Tử Vong Khai Đoan

Quyển 2 - Chương 12-2: Phút bình yên ngắn ngủi! (2)



Tuy Đài Loan không đủ khả năng để thành lập một tổ chức linh hồn, nhưng dù sao đây cũng không phải một khu nghèo khó gì, vậy nên chính phủ Đài Loan đã thành lập một tổ chức cùng loại với tổ chức linh hồn. Có điều, vì hoàn cảnh không cho phép nên thành viên của cái tổ chức này chỉ gồm toàn người bình thường mà thôi. Lúc này đây, những người được cử đi thăm dò khắp thành phố Đài Bắc chính là bọn họ.

Cũng bởi vì điều kiện tự nhiên nên mức độ thương vong mà cái tổ chức giống như đội đặc công này phải chịu cũng vượt xa các tổ chức linh hồn bình thường. Cũng còn may mà quỷ quái thực thể hóa tại khu vực Đài Loan này rất ít, vậy nên trước đây thương vong cũng không quá lớn. Cũng bởi vậy nên lần quỷ quái thực thể hóa với số lượng lớn này cũng chính là khảo nghiệm sau cùng mà tổ chức này phải vượt qua.

Đến khi Bùi Kiêu đón hai anh em Dương Đỉnh Thiên từ trên nóc tòa nhà cao tầng kia xuống thì cũng đã có tin báo vị trí nghi là có U Linh được gửi tới laptop của cô gái trẻ. Bùi Kiêu thấy vậy thì cũng không chần chừ gì thêm, hắn chỉ nói với Dương Đỉnh Thiên: “Ngươi cũng có năng lực đẩy bọn U Linh kia ra xa, nên nếu có U Linh tới tập kích thì ngươi ở đây bảo vệ cho bọn hắn. Ta đi giải quyết đám U Linh kia trước.” Nói rồi một mình hắn cầm thiết bị liên lạc đi mất.

Kể ra thì dài dòng nhưng quá trình thì lại tương đối đơn giản. Với sự hỗ trợ của những đặc công kia, chỉ trong vài giờ, Bùi Kiêu đã tiêu diệt xong toàn bộ U Linh trước khi vết rách không gian thông xuống Địa Ngục xuất hiện. Thậm chí, để phòng ngừa còn có U Linh trốn ở đâu đó, hắn còn trấn giữ tại chợ trung tâm Đài Bắc một đêm. Phải đến sáng ngày hôm sau, hắn mới gặp lại đám người Dương Đỉnh Thiên, lúc này mới có thể khẳng định là quỷ quái tại thành phố Đài Bắc đã bị tiêu diệt toàn bộ.

“Nếu vậy thì hôm nay chúng ta trở về Bắc Kinh thôi.”

Tại một sân bay quân sự ở bên ngoài nội thành Đài Bắc, Bùi Kiêu đang nhìn về phía cô gái trẻ và hơn mười gã đặc công sau lưng cô ta, hắn vừa cười vừa bắt tay cô: “Lần hợp tác này rất thành công! Cũng phải cám ơn cô và các đồng nghiệp của cô đã hỗ trợ tôi. Chứ nếu chỉ có mình tôi, thì trong thời gian ngắn như vậy đúng là không thể giải quyết được nhiều U Linh đến thế.”

Cô gái trẻ cười khẽ: “Không đâu! Chúng tôi phải cảm tạ anh mới đúng! May mà anh đến đây kịp lúc, chứ nếu không thì chúng tôi đã không thể nào giải quyết được đám quỷ quái thực thể hóa này nhẹ nhàng đến vậy. Có khi còn xảy ra một tai họa ấy chứ… Mặt khác, cũng xin anh cân nhắc một chút lời đề nghị của chúng tôi. Chúng tôi sẽ gửi người tới liên lạc với tổ chức linh hồn tại Đại Lục, xin được mời anh về làm hội trưởng danh dự cho tổ chức linh hồn mới được thành lập của chúng tôi. Đương nhiên, chúng tôi sẽ chỉ mời anh giúp đỡ khi có quỷ quái thực thể hóa xuất hiện mà thôi. Trong những thời gian còn lại, chúng tôi sẽ không hề hạn chế hoạt động của anh, và sẽ còn bảo đảm cung ứng vật chất đầy đủ cho anh. Rất hy vọng anh có thể cân nhắc thật kỹ chuyện này.”

