Tù Với Biển Sâu

Chương 8



Chuyện buồn thường xảy ra trong những ngày mưa dầm. Bầu trời xám xịt, mưa rả rích, ngoài cửa sổ vọng vào từng tiếng nhạc, tiếng kèn buồn bã, có tiếng phụ nữ và trẻ con khóc lóc kêu gào. Lâm Tri Ngư biết mọi người đang cử hành hải táng.

Theo tập tục từ xưa, những người chôn thây ngoài biển mà không tìm được xác không thể tổ chức tang lễ trong núi mà phải tổ chức ngay ngoài biển. Người làm lễ đặt quần áo người đã mất lên một chiếc thuyền nhỏ màu trắng thả ra biển. Trước khi thả, người trong thôn sẽ đặt lên đó thuyền giấy và hoa tươi, dùng nó làm vật chia buồn.

Lâm Tri Ngư nhìn thuyền giấy cậu đã gập và hoa tươi trên bàn, suy nghĩ thật lâu vẫn quyết định cầm chúng ra ngoài, đi tới bờ biển tiễn người đã mất. Nhưng cậu không biết, chuyến đi này… sẽ thay đổi vận mệnh vốn đã thăng trầm của mình.

Người dân đều đang đứng bên bờ biển, Lâm Tri Ngư nhìn thấy Đỗ Phàn, định len lén tiến lên chào hỏi, không ngờ một bà cốt đột nhiên nhảy ra, trên mặt bà đầy những nếp nhăn sâu hoắm, tóc dài tết bím hai bên, một thân mặc áo tang màu đen, trước ngực đeo đầy dây chuyền bằng xương cá.

Bà cốt nhắm mắt lại, cầm chuông bạc nhảy một điệu nhảy kì quái, trong miệng còn ngâm nga giai điệu quỷ dị, mơ hồ nghe thấy từ sinh nhật, cống phẩm, cúng tế…

Không phải chỉ là tang lễ thôi sao, tại sao lại mời bà cốt đến? Lâm Tri Ngư hơi nghi hoặc, nhón chân nhìn kĩ xem mọi người đang làm gì. Bà cốt đang tiến hành làm lễ như cảm nhận được gì đó, ngoẹo đầu sang một bên, hai mắt trợn trừng, nhấc ngón tay gầy như nhánh củi chỉ về phía Lâm Tri Ngư.

“Là nó, nó chính là đồ cúng!”

Dường như đồng ý với lời của bà cốt, mây mù mưa dầm đột nhiên dừng lại, mây đen trên bầu trời xám xịt dần tản ra, để lộ những tia nắng mỏng manh, ánh mắt của tất cả mọi người đóng lên người Lâm Tri Ngư, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

“Cháu không phải… Cháu không biết bà đang nói gì…” – Lâm Tri Ngư co rúm người lui về phía sau, cậu không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho cậu biết mình phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.

“Là cậu.” – Bà cốt chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Tri Ngư, nâng gò má cậu lên, cẩn thận đánh giá, thần sắc si mê: “Là thật… Là thật… Biến đổi… Biến đổi rồi…”

“Con mẹ nó đừng nói hươu nói vượn!” – Đỗ Phàn đẩy bà cốt sang một bên, đứng chắn trước mặt Lâm Tri Ngư: “Mấy người đang nghĩ cái gì thế? Cúng tế người sống? Con mẹ nó điên hết rồi à?”

Một thanh niên bước ra, mặt mày âm u nhìn chằm chằm Đỗ Phàn: “Tôi thấy anh mới là kẻ điên! Chu Đại Hải ngày trước bảo vệ thằng ranh này, kết quả thế nào? Kết quả là chôn xác dưới biển kia kìa!”

“Không sai!” – Bên cạnh có mấy người phụ họa theo: “Già Lam chưa bao giờ bói sau, bà là bà cốt giỏi nhất chỗ này!”

“Đúng đấy! Mấy chuyện kì lạ gần đây chắc chắn có liên quan đến thằng sao chổi này!”

