Tứ Vương Phi

Chương 29: 29: Sớm Ngày Hôm Sau




Lê Tịch Nghị năm lần bảy lượt tới trước biệt viện của Lê Tịch Tuyết nhưng đều nhận được cái lắc đầu của nha hoàn bên cạnh nữ nhi tử.

Ông cũng muốn hỏi xem sự tình nhi tử của mình với tứ vương gia ra sao.

Nhưng điều làm ông càng lo lắng hơn là Lê Tịch Tuyết tại sao lại mệt thành như vậy.
Lúc sáng ở trong Càn Nghi Cung thấy thái độ lo lắng và thân thiết của tứ vương gia đối với nha đầu của mình ông cũng có chút tò mò.

Hơn nữa chắc chắn thái hậu cũng không đơn giản chỉ tìm nữ nhi này của ông tới để bồi chuyện.

Sự tình thật sự khiến ông càng bồn chồn lo lắng hơn.
Đợi từ chiều tới tối, tới giờ dùng bữa cũng không thấy Lê Tịch Tuyết tỉnh dậy.

Lê Tịch Nghị quả thật hai lần đầu ông cũng không tin nha hoàn bên cạnh Lê Tịch Tuyết nói lại là gọi nó dậy nó đều không có phản hồi.

Cho tới lần thứ ba và lần thứ tư Lê Tịch Nghị mới theo bước chân của nha hoàn bước vào khuê phòng của Lê Tịch Tuyết.
Lê Tịch Nghị tính đánh thức Lê Tịch Tuyết dậy dùng bữa rồi tới thư phòng cùng Lê Tịch Nam và Lê Tịch Lan Hoa bàn qua việc sớm mai cùng vào cung đi săn.

Cuối cùng chỉ nhận được cái im lặng không nhúc nhích chút gì.

Lê Tịch Nghị thở dài rồi rời đi.
Sau nhiều lần tới Lê Tịch Nghị đều nhận được cái lắc đầu.

Trong lòng ông vừa lo lắng vừa buồn bực, nếu nha đầu này cứ ngủ qua sáng mai liệu cả gia tộc họ Lê có mang tội bất kính, kháng chỉ khi Lê Tịch Tuyết không tham gia cuộc thi săn bắn hay không?
Lê Tịch Nghị đành phái Lê Tịch Nam đi tìm một vị thái y trong cung tới xem mạch và kiểm tra thương thế một chút cho Lê Tịch Tuyết.

Trong lòng có vài tính toán nếu có gì bất tiện ông còn có chứng cứ để tâu lên hoàng thượng.
Sau một canh giờ cuối cùng Lê Tịch Nam cũng quay lại còn dẫn theo Vu Thái y có tiếng trong cung.
Vu Thái y cũng vì nể mặt mà tới Lê phủ trong buổi đêm tối như này.

Vu thái y sau khi kiểm tra mạch đập của Lê Tịch Tuyết thấy tất cả đều bình thường, sức khỏe tốt chỉ mỗi hơi thiếu ngủ.

Vu thái y đứng dậy nhìn Lê Tịch Nghị rồi nhẹ nói:

- Lê thừa tướng tam tiểu thư chỉ là thiếu ngủ nên ngủ say thôi chứ không có vấn đề gì cả.
Lê Tịch Nghị vẻ mặt đầy ngạc nhiên nói:
- Vu thái y người xem kĩ chưa? Thái y cũng biết đấy từ khi thái y bước vào chậu bát rơi loảng choảng nhưng nha đầu này không một lần nhúc nhích.
Vu thái y cũng thấy hật sự là như vậy, nhưng ông không thể nào mà chuẩn đoán sai được, mạch đập bình thường, nhịp thở đều chỉ giống như trạng thái ngủ say thôi.

Vu thái liền ho nhẹ đáp:
- Lê thừa tướng lão phu đã bên cạnh hầu hạ cho hoàng thượng hơn 20 năm rồi.

Chả nhẽ ông còn không tin vào trình độ của lão phu.
Lê Tịch Nghị nhẹ khom người hành lễ tỏ ý xin lỗi nói:
- Bản quan không có ý đó...!Chỉ là xin hỏi vu thái y nha đầu nhà bản quan liệu khi nào sẽ tỉnh lại?
Vu thái y sắp xếp lại thùng ghỗ, tay kê thêm một đơn thuốc bổ vừa đặt lên bàn vừa nói:
- Lão phu cũng không rõ, khi nào tam tiểu thư ngủ đủ sẽ tự mình tỉnh giấc.