Bùi Kiêu gãi gãi đầu, hắn buông tay cô gái ra rồi nói: “Tạm thời thì tôi chưa thể trả lời cô được. Dù sao thì nếu bỏ qua cấp trên mà tự ý ký kết hiệp định với các cô thì có thể sẽ rất phiền phức, mà gần đây tôi lại đang muốn hàn gắn quan hệ với cấp trên… Thế nên, các cô cứ liên hệ với cấp trên của tôi trước đi. Nếu như bọn họ đồng ý thì khi có chuyện xảy ra, tôi sẽ không ngần ngại mà tới chạy tới chi viện cho các cô. Tiện cũng nói luôn, tôi muốn đưa người Tự Do Linh Hồn và thiếu nữ kia đi cùng mình, bọn họ là mục tiêu quan trọng trong chuyến đi Đài Loan lần này của tôi.”

Cô gái trẻ lại mỉm cười rối nói: “Là linh hồn đặc thù à? Thực ra thì khi anh liên lạc và nói muốn đến giúp thì chúng tôi cũng đã suy đoán ra mục đích của anh rồi. Lúc đầu còn không dám chắc, nhưng khi thấy anh cứu linh hồn kìa thì chúng tôi đã đoán được phần nào mục tiêu của anh là gì rồi… Anh có kỹ năng Valkyrie đúng không? Chính vì vậy nên chúng tôi mới hy vọng có thể mời được anh làm hội trưởng. Nhờ kỹ năng Valkyrie mà chả mấy chốc, bên cạnh anh sẽ có một đám đông linh hồn đặc thù, vậy thì nhờ được anh đã chả khác gì nhờ được cả một đoàn đội rồi. Anh không biết để có thể nhờ được anh viện trợ thì chúng tôi sẽ phải trả cái giá chính trị lớn tới thế nào đâu!”

Bùi Kiêu cười ha hả rồi xoay người bỏ đi, vừa đi vừa đưa tay phất phất về phía sau: “Chuyện chính trị tôi không hiểu. Đó là trò chơi của những kẻ ‘trí thức cao’ mấy người, tôi thì chỉ muốn làm người bình thường thôi. Cứ như vậy nhé! Giờ tôi đưa hai người kia đi, nếu còn cơ hội sau này chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác.” Khi tiếng nói càng lúc càng nhỏ dần thì bóng Bùi Kiêu cũng càng lúc càng xa, đi về hướng chiếc máy bay quân dụng.

Cô gái trẻ mỉm cười đứng đó, nhìn theo bóng dáng Bùi Kiêu càng lúc càng xa, mãi cho tới khi thấy Bùi Kiêu đã trèo lên máy bay mới xoay người bỏ đi, cô vừa đi vừa nói: “Làm người bình thường ư? Không làm được đâu! Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, Thiên Sinh Vũ Khí dung lượng 850 đơn vị, còn có năng lực đặc thù Valkyrie, chỉ cần có bất cứ điều gì trong số đó đã đủ để không làm được người bình thường rôi… Đi thôi! Chúng ta vẫn còn khá nhiều việc phải làm đấy. Lần này chết nhiều người đến vậy thì Bộ Thông Tin muốn che giấu cũng khó đây. Ài, xem ra lại phải thức đêm nhiều nữa rồi…”

Phía bên kia, Bùi Kiêu vừa leo lên máy bay quân dụng thì liền thấy tên thanh niên Dương Đỉnh Thiên đã ngồi an vị trong khoang máy bay, bên cạnh là cô em gái vẫn chưa tỉnh lại của hắn. Cô gái nhỏ ấy dường như đã rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng khác cái là cô bé này lại có vẻ giống như đang gặp ác mộng, thân thể thi thoảng run lên, lông mày nhíu chặt lại.

Vừa thấy Bùi Kiêu đi vào khoang máy bay, Dương Đỉnh Thiên đột nhiên đứng bật dậy, chạy tới kéo cổ áo Bùi Kiêu quát lớn: “Em ấy bị làm sao vậy hả? Nói thật cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra với em ấy? Bác sĩ nói kiểm tra thì chỉ thấy não bị chấn động rất nhỏ thôi, sẽ tỉnh lại ngay. Nhưng tại sao đến giờ em ấy vẫn chưa tỉnh lại? Chắc chắn ngươi biết rõ đúng không?!”

