt cửa muốn đóng cửa lại.
A Nặc chặn chân trước cửa, lách người vào trong phòng: “Chậc chậc, làm sao, không chào đón tôi đến mức đấy à?”
“Anh!” – Lâm Tri Ngư trừng mắt nhìn A Nặc, cố ý không đóng cửa, ngồi gần cửa cảnh giác nhìn gã.
A Nặc liếc cánh cửa đang mở hé, rất tự nhiên ngồi trên giường của Lâm Tri Ngư: “Không cần lo lắng như thế, nếu tôi có ý đồ gì với cậu thì dù cậu có mở toang cửa cũng vô dụng thôi. Bởi vì tôi chỉ cần đập một phát cho cậu ngất xỉu, cậu muốn kêu cứu không được.”
Lâm Tri NGư bị gã nhìn thấu, hỏi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, anh muốn làm cái gì?”
“Thẳng thừng thế à?” – A Nặc đi tới trước mặt, véo khuôn mặt trơn bóng của cậu: “Vậy thì tám giờ tối nay gặp nhau trên boong thuyền.”