“Phải cúng nó cho biển mới giảm được phẫn nộ của thần!”

Tiếng mắng chửi càng lúc càng kịch liệt, Đỗ Phàn rút dao găm bên hông ném ra ngoài, “Vèo” một tiếng, dao găm sắc bén ghim lên đá ngầm gần đó, mấy người kia lập tức ngậm miệng.

“Đi biển chết thì có gì kì lạ?” – Đỗ Phàn tức giận hét lên: “Đó là do họ xui xẻo! Hôm nay ai dám động đến thằng bé tôi làm thịt kẻ đó! Ông đây từng là hải tặc, giết người cướp của chưa bao giờ ngán!”

Lâm Tri Ngư đứng sau Đỗ Phàn, cúi đầu không dám ngẩng lên. Cậu cứ nghĩ chỉ cần mình rời khỏi thôn, mọi người sẽ không ghét cậu nữa, nhưng cậu không ngờ rằng họ nhất định không tha cho cậu, nhất định phải dồn cậu đến con đường chết mới thôi.

“Chú Đỗ.” – Lâm Tri Ngư kéo tay áo Đỗ Phàn: “Nơi này đều là quái vật ăn thịt người, chúng ta đi thôi.”

Đỗ Phàn quay người kéo cậu rời đi, mới đi được mấy bước lại nghe thấy bà cốt nói xa xôi: “Cậu tưởng… Cậu vẫn còn là con người sao?”

Hai người không quay đầu lại, Đỗ Phàn kéo cậu về nhà gỗ nhỏ, nhanh tay thu dọn đồ đạc định đưa cậu đi.

“Chú Đỗ, cháu không thể đi.” – Lâm Tri Ngư quay đầu nhìn sương mù mênh mông ngoài cửa sổ, Tố Châu vẫn còn ở nơi này.

“Nếu họ đến bắt cháu cúng cho biển thì sao? Cháu…” –  Đỗ Phàn đang nói đột nhiên dừng lại, đưa tay sờ sờ phía sau tai của Lâm Tri Ngư.

“Sao thế ạ?” – Lâm Tri Ngư cũng sờ tai mình, mờ mịt hỏi.

Đỗ Phàn lắc đầu, nhìn kĩ lại một lần. Sau tai Lâm Tri Ngư không có vết rách hay gì cả, hẳn là ông nhìn lầm rồi.

Dù khuyên bảo thế nào Lâm Tri Ngư cũng không chịu đi, Đỗ Phàn cũng bất đắc dĩ, đành móc một khẩu súng từ trong ngực áo, đặt lên bàn.

“Chú Đỗ!”

“Suỵt!” – Đỗ Phàn che miệng Lâm Tri Ngư, nói nhỏ: “Bên ngoài có người, đây là súng báo hiệu, cháu nhớ mang theo bên người, lúc nào gặp nguy hiểm thì bắn nó lên trời, hiểu chưa?”

Lâm Tri Ngư gật gật đầu, Đỗ Phàn cố ý nói to: “Ông đây cho cháu một khẩu súng lục, ai dám động đến cháu thì bắn chết nó luôn!”

Bên ngoài quả nhiên truyền đến tiếng bước chân xa dần, mấy người nghe lén vừa nghe đến đây thì sợ sệt bỏ đi. Đỗ Phàn nắm chặt vai Lâm Tri Ngư: “Thấy không, họ đang giám sát cháu. Chú không biết cháu đang do dự cái gì, nhưng muộn nhất là tối ngày mai chú sẽ đưa cháu đi.”

“Nhưng mà, ngày mai là sinh nhật cháu, cháu muốn đợi một người bạn…”

“Ở đây làm gì có bạn của cháu!” – Đỗ Phàn lớn tiếng ngắt lời: “Lâm Tri Ngư! Bảy rưỡi tối mai, chú đợi cháu ở chỗ cây hồng phía tây.”