Lão phu đã kê sẵn một đơn thuốc sau này cứ di trì cho tam tiểu thư dùng thường xuyên sẽ tăng sức khỏe và hỗ trợ đè nén hàn độc còn dư trong người.
Lê Tịch Nghị gật đầu đi tới trước mặt Vu thái y giọng nói cung kính một phần:
- Được đa tạ Vu thái y.

Để bản quan tiễn người một đoạn.
Lê Tịch Nghị nhẹ quay về phía Tiểu Mễ phân phó:
- Tiểu Mễ ở lại chăm sóc cho tam tiểu thư đi, nhớ là canh ba ngày mai nhất định phải đánh thức bằng được nó dậy.

Nếu không ngươi là người đầu tiên trịu phạt biết chưa?
Tiểu Mễ vội vàng quỳ xuống, dập đầu cung kính nói:
- Vâng thưa lão gia.
Lê Tịch Tuyết cứ như vậy ngủ một mạch tới canh ba sáng hôm sau, bên tai vừa nghe tiếng khóc vừa nghe tiếng gọi ầm ĩ của Tiểu Mễ.

Bản thân cũng thoải mái hơn, mắt mở nhẹ nhìn Tiểu Mễ đang ngồi bên giường khóc mà nhẹ nói:
- Ta còn chưa có chết, em khóc cái gì?
Tiểu Mễ tiếng khóc trong miệng vừa rứt nghe tiếng Lê Tịch Tuyết nói vậy liền đứng bật dậy nắm lấy cánh tay của Lê Tịch Tuyết nói lớn:
- Tiểu thư người tỉnh rồi sao? Người làm em lo lắng quá.


Người mà ngủ thêm chút nữa e rằng lão gia sẽ phạt chết em mất.
Lê Tịch Tuyết đưa tay lên miệng ngoàp dài một cái rồi ngồi chậm dậy nói nhỏ:
- Được rồi, được rồi...!Ta biết rồi lần sau nhất định không ngủ nhiều như vậy nữa?
Lê Tịch Tuyết nhẹ ngồi dậy nhìn ra bầu trời vẫn còn tối kia khẽ hỏi Tiểu Mễ:
- Tiểu Mễ ta ngủ bao lâu rồi?
Lê Tịch Tuyết vừa nói song thì bụng bắt đầu reo lên ầm ĩ.
- Ọc...!ọc...!ọc...
Tiểu Mễ vội vàng lau nước mắt đứng dậy cung kính nói:
- Tiểu thư em đi lấy đồ ăn cho người, người đợi em một chút.
Lê Tịch Tuyết gật đầu, hôm nay cơ thể có hơi khác lạ, e rằng hàn độc trong người cũng có chút rục rịch.

Nàng hạ chân xuống đi đôi dày phía dưới giường, miệng nhẹ nói:
- Lấy cho ta bát cháo nóng là được rồi.
Tiểu Mễ gật đầu đi nhanh lề phía cửa rồi hướng về phòng bếp.
Lê Tịch Tuyết đi lại sau tấm bình phong dùng chiếc khăn lau rửa mặt mũi.

Nhìn ra phía cửa sổ bầu trời đã hơi mờ mờ sáng sống mũi lại ngái ngái, tay đưa nhẹ lên che miệng mà hắt hơi mấy cái liền.
Bản thân đoán chắc hẳn giờ này cũng đã canh ba hay canh tư buổi sáng rồi.

Mà Vũ Mặc Hàn chắc cũng đã tỉnh lại từ lâu rồi, bây giờ e rằng hắn cũng đang ở trong hoàng cung rồi.
Sau khi ăn hết bát cháo xương hành mà Tiểu Mễ đưa lên Lê Tịch Tuyết điềm nhiên ngồi uống trà nhìn ngoài trời ánh sáng cũng có chút rõ dàng hơn.
Phía lối vào của biệt viện một nha hoàn chậm rãi đi vào khom người cung kính nói về hướng của Lê Tịch Tuyết đang ngồi:
- Tham kiến tam tiểu thư.

