Trên biển gió yên sóng lặng, Lâm Tri Ngư chèo chiếc thuyền gỗ nhỏ, không có mục đích mà lênh đênh trên mặt biển. Mặt trời dần lên cao, từng đốm nắng vàng rải rác trên biển. Mặt biển kéo dài đến đường chân trời, cậu hẳn là ấm đầu mới lênh đênh đi tìm một người cá.
“Tố —— Châu —— “
“Tố —— Châu —— “
Lâm Tri Ngư khép tay thành hình chiếc loa đặt bên miệng, không ngừng gọi tên Tố Châu, cậu gửi hi vọng vào gió biển mềm mại, để gió biển có thể cuốn thanh âm của cậu đến tai người cậu đang tìm kiếm.
Vừa hò vừa chèo thuyền nửa ngày trời, người muốn tìm không thấy cái bóng, dưới thuyền lại tụ tập từng đàn cá vụt qua, cảnh tượng này nhìn đồ sộ đẹp đẽ vô cùng.
“Tố Châu, rốt cuộc anh đang ở nơi nào…”
Lâm Tri Ngư buồn chán nằm ngoài bên thuyền, nhìn mặt trời chói mắt như quả cầu lửa khổng lồ chậm rãi chìm xuống, nhuộm đỏ một vùng biển xanh lam mát lạnh.Một làn gió nhẹ thoảng qua, dưới đáy thuyền nhấp nhô một cơn sóng khó nhận ra, sau đó gió như bay tới ánh nắng đỏ hồng phương xa.
Nhận thấy sự khác thường, Lâm Tri Ngư vội vã đẩy mái chèo trở về, không ngờ thuyền gỗ nhỏ chậm chạp như bị lắp thêm motor lao vút đi. Mặt biển lặng yên bị thuyền gỗ đánh tan, từng đám bọt nước tung tóe lên người, lên mặt Lâm Tri Ngư. Cậu trơ mắt nhìn thuyền của mình lao về hướng mặt trời đỏ rực.
Thuyền gỗ đột ngột dừng lại, ánh nắng hồng đỏ bao phủ xung quanh như gần trong gang tấc, mấy chục cột nước từ dưới biển phun lên dọa đám chim biển trắng ngần hoảng sợ bay đi mất. Ngay giữa mặt biển xanh rờn đột nhiên xuất hiện một đầu con cá voi lưng gù khổng lồ, nó rướn người nhảy lên không trung, phát ra tiếng kêu kỳ ảo như đang gọi bạn bè, ngay sau đó là một đàn cá voi và cá heo đồng loạt nhảy lên theo nó, vẽ ra từng đường nước cong hoàn hảo trong không trung rồi nhanh chóng chìm vào biển rộng, bơi vây quanh thuyền nhỏ của Lâm Tri Ngư.
Từ phía xa truyền đến tiếng kêu to kì lạ, trên lưng cá voi phun ra một cột nước, dưới ánh mặt trời nó lấp lánh như ẩn chứa kim cương đá quý trong đó, còn mang theo một cầu vồng nho nhỏ. Bầy chim biển không biết từ đâu bay tới, giương đôi cánh rộng bay là là trên mặt biển, tắm ánh nắng lấp lánh của buổi chiều tà. Cảnh tượng ngay trước mắt này thật sự quá khó tin, Lâm Tri Ngư ngây ngốc đứng trên thuyền, che miệng lại bật cười.
Cậu nhìn thấy một đuôi cá xanh đen vờn qua thuyền của mình, sau đó bọt nước trắng bắn lên tung tóe, Tố Châu nhảy ra khỏi mặt biển, đỡ lấy thuyền nhỏ đang lay động, ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt mang theo ý cười thần bí: “Thích không?”
“Thích lắm! Cá voi và cá heo đều do anh gọi đến đây ạ? Người cá các anh giỏi thật đấy!” – Lâm Tri Ngư không thể tin nổi mà nhìn Tố Châu, một giọt nước dính lên đuôi mắt hắn, theo hàng mi dài trượt xuống dưới. Cậu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau đi giọt nước kia: “Anh nghe thấy em gọi nên mới đến đây đúng không?”
