Có lẽ do liều lượng gây mê quá nặng, lúc Lâm Tri Ngư tỉnh lại, thân thể vẫn còn ngứa ngáy, cậu sững sờ nhìn chằm chằm hải tảo trôi trên đỉnh đầu, nửa ngày sau mới chống cánh tay ngồi xuống. Mặc dù cậu có thể tự do hô hấp dưới nước nhưng cậu vẫn chưa quen như vậy.
Thân thể vừa nhúc nhích, phía dưới truyền đến cơn đau như bị xé rách. Lâm Tri Ngư nghi hoặc cúi thấp đầu, kinh ngạc che miệng, tình hình trước mắt thực sự quá mức quái dị. Hai chân của cậu mọc đầy vảy màu xanh, không chỉ vậy, hai chân cậu đang dính vào nhau như bị dính băng dính.
Lâm Tri Ngư cố gắng dụi dụi mắt, nhưng hai chân không thể tách rời nói cho cậu biết đây không phải ảo giác, chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, chân cậu đã biến thành đuôi cá.
Lâm Tri Ngư mờ mịt ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trên thủy tinh, dưới hai mắt cậu cũng mọc vảy, màu xanh nhạt gần như trong suốt, hiện lên một tầng ánh sáng dịu dàng.
Lâm Tri Ngư hít sâu một hơi, run rẩy sờ lên khóe mắt, vảy mới rất mềm mại, có cảm xúc hơi mượt mà. Cậu tò mò mở lớn mắt nhìn mình, cảm giác đồng tử sâu hơn trước rất nhiều, cậu tới gần thủy tinh tỉ mỉ quan sát.
Đang chìm đắm trong biến hoá của cơ thể, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ầm ĩ, Lâm Tri Ngư vốn không để y nhưng nghe thấy phiên dịch viên nói tàu thủy lệch hướng, cậu hơi hồi hộp, kéo thân thể cồng kềnh dịch ra gần cửa sổ. Bên ngoài là sương mù trắng xóa, nó che kín bầu trời, ngăn cách tất cả tia sáng từ bên ngoài.
Cảnh tượng trước mắt quỷ dị mà quen thuộc, tim Lâm Tri Ngư đập nhanh hơn, cậu có dự cảm rằng Tố Châu nhất định ở gần đây. Không kịp lộ ra nụ cười vui vẻ, A Nặc liền đẩy cửa vào, cười lạnh ném dây chuyền lên sàn nhà: “Không phải muốn lấy nó à, cho cậu.”
Lâm Tri Ngư sợ hết hồn, vội vội vàng vàng rúc vào trong góc, dùng hải tảo che chắn thân thể, A Nặc khinh thường xì một tiếng: “Không cần che, cậu hôn mê lâu như vậy, cái gì nên nhìn, cái gì không nên nhìn tôi cũng nhìn hết rồi.”
“Anh tới đây làm gì!” – Lâm Tri Ngư giận dữ và xấu hổ che hạ thân, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm dây chuyền bị ném xuống đất.
A Nặc giơ chân đá nó lên trước, lộ ra điệu cười ác liệt: “Tôi có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”
Lâm Tri Ngư không trả lời, vì thế A Nặc tự nhiên nói rằng: “Tin tốt là chúng tôi không bắt được người tình của cậu, cậu không cần lo lắng. Tin xấu là tàu thủy gặp nạn, có thể phải dừng một thời gian.”
Biết Tố Châu bình yên vô sự, Lâm Tri Ngư thầm thở phào nhẹ nhõm, giả vờ mất mát: “Tôi đã nói rồi, anh ấy sẽ không tới.”
“À, cậu không lừa được tôi.” – A Nặc trào phúng cong khóe môi: “Đám người ngoài kia không biết được bản lĩnh của người cá, nhưng tôi biết rõ.”
“Nếu biết rõ, tại sao anh không nói cho họ biết, tại sao lại nói dối sương mù sắp tan?” – Lâm Tri Ngư nhìn thẳng vào mắt A Nặc, không nhịn được châm biếm lại.
A Nặc chậm rãi bước đến bên cửa sổ, chỉ chỉ ra ngoài: “Sương mù bên ngoài dày như thế, ít nhất cũng cần vài người dò đường chứ.”
Lâm Tri Ngư lạnh lùng liếc A Nặc, quay đầu đi không nói gì.
“Tôi biết người cá kia đang ở gần đây.” – A Nặc gõ gõ lớp thủy tinh, thấp giọng nói: “Hắn ta rất lợi hại, mới đó đã tìm thấy vị trí của cậu, nhưng mà, lợi hại đến đâu cũng chỉ là thân thể máu thịt mà thôi. Chỉ cần hắn dám xuất hiện, tôi sẽ để hắn có đi mà không có về!”
Cả một buổi chiều, Lâm Tri Ngư vì lời này của A Nặc mà hoảng loạn, những người này súng ống đầy đủ, nếu thực sự đối đầu chưa chắc Tố Châu đã chiếm được ưu thế. Hơn nữa, bọn họ chắc chắn sẽ bày ra tầng tầng lớp lớp cạm bẫy, chỉ chờ Tố Châu chui đầu vào lưới.
Ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, không phân biệt được mấy giờ, ánh đèn mờ trên thuyền yếu ớt trong trong sương đêm, tàu thủy đã dừng, lay động Theo sóng biển như một chiếc thuyền u linh du đãng tại trên mặt biển.
Lâm Tri Ngư nằm nhoài trong bể, khó chịu giãy dụa chi dưới, cậu cảm giác được thân thể của mình tại mơ hồ toả nhiệt, dường như có dấu hiệu động dục, nhưng Tố Châu không ở bên cạnh.
Thân thể từ từ trở nên nóng bỏng, giống như huyết dịch cả người đều đang sôi trào, Lâm Tri Ngư tức giận đập xuống thủy tinh, cọ thân dưới trơn trợt hải tảo, muốn dùng cách này giảm bớt khô nóng trong người, rồi lại phải chịu một trận ngứa ngáy xót ruột.
“A… Tố Châu…”
Lâm Tri Ngư mất công tốn sức ưỡn mình, thấp giọng gọi Tố Châu tên, hai tay không khống chế được mà nắm lấy dục vọng đang dâng trào, lung tung tuốt động, bên dưới nín trướng đến tím bầm, cậu chụm tay để nó đâm vào rút ra hơn trăm cái cũng chỉ đủ để bớt bủn rủn, nhưng không có cách nào phóng thích.
Mặt sau bị lãng quên cũng không chịu nổi cô đơn, kịch liệt co rút như cái miệng nhỏ đói ăn, phát ra tiếng kêu kháng nghị không thỏa mãn.
Lâm Tri Ngư cắn môi, ngón tay lục lọi luồn vào khe hở bí ẩn kia, móng tay sắc nhọn đè lên miệng huyệt thăm dò sờ mó một chút. Miệng thịt khát khao lập tức mút chặt đầu ngón tay cậu, phân bố ra chất lỏng sền sệt.
Miệng huyệt hư không nếm trải được ngon ngọt càng thêm vui sướng đòi hỏi, mỗi một tế bào đều đang kêu gào, muốn cậu dùng lực đâm mạnh vào trong.
“Aaa…aa… Tố Châu… Anh ở đâu… Cứu em…”
Lâm Tri Ngư không chịu đựng được nữa, cắn răng cắm thẳng ngón tay vào trong, dùng máu và chất lỏng khi nãy làm chất bôi trơn, dùng sức đào moi khe thịt ngứa ngáy, trong cơn đau đớn và khoái cảm hòa trộn vào nhau, cuối cùng cậu cũng cao trào.
Mùi máu tanh nhàn nhạt quanh quẩn trong mũi, tình dục qua đi là đau đớn vô tận, Lâm Tri Ngư hạ thân tàn tạ của mình nằm nhoài trên mặt thủy tinh, nhìn phía cửa sổ xa xa, mỏi mệt nhắm hai mắt lại.
Trong giấc mộng, thân thuyền bị va vào thứ gì đó mà nghiêng ngả một chút, sau đó, Lâm Tri Ngư cảm giác được có người đang liếm láp thân thể cậu, từ hai chân dính liền mọc vảy đến vết thương nặng nề phía sau, đầu lưỡi thô ráp nhẹ nhàng du tẩu trên da thịt, dịu dàng liếm láp vết thương bên trong.
Là Tố Châu?
Lâm Tri Ngư mất công tốn sức mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Tố Châu đang nằm bên cạnh cậu, ôm chặt cậu vào lồng ngực. Ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ khiến cậu nghĩ rằng đây là một giấc mơ đẹp, ngây ngốc cong môi cười, vui vẻ nhìn người trước mặt.
“Tiểu Ngư…”
Tiếng nói quen thuộc kéo Lâm Tri Ngư tỉnh dậy từ giấc mộng, cậu không tin nổi trợn tròn mắt, giơ tay chạm lên hai má Tố Châu, nhẹ nhàng ve vuốt như đang chạm một món đồ quý báu dễ vỡ.
“Tố Châu? Thật sự là anh sao?”
Lâm Tri Ngư kích động đến lệ rơi đầy mặt, đâm đầu vào lồng ngực đối phương, Tố Châu khẽ rên một tiếng, vuốt mái tóc ướt sũng của cậu, hổ thẹn nói: “Xin lỗi, anh tới muộn rồi.”
“Anh bị thương à?” – Lâm Tri Ngư lập tức ngẩng đầu lên, tỉ mỉ kiểm tra thân thể Tố Châu, mãi đến khi xác nhận hắn không bị thương chút nào mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh không sao.” – Tố Châu nhẹ nhàng vỗ mông Lâm Tri Ngư: “Ngược lại là em đấy, sao lại tự ra tay nặng như thế hả.”
Lâm Tri Ngư ăn đau co rụt lại, không cẩn thận áp đến một vật cứng sắc bén, lúc này cậu mới để ý mình không nằm trong bể nước mà đang nằm trên sàn nhà cùng Tố Châu, cửa sổ trên tàu bị thủng một lỗ to, gió lạnh thổi vù vù vào trong phòng, bể nước cũng bị đập tan nát.