Lão gia và thiếu gia và nhị tiểu thư đang đợi sẵn ở chính sảnh.

Lão gia sai nô tỳ tới gọi người tới để vào cung.
Lê Tịch Tuyết gật đầu, phất tay về phía nha hoàn kia rồi nói:
- Được rồi.

Ngươi trở về đi ta sẽ tới luôn.

Sau khi nha hoàn rời đi Lê Tịch Tuyết gọi Tiểu Mễ lại nói:
- Tiểu Mễ em tới tủ lấy cho ta một bộ xiêm y màu tím nhạt đi.
Tiểu Mễ gật đầu đi nhanh tới tủ lấy một bộ xiêm y tím nhạt, phối các tà áo màu tím mờ với trắng.

Từng đường nét đều phối với các bông hoa ti gôn nhỏ xinh qua các điểm nhấn của xiêm y.
Lê Tịch Tuyết đi lại phía sau tấm bình phong thay bộ xiêm y đó rồi tới bàn trang điểm để Tiểu Mễ giúp nàng bối lên một kiểu tóc gọn gàng hơn.
Nhìn nữ tử thuần túy, cao nhã trong gương Tiểu Mễ không khỏi khen ngợi nói:
- Tiểu thư người thật sự rất xinh đẹp.

Tại sao tiểu thư không mặc những bộ xiêm y mà Tứu vương gia mang tới hôm trước vậy?
Lê Tịch Tuyết đưa chiếc trâm ghỗ cho Tiểu Mễ cài lên đầu, miệng cũng nhẹ cười màq giải thích:
- Em nói xem với bản chất hậu đậu của ta nếu ta mặc bộ xiêm y xòe lớn như vậy của tứ vương gia, vậy thì vào trong bãi săn bao lâu thì ta sẽ bị cành cây mắc vào làm ngã cho tới thương tích đầy mình.
Tiểu Mễ cũng cười gật đầu sau đó lại mếu máo nói:
- Tiểu thư em không thể theo cạnh người được, người nhớ chú ý an toàn nhé.
Lê Tịch Tuyết đứng dậy cười cười xoa đầu Tiểu Mễ nói:
- Được rồi, em đừng có suốt ngày khóc lóc như vậy nữa.
Lúc này ngoài cửa một nha hoàn khác chạy vội vã vào rồi cúi đầu nói vào phòng:
- Tam tiểu thư lão gia mời người nhanh chóng tới phía xe ngựa tránh làm trễ giờ trong cung.
Lê Tịch Tuyết gật đầu rồi đi nhanh ra hướng cửa, tay cũng nhẹ xua xua về hướng Tiểu Mễ đứng phía sau nói:
- Tiểu Mễ em ở lại đi không cần đi theo ta đâu.
Sau khi tới phía cổng lớn của Lê phủ Lê Tịch Tuyết đã nghe tiếng nhiếc móc của Lê Tịch Lan Hoa:
- Đúng là không biết lễ nghi mà, cứ như vậy sớm muộn gì cũng làm ảnh hưởng tới của Lê tướng phủ.
Lê Tịch Tuyết cũng không thèm chú ý lời nói khiêu khích của Lê Tịch Lan Hoa.

Nhìn bộ dạng lòe loẹt của nàng ta thật sự khiến bản thân Lê Tịch Tuyết nổi hết da gà mà.
Lê Tịch Tuyết đi thẳng tới trước mặt Lê Tịch Nghị và Lê Tịch Nam khom người hành lễ:
- Tịch Tuyết tham kiến phụ thân, tham kiến đại ca.
Lê Tịch Nghị thấy sắc mặt hồng hào của Lê Tịch Tuyết cũng bớt lo lắng hơn.

Nhẹ phất tay nói:
- Được rồi mau lên xe ngựa đi.
Lê Tịch Nam cũng nhẹ quan tâm Lê Tịch Tuyết, lời nói cũng mang hàm ý quan tâm mà nói:
- Tam muội thấy trong người tốt hơn? Nếu thấy còn chưa khỏe thì cứ nghỉ ngơi thêm chút nữa.
Lê Tịch Tuyết nhẹ khom người hành lễ, thật ra bản thân nàmg cũng không có chán ghét vị đại ca này.