Bùi Kiêu cười khổ một chút rồi rồi nhẹ nhàng gỡ tay Dương Đỉnh Thiên ra, đi đến bên cạnh thiếu nữ, nói: “Đó là ảo giác! Đó là loại kỹ năng mà đám U Linh kia dùng để thôi miên con người. À… có phần giống như tạo ra ác mộng vậy, sống động như thật, không thể thoát ra nổi. Nếu như không có trường khí thế của Chân Ma cấp giúp, thì có lẽ ý thức của cô ấy sẽ bị nhốt trong ảo giác đó mãi đấy.”

Dương Đỉnh Thiên đang sững sỡ nhìn hai cánh tay của mình. Vừa rồi, động tác gỡ tay hắn của Bùi Kiêu nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhã nhặn, nhưng chỉ có kẻ bị trực tiếp tác động như Dương Đỉnh Thiên mới biết cỗ sức lực kia lớn đến thế nào, nó khổng lồ đến mức khó mà chống cự nổi… Thế nhưng, nhìn cái gã như bệnh sắp chết trước mặt này, đâu có giống loại người có được sức lực kinh khủng như vậy?

Tuy kinh ngạc vô cùng, nhưng hiện giờ thì an nguy của em gái mới là quan trọng nhất. Dương Đỉnh Thiên chạy ngay tới ngồi bên cạnh Bùi Kiêu rồi vội hỏi: “Thế cái trường khí thế của Chân Ma cấp kia là cái gì… Ngươi mạnh như vậy cơ mà! Chả lẽ cũng không có à? Hãy cứu em gái ta đi! Ta thề sẽ dùng tính mạng này để báo đáp cho ngươi!”

Bùi Kiêu nghe vậy lại cười khổ: “Thật sự xin lỗi! Ta còn chưa phải cường giả Chân Ma cấp. Như ta đã nói lúc trước đấy, ta thật sự còn rất yếu kém… Nhưng ngươi cũng không cần phải quá mức lo lắng đâu ! Ở Bắc Kinh có một cường giả giả Chân Ma cấp hàng thật giá thật. Hắn sẽ cứu được em gái của ngươi.”

Hai hàng lông mày của Dương Đỉnh Thiên nhíu chặt lại, mãi tới lúc nghe Bùi Kiêu nói xong thì nét mặt hắn mới giãn ra. Lúc này, nét tỉnh táo, lạnh lùng mới trở lại trên khuôn mặt hắn. Hắn nghiêng người, dựa vào vách khoang, nhìn chăm chú Bùi Kiêu một hồi lâu rồi cất lời: “Tại sao lại cứu ta? Hoặc có thể nói là… tại sao chỉ chặt đứt tội nghiệt cho một mình ta? Đêm qua ta đã thấy vết nứt không gian hiện ra trên bầu trời, tất cả những linh hồn có tội nghiệt trói buộc đều bị cái thứ đó hút đi. Nếu người không chặt đứt tội nghiệt cho ta thì có lẽ ta cũng đã bị kéo vào trong đó rồi. Tại sao lại cứu ta? Và tại sao người chết lại biến thành linh hồn? Còn Chân Ma cấp là cái gì? Cả chuyện đám U Linh kia là như thế nào cũng rất quan trọng?”

Bùi Kiêu cũng tìm một chỗ ngồi xuống, đặt Anh Dũng Súng và Loan Đao xuống bên cạnh. Lúc này, hắn mời nhìn Dương Húc Quang nói: “Yên tâm đi! Từ đây đến Bắc Kinh còn mấy giờ bay nữa, đủ thời gian để ta kể rõ tất cả từ đầu tới cuối cho ngươi nghe… Khởi đầu của tất cả mọi chuyện, phải bắt đầu từ lý thuyết về ‘điểm giới hạn của sóng điện từ’…”

Vậy là trong vài giờ của chuyến bay, Bùi Kiêu đã kể cho Dương Đỉnh Thiên toàn bộ những gì hắn biết về giới linh hồn. Đến cuối cùng, hắn còn nói đến năng lực đặc thù Valkyrie của mình và nguyên nhân mà hắn giải cứu cho Dương Đỉnh Thiên. Nói xong thì hắn mới tạm ngừng lại, rồi nhìn thật sâu vào Dương Đỉnh Thiên.

