Lúc đang gặm chiếc đùi gà, Napi bỗng sực nhớ ra Dương Tuệ, không phải cô ấy bị quăng đến Tử Hoa Điện luyện tập sao. Ắt hẳn hôm nay cũng tiến hành khỏa nghiệm như bọn Dật Hy, híp mắt cười gian tà. Thực lực của Dương Tuệ, Napi là người biết rõ nhất, tin rằng khảo nghiệm lần này sẽ không làm khó được cô. Kết thúc nhanh một chút, có thể cùng Dương Tuệ đi xem Dật Hy thi đấu. Vui vẻ ăn uống no nê, Napi chạy vù đến Tử Hoa Điện, đúng như cô đoán bài sát hạch đã bắt đầu.
Từ đằng xa, Napi đã tìm được tà áo đỏ thắm trong tốp người đứng cạnh sàn thi đấu. Dương Tuệ cũng cảm nhận được hơi thở của cô, quay đầu lại mỉm cười rạng rỡ. Napi đến sát bên Dương Tuệ, vẻ mặt tự hào nói.
_ Dương Tuệ! kết thúc nhanh một chút, chúng ta đi xem Dật Hy thi đấu.
Dương Tuệ gật gật đầu tỏ ý bảo Napi yên tâm, Napi vẫy tay một cái tung mình lên chỗ tam điện chủ Tử Hoa điện Bạch Hoa sư huynh. Bạch Hoa gật nhẹ đầu với Napi, nhìn vị trí bên cạnh mình ra hiệu bảo Napi ngồi xuống. Napi thoải mái ngồi vào vị trí, thản nhiên nhìn võ đài bên dưới.
_ Ta nghe sư phụ nói, để bảo toàn ' tính mạng' cho nóc nhà Diêm La Điện, người đã phải chấp nhận cho muội tham gia khảo nghiệm lần này?
Bạch Hoa vẫn theo dõi trận tình bên dưới, nhàn nhạt hỏi Napi.
_ Đúng là như thế!
Napi cũng không e ngại thừa nhận ngay, Bạch Hoa không chớp mắt nói tiếp.
_ Napi! muội ngày càng giống đại sư tỷ Trúc Cơ của chúng ta, trong mấy người bọn ta chỉ có sư tỷ là dám cãi lại sư phụ.
Napi nghiêng đầu, làm như không nghe thấy câu nói đó của Bạch Hoa, nói khẽ:
_ Muội là Napi không phải Trúc Cơ! đại sư tỷ đã chết nhiều năm về trước rroi, tại sao mọi người cứ thích lôi tỷ ấy ra làm đầu đề câu chuyện để nói với muội không vậy?
Bạch Hoa nghe thấy rõ ý tứ phẫn nộ trong lời nói của Napi, hắn im lặng không tiếp tục đề tài này nữa. Napi ôm tâm tình không mấy thoải mái,lặng nhìn bóng áo đỏ tung hoành trên võ đài,Dương Tuệ bừng cháy như ngọn lửa toát lên thần sắc tà mị. Rồi lại như lóe lên suy nghĩ gì đó, quan sát ánh mắt sư huynh Bạch Hoa chưa bao giờ rời khỏi bóng dáng đỏ rực kia. Napi thầm nghĩ : " Chậc chậc! Dương Tuệ thân mến, cô đã vô tình lọt vào mị nhãn của cáo già rồi ! ".
_ Xong trận đấu, muội muốn đưa Dương Tuệ đi!
Bạch Hoa liếc nhìn Napi, mím môi trả lời.
_ Xong việc đem người trả về Tử Hoa Điện.
Napi phì cười, sư huynh à bị người khác chọc vào chỗ ngứa, cảm giác dễ chịu không? Không thay đổi vẻ giểu cợt.
_ Có đưa về hay không là chuyện của muội. Dương Tuệ do muội đưa tới, thì cũng có thể tự do mang đi. Nói với huynh một tiếng chỉ là thông báo mà thôi. Tam đường chủ đại nhân!
Đứng dậy, rủ vạt áo hiên ngang rời đi, lòng thoải mái hơn một ít. Ây đây chính là năng lực chỉnh người của Napi, khóe miệng cong lên giảo hoạt. Napi kéo tay Dương Tuệ, cô vừa kết thúc trận chiến thuận thế nắm luôn bàn tay nhỏ mà dắt đi. Bạch Hoa nheo đôi mắt nhìn tiểu sư muội, âm thầm lóe lên tia tàn độc. Napi bất ngờ quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy dùng khẩu hình miệng nói.
_ Nào bắt đầu trò chơi đi !
Rồi nhanh chóng biến mất cùng với Dương Tuệ, Bạch Hoa kinh ngạc biến hóa.