Tứ Vương Phi

Chương 58: 58: Một Đêm Say




Hai khắc sau một bàn thức ăn với nhiều món từ món chính cho tới món nhậu được bày lên, Mộc Tâm Dao nhìn ánh mắt ủ rũ của Lê Tịch Tuyết liền chép miệng cười.

Nàng đặt lên bàn mấy vò rượu rồi ngồi xuống ngay chiếc thảm được đặt ở giữa phòng.
Phòng này cũng là phòng được Mộc Tâm Dao làm riêng biệt nên có chút hẹp,nàng cũng không hay dùng bữa ở Mộc Nhã Lâu nên không có bày biện bàn ghế gì nhiều.

Chỉ có duy nhấy chiếc bàn làm việc thấp thấp được kéo ra giữa sàn nhà để đặt đồ ăn mố chuyển bị.
Sau khi ngắm nghía bốn phía thấy đã đầy đủ không thiếu thứ gì thì Mộc Tâm Dao mới vén tay áo rồi gắp vào bát của Lê Tịch Tuyết miếng thịt vịt quay ướp vừa vặn, miệng vừa cười vừa nói:
- Tịch Tuyết ta lâu rồi cũng không có dùng rượu, trước đây luôn có thói quen ăn trước sau mới uống.

Ta cũng không biết tửu lượng của muội đến đâu nhưng để đảm bảo sức khoẻ chúng ta vẫn là ăn trước một chút sau đó sẽ uống.

Nào ăn đi nay ta tự tay xuống bếp nướng vịt đó, ăn thử xem có ngon không?
Lê Tịch Tuyết gật đầu cười vui vẻ, tay áo cũng được vén gọn gàng lên trên qua cùi trỏ, quả thật nàng cũng không nên lúc nào cũng trưng bộ mặt buồn bã với tỷ ấy được.

Tỷ ấy đâu phải là người làm cho mình buồn.
Lê Tịch Tuyết vui vẻ cầm vò rượu nhỏ trên bàn mở ra mùi thơm của anh đào và mùi thơm của rượu nếp phả vào mũi khiến Lê Tịch Tuyết như lắng đọng.

Lâu lắm rồi cũng không đụng tới loại thức uống có cồn này, mà tửu lượng của nàng cũng không tốt lắm.
Lê Tịch Tuyết đổ vào hai bát nhỏ trên bàn rồi đưa một bát về phía của Mộc Tâm Dao nói:
- Chúng ta sẽ vừa ăn vừa uống, rượu này là tự tay của tỷ ủ hay sao?
Mộc Tâm Dao cười gật đầu rồi gắp thêm miếng cá lên bát của Lê Tịch Tuyết nói:
- Ừm lần trước có lần ta sang bên nước Mị gần Miêu cương ta có một thấy người bên đó trưng bán nên tiện mua một chút về ngâm rượu uống thử.

Cũng không ngờ thành quả lại vượt quá mong đợi.
Lê Tịch Tuyết gật đầu rồi đưa bát rượu lên phía trước mặt, môi khẽ cười với Mộc Tâm Dao nói:
- Nào trước hết chúng ta làm cái lễ nhập bàn chứ nhỉ?

Mộc Tâm Dao cười vui vẻ gật đầu cầm lên bát rượu nói lớn:
- Được, chúng ta uống …uống tới khi bất tỉnh thì thôi,ngày hôm nay ai cũng không tới làm phiền được chúng ta.
Lê Tịch Tuyết cười tươi đẩy bát rượu chạm vào bát của Mộc Tâm Dao rồi đưa lên miệng một hơi uống sạch.

Rượu ở đầu lưỡi rồi vào miệng rồi chảy xuống họng, vị ngọt của quả anh đào đã làm tan đi vị đắng trong rượu.

Lê Tịch Tuyết uống song mà không khỏi thốt lên:
- Rượu ngon.

Nhưng chắc do ủ bằng quả anh đào nó rũ nước hòa vào rượu, nên rượu không còn nồng mạnh như rượu cũ nguyên chất nữa.
Mộc Tâm Dao cũng cười gật đầu, tiếp theo hai người lại từng bát từng bát uống xuống.

