Napi rời tiệm rèn, lão hồ ly hẹn sáng mai sẽ gặp lại. Rời khỏi thôn Đông Quang, Vô Thần Y cũng cần phải giải quyết một số chuyện. Ở thôn Đông Quang đã một ngày, Napi cũng muốn thăm thú xung quanh. Đi ngang rẻ trái, Napi lại tìm được một tửu lâu nhỏ, khá đông khách. Thôn Đông Quang nổi tiếng về tài đúc binh khí số một Vũ Minh Quốc, khiến mọi cường giả muốn mua vũ khí hầu như đều tập trung ở đây. Nhờ thế ở cái thôn nhỏ này, quán tửu lâu mới đông khách được như vậy.
_ Beishi, chúng ta vào đây ngồi một lát!
Beishi nhìn sắc trời giữa trưa oi ả, gật đầu. Đoàn người đi vào tửu lâu, tiểu nhị nhanh nhẹn chạy ra mời chào. Trưng nụ cười cầu thần tài, khoe toàn bộ hàm răng hô quá mức.
_ Khách quan! Không biết muốn dùng trà hay ăn món gì.
_ Dọn một gian sạch se, mang mấy món ăn nhẹ và trà mát lên đây
Beishi phân phó, tiểu nhị vâng một tiếng rồi dẫn đường lên lầu hai yên tĩnh. Các món ăn cũng được dọn lên nhanh chóng. Napi vươn ánh mắt ra xa, từ tửu lâu có thể nhìn bao quát thôn Đông Quang. Cách tửu lâu một khu phố là con chợ nhỏ nối liền với bến sông. Bên trái khu nhà rèn vừa đi qua lúc nãy, xung quanh rải rác ruộng đất cày bừa.
_ Công chúa! Dương Tuệ sẽ về kịp chứ? sáng mai xuất phát đi Vô Thần sơn trang rồi.
_ Sẽ về kịp thôi! Dương Tuệ nói chỉ cần một ngày. Nếu cô ấy không về, chúng ta cứ xuất phát, không cần đợi cô ấy.
Napi cầm miếng bánh, cho vào miệng, thỏa mãn cái bụng nhỏ. Đã tìm được Vô Thần Y, trước mắt có thể an tâm đôi chút. Về Dương Tuệ, ai cũng cần có thời gian để tiếp nhận những loại chuyện này. Không nên quá gượng ép! Dưới lầu bỗng truyền lên tiếng ồn ào, Napi không chú ý lắm. Nhưng Beishi lại đánh mắt nhìn hộ vệ bên cạnh. Người này gật nhẹ đầu, mang theo ba người nữa xuống lầu dò xét. Một lúc sau, tên hộ vệ trở lại dẫn theo sau một đám người. Hộ vệ cung kính nói:
_ Tiểu thư những người này muốn gặp tiểu thư.
Dẫn đầu đoàn người, thiếu niên mặc y phục trắng lên tiếng.
_ Lại gặp nhau rồi ! Thật có duyên.
Napi quay đầu nhìn, ánh mắt toát lên vẻ trêu đùa.
_ Chúng ta từng gặp nhau sao?
Thiếu niên sửng sốt, rất nhanh thu hồi lại thần sắc. Nở nụ cười nhợt nhạt.
_ Lúc nãy ở tiệm rèn, có lẻ tiểu thư đã quên.
Napi đảo tròn đôi mắt tím, bộ dạng mơ hồ. Rồi đội nhiên vỗ trán, cười ngượng ngùng
_ À phải rồi! Không biết các người tìm ta có việc gì?
Thiếu niên đánh giá Napi, chỉ mới là một đứa bé. Lại có những cử chỉ không hề hợp với độ tuổi của mình một chút nào. Làn tóc tím cột gọn ra sau, lộ ra khuôn mặt tuy còn mang nét trẻ nhỏ nhưng lại ẩn giấu một ngọn lửa kiều diễm chờ bùng cháy. Cô bé này cuốn hút người khác từ cái nhìn đầu tiên, chợt nhận ra tâm tình mình giao động mãnh liệt. Thiếu niên cũng phải giật mình.
_ Không phải các người đến đây chỉ để nhìn bọn ta ăn uống chứ?
_ Thật thất lễ! Ta tên là Hạo Nhân, hôm nay đường đột làm phiền vì có việc muốn nhờ tiểu thư giúp đỡ.
_ Thật xin lỗi, ta lại không giúp được đâu. Nhìn đi ạ, dù sao ta cũng chỉ là một đứa trẻ thôi a.
Napi quơ quơ nắm đấm nhỏ, cười ngặt nghẽo. Gân xanh trên trán Hạo Nhân giật giật hai cái, có đứa bé nào lại khiến người lớn phải nói chuyện ngang hàng như thế này bao giờ chưa. Napi liếc nhìn Beishi, mở miệng ngọt ngào.
_ Chị, em muốn ngủ trưa!
_ Được! Beishi nhìn Napi một cái, lập tức ra lệnh tiễn khách.
_ Chuẩn bị xe! Beishi hạ lệnh, hộ vệ đứng lên bảo bọc Napi lướt qua đám người Hạo Nhân.