Tố Châu ôm Lâm Tri Ngư vào trong ngực, kéo vải trắng trên bàn thí nghiệm bọc kín hai người: “Đừng lo, bọn họ ngủ hết rồi.”
Lâm Tri Ngư dựa sát trước ngực Tố Châu, lẳng lặng nghe kia tiếng tim đập mạnh mẽ trầm ổn, trong lòng cậu chưa từng chân thực như bây giờ, cậu nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay đối phương, lúng túng nói: “Anh… Nhìn thấy dây chuyền của em à?”
Tố Châu than nhẹ một tiếng, buông lỏng bàn tay đang nắm sợi dây chuyền, đeo lên cổ Lục Gia Ninh: “Đừng ném nó đi nữa, em không biết anh đã sợ thế nào vì không tìm thấy em đâu.”
“Xin lỗi…” – Lâm Tri Ngư rầu rĩ cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng hai mắt Tố Châu.
Tố Châu nâng má Lâm Tri Ngư lên, dùng giọng điệu gần như cầu xin: “Đồng ý với anh, không cần biết em tức giận ra sao, tuyệt đối không được vứt nó đi nữa, có được không?”
Trời mới biết Tố Châu đã sợ nhường nào, khi trong lòng hắn tràn đầy vui vẻ ôm một đống trái cây xanh xanh đỏ đỏ về cho vợ yêu lại không thấy nửa cái bóng của đối phương, còn ngửi thấy mùi người sống trên đảo, hắn hoảng loạn đi tìm cậu khắp nơi, suýt nữa bơi nhầm hướng vì không có vật dẫn đường.
Lâm Tri Ngư gật gật đầu, dường như đang hạ quyết tâm làm điều gì đó, cậu dứt khoát giật một chiếc vảy mới mọc trên ngực mình, Tố Châu sợ trắng bệch mặt, vội và che ngực cậu lại: “Bé ngốc này, em làm gì vậy?”
Cơn đau như bị búa bổ chầm chậm nổi lên, Lâm Tri Ngư đau đến rơi nước mắt, trịnh trọng đặt vảy vào tay Tố Châu, cười nói: “Chúng ta trao đổi, như vậy mới công bằng.”
“Tiểu Ngư…” – Tố Châu siết chặt vảy trong tay, không chắc chắn lắm, hỏi lại: “Em chấp nhận anh rồi sao?”
Lâm Tri Ngư ngượng ngùng cúi thấp đầu, nghịch nghịch dây chuyền trước ngực, cứng rắn đánh trống lảng: “Tại sao anh tìm được em?”
Không nghe thấy câu trả lời, Tố Châu cũng không nhụt chí, hắn sờ bụng Lâm Tri Ngư, cố ra vẻ bí ẩn: “Bí mật.”
Lòng hiếu kỳ của Lâm Tri Ngư nổi lên, ngay lập tức ôm lấy cổ Tố Châu, ngẩng đầu hôn hôn môi hắn: “Nói cho em đi mà.”
Tố Châu nào trải qua làm nũng mềm mại như vậy, hôn lại lên môi Lâm Tri Ngư, mút nhẹ hút mạnh một hồi, hai người ôm lấy nhau nằm vật ra sàn, dường như giờ phút này họ không ở trên con tài tàn tạ đầy nguy hiểm mà đang ở trong vùng biển yên bình.
Hai mắt Lâm Tri Ngư dần mơ hồ, không tự chủ xoay người dựa vào lồng ngực Tố Châu, dán vào phần dưới eo của hắn, cọ xát trêu chọc, trong giọng nói mang theo vẻ hờn dỗi: “Aa… Em muốn…”
“Ngoan, nhịn một chút có được không?”
Tố Châu cực lực nhẫn nhịn, không nghĩ rằng Lâm Tri Ngư đột nhiên nắm chặt thứ nửa cương của hắn, liều mạng đâm vào trong cơ thể mình. “Póc” một tiếng, thứ đó tiến sâu vào khe nhỏ quen thuộc, bị khe nhỏ bao bọc mút mát tơi bời, không màng tới hoàn cảnh hỗn độn xung quanh.
Lâm Tri Ngư không quên che miệng mình, cong người cho Tố Châu thuận tiện tiến công, huyệt nhỏ giống như con sứa đang ăn đã đời, không ngừng co rụt thỏa mãn, nhả ra chất lỏng dinh dính thơm ngọt.
Tố Châu chôn mặt vào hõm cổ Lâm Tri Ngư, hít một hơi thật sâu: “Thơm quá, cá nhỏ đã chín, có thể ăn hết rồi.”
Dứt lời, hắn đè lại bụng Lâm Tri Ngư, chầm chậm đánh đưa.
Lâm Tri Ngư cũng ngửi được mùi này, trong cả căn phòng tràn ngập một hương thơm ngọt ngào, hun cậu hoa mắt chóng mặt, cậu mơ mơ màng màng nghĩ, chẳng lẽ Tố Châu men theo mùi hương mà thân thể cậu tỏa ra để tìm tới đây?