Mọi chuyện trên trời dưới bể, chuyện ở quá khứ hay ở thời hiện đại cũng đều được hai người lần lượt nói ra.

Nhưng cung bậc cảm xúc cũng như vậy lướt qua, có buồn, có vui, có mạnh mẽ và có cả thất bại.
Hai người vậy mà đã uống hết hơn 9 vò rượu, Mộc Tâm Dao nhìn khuôn mặt đỏ ửng ánh mắt thất thần lơ mơ của Lê Tịch Tuyết liền cười nhẹ.

Từ trước tới nay Mộc Tâm Dao nàng ít có khi say, rượu cũng được coi như nghìn chén khó say.
Tiểu Liên mở cửa chậm rãi bước vào bên tay còn một bình trà giải rượu nhìn Mộc Tâm Dao khẽ cúi đầu.
Mộc Tâm Dao như hiểu ý chỉ khẽ ho rồi nói về phía Tiểu Liên:
- Có chuyện gì?
Tiểu Liên nhìn về phía của Lê Tịch Tuyết mặt đỏ ửng như đang say lắm rồi quay lại phía Mộc Tâm Dao cúi đầu nói nhỏ:
- Tiểu thư vừa rồi có Hoàng thiếu gia tới dùng trà trả 3 vạn lượng vàng để mua thẻ vip.
Mắt thoáng qua tia thất kinh Mộc Tâm Dao khẽ gật đầu hỏi:
- Hắn tới có thăm dò chuyện gì không?
Tiểu Liên khẽ lắc đầu rồi lại gật đầu ngập ngừng nói tiếp:

- Có… Hoàng thiếu gia có hỏi về Lê tiểu thư đang ở phòng nào, sau đó thuộc hạ nói bí mật khách hàng trên tầng hai là không thể tiết lộ nên Hoàng thiếu gia đã gật đầu và bước vào phòng từ lúc ấy đến bây giờ.

Thuộc hạ sợ sơ hở nên khoảng sau gần 1 canh giờ rồi thuộc hạ mới vào đây báo lại.
Mộc Tâm Dao gật đầu phất tay với Tiểu Liên ra hiệu ra ngoài,mà trong đầu tràn ngập suy nghĩ mông lung, tên Hoàng Cảnh Thiên này cũng là người tâm cơ khó đoán không khác gì tên Vũ Mặc Hàn.

Lần này hắn ta nhắm tới Lê Tịch Tuyết không biết là có ý gì.

Chắc chắn không phải là vì Lê Tịch Tuyết là Thánh nữ dòng chính tông, vì ngoài nàng biết,nha hoàn của muội ấy biết ra thì chính là chưa ai biết đến.

Hơn nữa trước đây Lê Tịch Tuyết của chính thân chủ này đúng là bị bệnh ngờ nghệch sao mà quen Hoàng Cảnh Thiên được.
Mộc Tâm Dao lại khẽ lắc đầu còn nếu là hắn ta có hứng thú với Tịch Tuyết vậy thì Vũ Mặc Hàn lần này thảm rồi.

Cả thiên hạ ai mà không biết Hoàng Cảnh Thiên hành tung bất minh, hắn còn rất tâm cơ và mưu mô.

Lần này tới kinh thành hẳn là để tham gia yến tiệc của Thái Hậu, hơn nữa thái hậu cũng có giao hảo với Hoàng Cảnh gia.

Nếu hắn cố ý muốn lấy Tịch Tuyết và hợp tác với thái hậu thì nguy to mất.

Ngày mai nhất định tìm Vũ Đông Phương nói lại để tứ vương gia có cách mà giữ nữ nhân của mình.
Lê Tịch Tuyết đầu hơi mơ hồ lại nhìn Mộc Tâm Dao cười rồi ôm lấy cánh tay Mộc Tâm Dao khẽ ghé miệng vào tai của Mộc Tâm Dao nói nhỏ:
- Dao tỷ tỷ muội nói cho tỷ bí mật này nhé.
Mộc Tâm Dao cười nhẹ gật đầu, tay đưa lên xoa xoa đầu Lê Tịch Tuyết ôn nhu nói:
- Được muội nói đi…Nhưng cứ nói thoải mái phòng này ta đặt cách âm rồi ai bên ngoài cũng nghe không được đâu.
Lê Tịch Tuyết cười ngây ngốc gật đầu, tay ôm vào cánh tay Mộc Tâm Dao vừa cười như điên dại vừa nói:
- Muội… muội… Muội nghĩ mình… đã động lòng với …tứ vương gia từ rồi… cơ mà tại sao thích một người lại khiến ta đau lòng tới vậy chứ …ợ…