“Không phải, là nó đưa anh đi tìm em.” – Trong con ngươi tối tăm của Tố Châu lóe lên một vệt sáng, hắn chỉ chỉ sợi dây đỏ trước ngực Lâm Tri Ngư, trên đó treo một chiếc vảy màu xanh nhạt lấp lánh.
Lâm Tri Ngư che cổ, ngại ngùng nói: “Em lấy vảy của anh làm dây chuyền, anh không ngại chứ?”
“Sao lại ngại? Anh cầu còn không được ấy.” – Tố Châu nhếch miệng cười, nụ cười này mang theo chút tà ý.
“Nhưng mà… Sao cái này lại dẫn đường cho anh đến tìm em?” – Lâm Tri Ngư hơi ngơ ngác, cậu cắn răng hỏi câu hỏi mà mình luôn hoài nghi: “Em thấy trên người anh không có vảy nào như thế này mà?”
“Có, ở đây.” – Tố Châu vuốt phần tóc dài trước ngực ra sau, ngay vị trí tim bất chợt mọc ra một đám vảy màu xanh to bằng móng tay, nếu nhìn kĩ sẽ thấy chúng đang trập trùng theo hô hấp của chủ nhân.
“Vảy nơi trái tim của người cá vừa mềm mại vừa cứng rắn, nó chứa đựng khí tức đặc biệt của người cá, chỉ cần em mang nó bên mình, không cần biết cách bao xa anh cũng sẽ tìm được em.” – Tố Châu nắm tay Lâm Tri Ngư đặt lên ngực mình, chậm rãi nói: “Đây cũng là chỗ trí mạng của người cá, bây giờ anh nói bí mật này cho em biết, sau này… Tính mạng của anh hoàn toàn nằm trong tay em.”
Dưới bàn tay là nơi ấm áp nhất của người cá, cách một lớp vảy mềm mại, Lâm Tri Ngư cảm nhận được nhịp tim kiên định của Tố Châu.
“Tại sao… Lại nói chuyện quan trọng này cho em?” – Lâm Tri Ngư luống cuống rút tay ra, cố gắng tìm kiếm đáp án trong con ngươi sâu thẳm như vùng biển sâu cả ngàn mét.
“Chuyện quan trọng không phải để nói cho người quan trọng sao?” – Tố Châu lơ đễnh vuốt ve khóe mắt Lâm Tri Ngư, nơi đó nhẵn nhụi bóng loáng dường như tơ lụa, không lưu lại một chút vết tích nào.
Ánh mặt trời và quả cầu rực lửa hòa vào nhau, cảnh sắc chạng vạng mê người và lời tâm tình của Tố Châu khiến bầu không khí lãng mạn khó hiểu, Lâm Tri Ngư đắm chìm trong đó, nhất thời quên mất định nói gì.
“Lần sau không được ra biển một mình, trên biển rất nguy hiểm, em ngoan ngoãn đợi anh trên bờ là được, biết chưa?”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tố Châu, Lâm Tri Ngư chợt nhớ mục đích mình ra đây là để dỗ “cá lớn” trước mặt, cậu vội lấy món quà mà mình đã cẩn thận chuẩn bị.
“A… Suýt thì quên mất, cái này tặng anh. Hôm qua em không nên nổi nóng với anh, anh đừng giận em nha. Anh là người bạn tốt nhất của em, trong lòng em anh vô cùng quan trọng!”
Trong hộp gỗ có một bông hoa diên vĩ, bên cạnh là một sợi dây chuyền, trên sợi dây màu đen là một vỏ sò được mài thành hình con cá nhỏ. Lâm Tri Ngư tự tay làm món quà này, các góc đều được mài nhẵn nhụi vô cùng, vỏ sò màu trắng thuần khiết không có một chút tạp chất nào trông như trân châu trắng quý hiếm.
Tố Châu cúi đầu, ra hiệu cho Lâm Tri Ngư đeo giúp mình. Hắn sờ sờ mặt dây chuyền hình cá nhỏ sống động, trong ngực như bị một con cá nhỏ đáng yêu tên Tri Ngư bơi vòng quanh, đâm vào trái tim mềm mại của hắn.