Đỗ Phàn không cho Lâm Tri Ngư từ chối, quay người rời đi. Nhà gỗ nằm xa thôn làng, phải đi qua hai thôn nhỏ mới về được. Ông trừng mắt đánh giá xung quanh, đưa tay sờ lên trùm mắt của mình, chỉ hi vọng lần này tới kịp.

Lâm Tri Ngư ngẩn người nhìn khẩu súng trên bàn, đến khi nghe thấy tiếng kèn harmonica mới hoàn hồn. Trong phòng đen kịt, chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu qua khung cửa sổ nhỏ.

“Tố Châu?”

Lâm Tri Ngư lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, vội vàng chạy về phía biển, bò lên tảng đá ngầm lớn, Tố Châu quả nhiên đang ở phía dưới, hắn lười nhác dựa vào vách đá, trước ngực đeo kèn harmonica, cười cười nhìn cậu.

“Tri Ngư”. – Tố Châu xoay người, đuôi cá đung đưa dưới nước bắn lên bọt nước trắng, đôi mắt hắn đầy sự dịu dàng, dang hai tay trước mặt Lâm Tri Ngư.

Lo lắng bất an cả ngày nay cuối cùng cũng tan thành mây khói, Lâm Tri Ngư cong môi nhảy xuống, nhào vào lồng ngực Tố Châu:  “Em còn tưởng hôm nay anh sẽ không đến.”

Làm sao thế được? Anh yêu em còn không kịp, sao lại không tới gặp em được.

Tố Châu thầm nói lời tâm tình, cẩn thận thu móng tay sắc bén lại, lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt Lâm Tri Ngư.

“Anh có thể nghĩ là… Tiểu Ngư đang nhớ anh đúng không?”

Lâm Tri Ngư dùng hành động để trả lời, môi cậu chạm vào má Tố Châu nhẹ như cánh chuồn chuồn lướt qua mặt nước.

Tố Châu kinh ngạc trợn to hai mắt, vừa muốn mở miệng nói chuyện, tầm mắt lại bị thứ trước ngực Lâm Tri Ngư hấp dẫn, hắn chạm lên đó, cảm xúc lạnh lẽo cứng rắn khiến tâm trạng hắn chìm xuống: “Em mang súng?”

“Không phải, đây chỉ là súng báo hiệu thôi.” – Lâm Tri Ngư sợ Tố Châu hiểu lầm, vội vã móc súng ra, kể hết cho hắn chuyện ngày hôm nay.

“Thế nên, đây là nụ hôn từ biệt sao?” – Tố Châu có vẻ hứng thú nghịch khẩu súng, con người hẹp dài hơi nheo lại.

Đối mặt với sự dò xét của Tố Châu, Lâm Tri Ngư hoảng loạn dời tầm mắt, nhìn chằm chằm mặt nước gợn sóng, im lặng không lên tiếng. Cậu không muốn rời đi, không muốn có kết cục thế này, nhưng mà số phận lại cứ trêu đùa cậu.

Tố Châu rũ mắt, mắt hắn chìm trong bóng tối dường như đang hòa với nước biển lạnh lẽo. Lâm Tri Ngư chợt thấy cổ bị nắm lấy, đôi môi bị người ta mạnh mẽ xâm chiếm.

Tố Châu đang hôn cậu.

Lâm Tri Ngư không phản kháng, nụ hôn từ biệt này khiến người ta không tìm được lý do từ chối. Cậu nhắm hai mắt, chủ động ôm eo Tố Châu, tự nguyện chui vào lồng ngực lạnh lẽo của hắn.

Tố Châu quay người đặt cậu lên vách đá, đầu lưỡi trơn trượt tiến quân thần tốc, mang theo lực đạo không thể xem nhẹ đảo trong miệng cậu, giống như lưỡi rắn cuốn lấy lưỡi Lâm Tri Ngư mút mạnh vào, mang theo mười phần dục vọng chiếm hữu liếm láp từng tấc trong khoang miệng cậu. Đầu lưỡi linh hoạt không ngừng dò hỏi cổ họng nhỏ hẹp, giống như chỉ hận không thể nuốt chửng đối phương, hòa vào xương cốt của mình.