Nhưng không hiểu sao cũng không có hảo cảm tốt.


Có thể nhìn qua khuôn mặt thấy có chút giải dối khiến bản thân nàng không thuận mắt.

Lê Tịch Tuyết nhẹ giọng nói nhỏ nhỏ:
- Đa tạ đạ ca quan tâm, Tịch Tuyết cũng đã thấy khỏe hơn nhiều rồi.
Lê Tịch Lan Hoa vẻ mặt đầy bực tức đi lên trước mặt Lê Tịch Nam trách móc.
- Đại ca ta mới là muội muội ruột của huynh vậy mà năm lần bảy lượt huynh đều bênh vực ả ta.

Lê Tịch Tuyết vốn không để bụng những lời nói chanh chua của Lê Tịch Lan Hoa, bước chân bước đi về hướng của xe ngựa.

Nhưng lại bị câu tiếp theo của Lê Tịch Lan Hoa làm cho khựng mình lại.
Lê Tịch Nam ở bên chỉ biết phiền não vì vị muội muội suốt ngày gây dối này ra.

Thật tình nếu cứ để thái độ cùng hành động bốc đồng của Lê Tịch Lan Hoa tiếp diễn như này thì sạ này e rằng ngay cả là thiếp thất của thái tử cũng không được làm chứ nói gì đến làm mẫu nghi thiên hạ.
Lê Tịch Nam nhàn nhạt đáp Lê Tịch Lan Hoa một tiếng rồi rời đi theo xe ngựa của phụ thân:
- Lan Hoa ra ngoài rồi muội nhớ chú ý đến hình tượng của mình.
Lê Tịch Lan Hoa bĩu môi lắc đầu, lòng vẫn ngang nhiên tự đắc, vừa rồi thấy Lê Tịch Tuyết không có ý đáp trả mình.

Lê Tịch Lan Hoa trong lòng tự suy đoán là do Lê Tịch Tuyết vẫn như cũ không dám phản kháng lại bản thân mình.

Nên càng hăng hái vừa cười vừa nói về phía Lê Tịch Tuyết:
- Ai ra là ta quên mất muội muội khômg có mẫu thân giáo dưỡng nên mới không biết phép tắc như vậy...!Hẳn là đại ca vì vậy mà thương xót...
Lê Tịch Tuyết từ đầu đã không muốn gây sự với Lê Tịch Lan Hoa.

Mặc cho nàng ta nói mình, nhưng chỉ điều duy nhất đừng bao giờ chạm tới người mẫu thân đã mất của mình.
Lê Tịch Tuyết quay lại về phía Lê Tịch Lan Hoa, ánh mắt như lửa giận, lời nói càng lạnh lùng, môi ghé sát tai Lê Tịch Lan Hoa mà nói:
- Cẩn thận cái miệng của ngươi, đừng trách ta không báo trước...!Dù là ngươi hay mẫu thân ngươi đều không đủ tư cách nói về thánh nữ tộc ta như vậy.

Lê Tịch Lan Hoa bản thân không chút khí lực ngã nhào ra mặt đất, vừa rồi thật đáng sợ.

Cái khí chất kia thật sự đáng sợ, lời nói của Lê Tịch Tuyết như là băng lạnh làm cả cơ thể Lê Tịch Lan Hoa không tự chủ mà run lên bần bật.
Lê Tịch Tuyết chậm rãi, ung dung trèo lên xe ngựa để Lê Tịch Lan Hoa vẫn còn thất thần run sợ ngồi dưới đất.
Đến khi nghe tiếng Lê Tịch Nghị ngồi ở xe ngựa phía trước quát lớn:
- Lan Hoa còn không mau đứng dậy lên xe, ngươi còn muốn cả hoàng cung đợi mình hay sao?
Lê Tịch Lan Hoa lúc này mới bừng tỉnh chậm chạp đứng dậy đi về phía xe ngựa.
Lê Tịch Tuyết lên trước đã chọn cho mình một vị trí thoải mái rồi tiếp tục ngủ.
Lê Tịch Lan Hoa vừa rồi bị Lê Tịch Tuyết dọa cho sợ hãi nên lên xe đều ngồi im re..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.