“Cảm ơn em, anh rất thích”
“Anh thích là tốt rồi…”
Hai người không nói lời nào, đều ngây ngốc nằm nhoài trên thuyền nhìn ngắm đối phương. Tố Châu nhìn đôi mắt nhu hòa chứa đầy ánh sáng của Lâm Tri Ngư, đột nhiên hiểu thế nào là chớp mắt đã qua vạn năm. Trong đôi mắt một xanh một vàng kia, dường như hắn thấy được khung cảnh cả đời này của hai người.
Có lẽ là cảnh sắc quá mức say lòng người, cũng có thể người trước mặt chính là người trong lòng bấy lâu, Tố Châu kìm lòng không đặng mà hỏi: “Tri Ngư, em có đồng ý cùng anh về biển sâu không?”
“Hả? Anh nói gì thế?” – Lâm Tri Ngư bị suy nghĩ không đâu này chọc cười, cậu chỉ chỉ vào mình: “Em là con người, làm sao sống dưới biển được. Với lại, bây giờ cũng rất tốt mà, anh có thể lên bờ bất cứ lúc nào…”
“Không phải.” – Tố Châu đơn giản nói ra suy nghĩ của mình: “Tri Ngư, anh thích em, yêu em. Anh muốn đưa em về nơi của anh, muốn mãi mãi ở bên em, chứ không phải bơi cả nửa đại dương chỉ để ở bên em trong chốc lát. Em có hiểu không?”
“Nhưng chúng ta cùng giới tính, với lại vừa mới quen, anh… Làm sao lại yêu em được?” – Lâm Tri Ngư mềm nhũn từ chối, nhưng những lời này lại như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Tố Châu.
Sao lại mới quen? Rõ ràng họ đã quen nhau từ rất rất lâu rồi. Lâm Tri Ngư khi con mặc tã, Lâm Tri Ngư khi mới tập tễnh bước đi, Lâm Tri Ngư lần đầu ra biển cùng cha mẹ,… Tất cả những lúc ấy Tố Châu đều đều núp trong bãi đá ngầm, trốn trong nước biển đen không có ánh mặt trời, len lén nhìn đứa nhỏ bi bô tập nói như cây nấm đáng yêu, rồi lại nhìn ngắm đứa nhỏ ấy lớn lên thành thiếu niên xinh đẹp kiều diễm. Trong những tháng ngày dài đẵng đó, hắn đã coi Lâm Tri Ngư là bạn đời duy nhất của mình.
Đột nhiên bị tỏ tình khiến Lâm Tri Ngư không thích ứng kịp. Ánh mắt Tố Châu chân thành đến thế, giọng điệu bình tĩnh như đang đọc lời thề đến khi biển cạn núi mòn, vậy mà cậu lại nỡ phụ lòng hắn, sợ hãi dịch ra một chút, nhìn vào mắt hắn: “Xin lỗi, em không thể đồng ý được, cảm ơn anh đã thích em, em…”
Đáp án này nằm trong dự đoán, Tố Châu trầm mặc nhắm mắt, nắm chặt mép thuyền, nói: “Là tại anh quá nóng vội, dọa em sợ rồi. Trời không còn sớm nữa, để anh đưa em về.”
Lâm Tri Ngư gật đầu không nói gì, đường về nhà dài dằng dặc, mãi đến khi mặt trăng sáng tỏ thế chỗ cho mặt trời nóng ấm, hai người mới về đến bên bờ. Tố Châu đi phía sau, không xa không gần, giống như kỵ sĩ trầm mặc đang hộ tống hoàng tử bé của hắn về nhà. Nhìn cậu an toàn lên bờ rồi hắn mới chậm rãi chìm vào đáy nước, biến mất không còn tăm hơi.
Lâm Tri Ngư nhìn bóng Tố Châu rời đi, bàn tay nắm chặt tấm vảy trước ngực. Trái tim vô thức bị treo cao cả buổi chiều dần dần hạ xuống dưới.