Dương Đỉnh Thiên yên lặng nhìn chằm chằm vào hai tay mình. Khi hắn đã tập trung được tư tưởng, hai tay của hắn liền phát ra ánh sáng bạc mờ mờ, tuy không quá rõ ràng, nhưng trong khung cảnh thiếu ánh sáng của khoang máy bay, Bùi Kiêu vẫn có thể thấy rõ vầng sáng màu bạc này.

Dương Đỉnh Thiên nhìn hai tay mình một lát rồi mới nhìn về phía Bùi Kiêu nói: “Tuy không biết thứ này có phài là năng lực đặc thù mà ngươi nói tới hay không, nhưng đúng là khi ta muốn thì có thể làm phát ra thứ ánh sáng màu bạc này. Nhưng thứ này có tác dụng gì vậy?”

Bùi Kiêu lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm! Ta đã nói mà, có thể coi ta là một tân nhân từ đầu tới chân. Năng lực đặc thù của ngươi là gì thì phải đợi tới khi về Bắc Kinh, tìm người có thâm niên hỏi thì mới biết được. Nhưng mà vấn đề bây giờ là… ngươi có đồng ý với đề nghị của ta không? Ngươi có muốn gia nhập đoàn đội của ta không? Mặc dù bây giờ đoàn đội mới chỉ có ta và ngươi thôi, nhưng mà ta ta tin tưởng sẽ rất nhanh chóng tìm được thêm những đồng đội khác gia nhập. Gia nhập chứ!”

Dương Đỉnh Thiên lại đưa mắt nhìn về phía em gái của mình, cô gái nhỏ vẫn nằm im không nhúc nhích. Hắn liền vươn tay ra chạm vào khuôn mặt của cô bé, bàn tay hắn liền sáng lên một chút. Hóa ra chỉ trong thời gian ngắn mà hắn đã học được cách thiêu đốt tiêu chuẩn năng lượng, đã có thể để linh hồn tiếp xúc với vật chất. Quả nhiên, bàn tay đã chạm được vào khuôn mặt người thiếu nữ.

“Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy bị ảnh hưởng vì ơn huệ của ta với ngươi, nhưng thật ra chuyện này không liên quan gì tới ơn huệ cả. Tuy ta đã cứu ngươi thật, nhưng ta làm việc đó cũng là vì mục đích của ta, nếu không thì tại sao ta lại không cứu cả mấy trăm tên linh hồn bình thường kia chứ? Vậy nên ngươi không cần phải để chuyện tình nghĩa ảnh hưởng quyết định của mình. Ta chỉ nói thẳng, nói thật như vậy thôi.”

Bùi Kiêu thấy Dương Đỉnh Thiên chỉ ngồi yên trầm ngâm thì lại nói tiếp: “Tuy hiện tại cả ta và ngươi đều còn rất nhỏ yếu, nhưng chúng ta lại đều có được tiềm lực khổng lồ. Vừa nãy ta cũng nói rồi, tới năm 2012, sóng điện từ sẽ tích lũy đạt tới điểm giới hạn. Khi đó, thế giới này sẽ phải đối mặt với tận thế, sẽ biến thành Địa Ngục… Cả ta và ngươi đều còn có điều muốn bảo vệ! Ta cũng còn một người em gái và mẹ còn sống. Thế nên ta phải nghĩ cách để trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ tới mức đến năm 2012 có thể bảo vệ được bọn họ! Ngươi cũng hi vọng như thế phải không?”

“Với những đoàn đội đã trưởng thành từ trước thì thành viên của bọn họ đã đủ cả rồi, lợi ích cũng đã bền chặt từ lâu rồi, thành viên mới sẽ không có chỗ đứng trong đó. Còn cái đoàn đội này của chúng ta, tuy hiện giờ vẫn rất nhỏ yếu, nhưng với tiềm lực của chúng ta, sớm muốn cũng có một ngày nó trở nên lớn mạnh! Đây là điều mà ta tin tưởng tuyệt đối! Vậy nên, hãy gia nhập đoàn đội này đi! Bùi Kiêu nhìn chằm chằm Dương Đỉnh Thiên rồi nói lớn.

“… Ta cần một cây Thiên Sinh Vũ Khí!”

Lời bình:
Dương Đỉnh Thiên đã quyết định gia nhập đoàn đội của Bùi Kiêu? Chuyến trở về Bắc Kinh của Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên sẽ ra sao? Tình hình tại Bắc Kinh đang ra sao? Mời đón đọc chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.