Sau lời nói ngấp ngừng là một cái ợ dài tiếp đó lại là khuôn mặt buồn buồn Lê Tịch Tuyết nói:
- Cơ mà… ngài ấy lại ở cạnh nữ nhân khác rồi… Dao tỷ… tỷ nói xem… tại sao ngài ấy không thích ta nhưng lại năm lần bảy lượt ôm ta… hôn ta…
Thấy Lê Tịch Tuyết không khóc mà đưa tay ôm cả vò rượu lên muốn uống tiếp thì Mộc Tâm Dao liền cầm lấy mà ngăn lại.
- Muội say rồi… uống thế đủ rồi mai chúng ta lại uống tiếp…
Lê Tịch Tuyết lau lau khóe miệng đưa tay ra trước mặt Mộc Tâm Dao giọng nói nhè nhẹ:
- Đưa cho ta… tỷ đưa rượu cho ta… Ta không say… Lúc này ta rất tỉnh táo…
Cánh cửa bỗng cạch lên một tiếng Vũ Mặc Hàn mặt đấy sát khí bước vào, phía sau còn có Vũ Đông Phương.
Nhìn dưới nền nhà lăn lóc những vò rượu trống Vũ Mặc Hàn khẽ nhíu mày bước nhanh về phía của Lê Tịch Tuyết.
Lê Tịch Tuyết bị cái mở cửa mạnh làm cho rựt mình, ánh mắt mơ màng nhìn về phía người bước vào.

Thấy khuôn mặt quen thuộc của tứ vương gia thì chỉ tay về phía hắn mà nhè nhẹ nói:
- Dao tỷ… sao hắn lại tới đây…
Mộc Tâm Dao còn chưa kịp định thần thì Vũ Mặc Hàn đã bước tới cúi người đưa tay ôm lấy Lê Tịch Tuyết vào ngực rồi đứng lên nói:
- Bổn vương đưa nàng trở về.
Mộc Tâm Dao vừa định đưa tay lên ngăn lại thì Vũ Đông Phương đứng sau Vũ Mặc Hàn liền bước lên nắm lấy cánh tay nàng rồi nói:
- Dao Dao sao lại uống nhiều rượu như vậy? Nhìn khuôn mặt đỏ lên của nàng thật là khiến tim ta không ngừng được rung động.
Thấy Vũ Mặc Hàn ôm Lê Tịch Tuyết một mạch bước ra ngoài Mộc Tâm Dao khẽ nhìn Vũ Đông Phương hỏi:
- Mấy tên hắc y nhân ngoài đó thì tính làm sao? Lỡ như thái hậu ra tay thì Tịch Tuyết phải làm sao?
Vũ Đông Phương ngồi xuống bên cạnh Mộc Tâm Dao khẽ phụng phịu nói:
- Bị ta và tứ ca sử lý hết rồi, tứ ca mấy ngày nay cũng như phát điên khiến ta cũng rất mệt mỏi vậy mà nàng một chút cũng không quan tâm tới ta sao?
Mộc Tâm Dao cười vui xoa xoa má của Vũ Đông Phương nói:
- Nào ngũ hoàng tử vất vả quá rồi ngồi đây dân nữ gắp thức ăn cho ngài.
Vũ Đông Phương nắm chặt lấy bàn tay của Mộc Tâm Dao đang đặt trên má mình rồi đưa lên môi hôn nhẹ, hắn cười mãn nguyện, giọng nói nhu hòa:
- Gọi ta là Đông Phương.
Mộc Tâm Dao khuôn mặt lại khẽ chau mày nhìn đi chỗ khác nói như hờn trách:
- Ngũ hoàng tử sắp tới yến tiệc đại thọ của thái hậu rồi, hôm qua phụ thân của ta cũng có nói qua lần này có rất nhiều hoàng tử, tướng quân và các vị thương gia lớn trên toàn châu lục tới tham dự.