Lâm Tri Ngư bị hôn sắp nghẹt thở nhưng vẫn thuận theo hắn há to miệng, yên lặng nuốt nước bọt trong cổ, để mặc Tố Châu xâm lấn. Khóe mắt cậu đọng lại giọt nước như hạt trân châu đang phát ra ánh sáng lộng lẫy.

“Roẹt” một tiếng, móng tay sắc bén cắt phần áo trước ngực Lâm Tri Ngư, Tố Châu cúi đầu liếm lên lồng ngực cậu, ngậm lấy đầu nhũ bên trái cẩn thận nhấm nháp, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu như ẩn như hiện hoa văn, tối tăm không rõ.

“A…”

Tiếng rên rỉ động tình tràn ra, Lâm Tri Ngư kinh hoảng che miệng, theo bản năng mà ưỡn ngực dâng lên miệng Tố Châu. Hai chân cậu không biết đã quấn lấy đuôi cá từ lúc nào, khe mông bị một thứ cứng rắn nóng bỏng trượt vào, ma sát lên xuống làm phiền nó.

Ngay thời khắc ý loạn tình mê thời khắc, bên bờ bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn độn. Không chờ Lâm Tri Ngư phản ứng, Tố Châu nhanh chóng ôm lấy cậu chìm vào nước, đến khi nước biển lạnh giá che kín hai người, hắn mới hôn lên môi cậu.

Thời gian như ngừng lại, dưới đáy biển như ẩn chứa thứ gì đó vô cùng nguy hiểm, người dân trên bờ chạy rầm rầm tìm người, tất cả đều bị ngăn cách bởi cái ôm ấm áp của Tố Châu. Ánh trăng trên cao phát ra tia sáng dịu nhẹ, mặt nước êm đềm phủ một lớp ngọc sáng lấp lánh trập trùng, hai người trốn dưới nước, mơ hồ trốn xa rồi lại quang minh chính đại ôm hôn.

Sâu trong làn nước biển Tố Châu từ từ mở hai mắt, giơ tay xoa lên dấu vết nhr sai tai Lâm Tri Ngư, nơi đó có một vết rách nhỏ khép mở như đang hô hấp, từng chuỗi bọt khí nhỏ nối tiếp nhau nổi lên trên.

Trên đầu đột nhiên xuất hiện ánh lửa, đáy mắt Tố Châu xẹt qua một tia nguy hiểm, hắn ôm Lâm Tri Ngư chìm xuống dưới, mãi đến khi không còn ánh sáng nào nữa mới tiếp tục ôm người trong lòng môi lưỡi quấn quýt.

Người cá có thính giác cực kì nhạy bén, sau khi người trên bờ rời đi, Tố Châu kéo Lâm Tri Ngư hôn sâu thêm một lần rồi mới từ từ ôm cậu nổi lên mặt nước.

“Tố Châu…” – Lâm Tri Ngư mở hai mắt ra, hàng lông mi dài ướt dầm dề, từng giọt nước tròn lăn xuống như đôi mắt của người cá đang nhả từng hạt châu quý báu. – “Ngày mai là sinh nhật 18 tuổi của em, bay giờ tối mai em sẽ đợi anh bên bờ, anh nhất định phải tới đây.”

Lời từ biệt cuối cùng? Tố Châu nhìn chằm chằm đôi môi sưng tấy của Lâm Tri Ngư, nhếch miệng hiện lên một nụ cười kì quái…

Nhưng mà… Em không thể rời khỏi anh, em nhất định phải trở về biển, trở về bên anh.

Tố Châu cúi đầu dán môi lên môi Lâm Tri Ngư, nhẹ nhàng cà cà, cầm kèn harmonica trước ngực thổi nhẹ một hơi coi như câu trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.