Napi mơ hồ tỉnh dậy, cảm giác không dễ chịu chút nào. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch vì đau đớn, từng thớ thịt giật giật theo chuyển động của cô. Cảm giác bị ăn mòn từ bên trong, cơn đau không thể xoa dịu. Napi cuộn tròn người, mím chặt môi ngăn tiếng rên rỉ, bờ môi bị cắn liền bật máu. Beishi phát hiện Napi đã tỉnh, nhìn thấy toàn bộ nỗi đau của cô bé. Khóe mắt Beishi chợt đỏ lên, dù sao Napi vẫn chỉ là một đứa trẻ làm thế nào chịu được cơ chứ. Nén lại cảm xúc của mình, Beishi mở cửa xe nói với Dương Tuệ.
_ Dương Tuệ! Gọi Vô Thần Y.
Dương Tuệ quay đầu nhìn lướt qua Beishi rồi nhìn vào trong xe. Đập vào mắt là hình ảnh Napi đang cuộn tròn cơ thể, rất nhanh Dương Tuệ thu hồi ánh mắt, gật đầu với Beishi lắc mình nhảy lên không trung. Chẳng mấy chốc, Vô Thần Y nhảy lên xe, nhìn sắc mặt của Napi. Ông rút ra trong túi một mảnh da gấp làm đôi, trải mảnh da ra sàn xe. Bên trong chứa một bộ ngân châm ngắn dài đủ kích cỡ, hai tay đan chéo lên không trung kéo hơn hai mươi kim châm đâm vào huyệt vị. Bàn tay đan kết, dàn trải kết ấn, kim châm như có hồn di chuyển linh hoạt dưới tay Vô Thần Y. Truyền linh lực vào mũi kim, làm đầu kim ánh lên một chòm lửa nhỏ màu xanh lam. Những chòm lửa múa lượn trên cơ thể Napi, mang linh lực nồng ấm chấn áp sức mạnh đang gào thét đòi dung hợp. Mồ hôi trên trán Napi ngừng chảy, cơ thể cũng từ từ mềm ra. Vô Thần Y lúc này mới thu hồi kim châm, xoa xoa trán Napi.
_ Nhóc con! Ráng chịu thêm một lát, sức mạnh trong cơ thể con rất lớn. Sau khi đả thông kinh mạch, sức mạnh dung nạp vào trong. Lúc này có thể đảo thiên dời địa trở thành cao thủ cường giả hay không còn đợi vào thiên phú của con. Đi thêm 20 dặm nữa là đến truyền tống trận, lập tức chuyển về Vô Thần sơn trang, ta sẽ tẩy kinh phạt tủy cho con.
Napi gật đầu, ngồi dậy đưa mắt nhìn Beishi đang lo lắng kế bên. Dùng khẩu hình miệng, Napi nói.
_ Đừng lo!
Napi vốn muốn lên tiếng lại không ngờ cổ họng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Vô Thần Y gật đầu với Napi, cô hiểu ngay lập tức.
Bế quan mọi huyệt đạo, xoa dịu nguồn sức mạnh, việc cắn nuốt đã làm tổn thương đến các cơ quan bên trong cơ thể. Napi dựa sát cửa sổ, hướng mắt ra ngoài, tán cây xanh biếc bao trùm tầm mắt. Dùng khẩu hình miệng Napi hỏi.
_ Ngủ bao lâu rồi?
_ Tiểu thư, người đã ngủ năm ngày bốn đêm rồi.
Beishi đưa bình nước cho Napi, trả lời. Napi đón lấy uống một ngụm, rồi trả lại.
_ Đây là đâu?
_ Đã rời khỏi Vũ Minh Quốc! Đi qua hơn hai mươi truyền tống trận. Tạm thời cũng không xác định được vị trí, chỉ đi theo hướng dẫn của lão thần y.
Dương Tuệ lên tiếng, vẫn trầm lạnh nhạt như xưa. Napi nghe xong, quay sang nhìn lão hồ ly, khóe môi giật giật.
_ Lão cổ quái! Cái sơn trang ấy rốt cuộc nằm ở nơi quỷ quái nào. Hay trong đó che giấu sở thích gì kỳ quái mà sợ người khác nhìn thấy?
Ném cho lão hồ ly cái nhìn khinh bỉ, Napi trông thấy chòm râu trắng run run mấy cái. Lão hồ ly giận run, yêu nghiệt, thật là yêu nghiệt! Lần đầu tiên bắt thằng nhóc kia đến sơn trang, nó cũng nhìn ông bằng ánh mắt khinh bỉ như thế, thốt ra những câu tương tự. Không thèm chấp nhặt với lũ nhóc con, lão thần y hừ một tiếng không trả lời Napi. Napi cũng chẳng để ý đến Vô Thần Y nữa, chìm vào quang cảnh ngoài cửa sổ. Nhất thời, cỗ xe rơi vào im lặng.
_ Hỏa lò, làm sao ông sử dụng được? Chẳng phải chính ông cũng không tìm ra cách mở sao?
Napi nhướng mày, nghi hoặc chất vấn Vô Thần Y. Vô Thần Y cười nhạt, lấy ra quả cầu lúc trước đưa cho Napi.
_ Nhóc con, lần trước ta không nói đùa, vật nhỏ này theo ta gần cả đời người cũng không có tác dụng gì. Chỉ có ngươi khi chạm vào, nó mới có phản ứng. Thực chất nó chính là chìa khóa mở hỏa lò, ai kích hoạt được chìa khóa. mới sử dụng được Hỏa lò. Vốn ban đầu, ta tính thông qua ngươi đưa chìa khóa Hỏa lò vào nhân gian. Tùy duyên của nó để tìm chủ nhân, không ngờ ngay cả Hỏa lò cũng thuần phục nhận ngươi làm chủ nhân. Haizz ta nói thật, nhóc con, số phận nhất định an bài ngươi gặp được ta, vận số gì mà lắm trùng hợp thế. Bảo bối mấy trăm năm của gia tộc ta bị ngươi cướp đi rồi.
Vô Thần Y đau xót nhìn quả cầu dần phát sáng trên tay Napi. Napi nâng cao quả cầu, nhìn ngắm nó, khẽ nhếch môi.
_ Beishi, Hỏa lò này bán đi chắc sẽ rất được giá.
Bộ mặt gian thương lộ rõ nguyên hình, Vô Thần Y run run hai cái. Beishi và Dương Tuệ đè thấp vai kiềm nén tiếng cười. Bỗng xe ngựa dừng lại, Vô Thần Y ngó cửa xe, quay sang bảo đám người Napi.
_ Đến rồi, qua truyền tống này nữa là đến sơn trang.
Napi gật đầu, nhìn theo bóng lão thần y xuống xe. Lấy ra từ trong tay áo một ấn thạch khắc chữ màu đen, tra vào lệnh bài truyền tống. Một đạo ánh sáng bao trùm đoàn xe, lão hồ ly cười vui vẻ.