Phụ thân và mẫu thân ta sẽ tìm một mối lương duyên tốt ta cho…
Lời còn chưa nói song đã bị Vũ Đông Phương lấy tay chặn lại, hắn nắm lấy bàn tay của nàng rồi nhẹ đứng lên giọng nói cũng gấp gáp:
- Không được vậy ta phải nhanh tay hơn ta bây giờ sẽ vào cung thỉnh cầu phụ thân ban hôn cho ta và nàng.

Mộc Tâm Dao vẫn ngồi yên đó nhìn bàn tay ấm áp của Vũ Đông Phương đang năm bàn tay mình liền nhẹ nói:
- Ngũ hoàng tử muộn rồi bây giờ vào cung lại kinh động đến hoàng thượng nghỉ ngơi, ta nghĩ không nên…
Vũ Đông Phương nhìn bên ngoài cửa sổ một màu tối đen liền thở dài gật đầu, hắn ngồi xuống bên cạnh Mộc Tâm Dao.

Tay vẫn nắm chặt tay nàng giọng ôn nhu nói:
- Dù có chuyện gì ta cũng nhất định sẽ chỉ yêu duy nhất một mình nàng.
Mộc Tâm Dao cười hạnh phúc gật đầu, mỗi ngày bên cạnh của ngũ hoàng tử lại khiến nàng vui tới như vậy.

Trước đây cả đời phong trần ngày đêm trong những trận chém giết, bây giờ nàng mới càng yêu cái sự bình yên khi ở bên cạnh Vũ Đông Phương.
- --------------‐-------
Phía của Vũ Mặc Hàn và Lê Tịch Tuyết.
Sau khi được Vũ Mặc Hàn bất ngờ ôm vào ngực Lê Tịch Tuyết dùng hết sức đẩy mạnh hắn ra,giọng nói đầy trách cứ:
- Tứ vương gia, ngài buông ta xuống… Ta tự mình đi được… Không cần làm phiền ngài nghỉ ngơi… Buông ta xuống…
Nghe được sự trách móc trong lời nói của Lê Tịch Tuyết, Vũ Mặc Hàn chỉ dịu dọng nói:
- Không buông, bổn vương nói rồi cả đời này cũng không buông nàng.
Lê Tịch Tuyết bật khóc nức nở giọng nói lè nhè lại nhìn bốn phía thấy Vũ Mặc Hàn phi nhanh qua từng nóc nhà liền có chút sợ hãi mà nắm chặt lấy cổ áo hắn:
- Ngươi nói dối… rõ ràng là nói dối… Hôm nay ngươi rõ ràng ngươi biết ta đến nhưng một chút ngươi cũng không thèm nhìn ta.

Ngươi còn thân mật với Thánh nữ như vậy…
Vũ Mặc Hàn đang bay nhanh qua từng nóc nhà nghe được lời của Lê Tịch Tuyết liền khựng lại môi khẽ nở nụ cười ôn nhu nói:
- Vậy là nàng đang ghen.
Lê Tịch Tuyết đấm nhẹ nhẹ vào bờ ngực vững chắc của Vũ Mặc Hàn trách móc:
- Ta không có…Hơn nữa chúng ta cũng chưa từng thề hẹn điều gì … Ta lấy tư cách gì mà trách ngài đây chứ.
Vũ Mặc Hàn một tay ôm chắc Lê Tịch Tuyết, một tay đưa lên lau hai hàng nước mắt của nàng mà nói:
- Đừng khóc nữa bổn vương đau lòng.
Lê Tịch Tuyết bị cơn say trong đầu làm cho mờ mịt, ánh mắt hơi tối sầm đi,mặt dụi vào ngực của Vũ Mặc Hàn hít hà mùi thảo dược trên người hắn mà yên tâm đi vào giấc ngủ.
Thấy Lê Tịch Tuyết như con mèo nhỏ nép vào ngực mình Vũ Mặc Hàn cười sủng nịnh, nhỉ giọng nói bên tai nàng:
- Bổn vương yêu nàng.
Nói song Vũ Mặc Hàn lấy áo của mình choàng cả người Lê Tịch Tuyết vào trong ngực rồi bay về hướng cửa sau của Lê phủ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.