Tứ Vương

Chương 6: Rời đi



Dưới tán hoa hải đường, Napi luyến tiếc ngắm nhìn lần cuối. Vươn tay ra kéo cành cây ngang tầm mắt mình rồi lại vội buông thả. Cành hoa rung rinh trút xuống người Napi một trận, cả người dính lác đác màu hoa hải đường. Lều bạt được thu dọn xong, chỉ còn chờ Napi là xuất phát về hoàng cung. Napi ngẩng đầu liếc nhìn hoa hải đường lần cuối, khẽ xoay người nâng gót rời đi.

_ Đi thôi!

Hàn Quân gật đầu, Napi leo vào xe ngựa, đoàn người khởi hành quay về hoàng cung. Hoa hải đường vẫn đứng đó , khẽ run rẩy, ngàn vạn cánh hoa rơi xuống đất, tỏa ngát hương thơm.

Khẽ thở dài, Hàn Long nhìn mấy đứa con của mình. Chúng đã lớn rồi, có chủ kiến của riêng mình, ông không quản được nữa. Những lo lắng của chúng, ông đều hiểu được. Bí cảnh gia tộc vô vàn biến hóa, nhưng nếu không vượt qua được thì ngay cả tham gia đấu trường chúng cũng không có cách nào sống sót.

_ Bí cảnh gia tộc , ta đồng ý để các con vào. Tuyệt đối phải cẩn thận, nếu không được phải lập tức trở ra bằng mọi giá. Chớ khinh xuất tính mạng mình, rõ không?

Ông gằn từng chữ, trút nỗi lo lắng vào câu nói này. Bản thân chúng nếu có thể trở nên mạnh mẽ, người làm cha như ông cũng sẽ an lòng.

_ Vâng chúng con tuyệt đối nhớ rõ.

Nhận được câu trả lời ưng ý, Hàn Long hài lòng .

_Bây giờ các con tạm thời nghỉ ngơi. Ta sẽ bàn bạc với trưởng lão định ngày để các con vào bí cảnh rèn luyện. Napi con xuất phát đi tìm Vô Thần Y, không thể chậm trễ, chuẩn bị xong lập tức lên đường. Trên đường đi phải hết sức cẩn thận mọi bất trắc. Tìm được thì tốt, không được thì phải lập tức trở về. Chúng ta tuyệt đối không phải không có năng lực bảo vệ con.

Napi gật đầu ưng thuận, nhìn những ánh mắt bất an của người thân dành cho mình. Cô xúc động, họ là người thân của cô, không ngại tất cả một lòng bảo vệ cô.

_ Vâng, con biết rồi!

Vấn đề ai đầu độc Napi, Hàn Long không cho phép cô nhúng tay vào. Ông tuyệt đối không tha thứ cho kẻ đã làm hại con mình. Napi cũng không rảnh quan tâm đến vấn đề ấy. Cô còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị cho sự ra đi của mình. Theo lời Hàn Quân nói, Vô Thần Y bất kể ở đâu, làm gì cũng đều có dấu ấn riêng biệt. Chỉ cần nhìn thấy chắc chắn cô sẽ nhận ra, Hàn Quân cũng giao cho Napi một lá thư và ấn ký của mình. Dặn dò khi tìm thấy sư phụ, giao hai thứ này ra ông sẽ giúp đỡ. Rất nhanh việc chon lựa ngày bốn hoàng tử tiến vào bí cảnh được ấn định xuống. Cũng là lúc, Napi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.

Ngày chia tay, Napi ngồi dựa vào Hàn Long theo cha tiễn chân các anh tiến vào bí cảnh. Trên xe ngựa, một mảnh im lặng không ai nói gì cả. Lần này chia tay không biết là sống hay chết để gặp lại. Mọi người trong lòng đều không nỡ.

_ Napi, Bạch ưng này ta bắt ở sa mạc phía Nam nơi ở của mẫu phi. Lông màu trắng rất hiếm, sức khỏe vô cùng dẻo dai. Huynh tặng muội, phải thường xuyên báo tin về cho phụ hoàng để người an tâm.

Hàn Thiên nhấc chiếc lồng được phủ kín ra đưa cho Napi. Con bạch ưng nheo mắt nhìn xung quanh, Napi đưa tay nhận lấy.

_ Muội sẽ làm vậy, huynh yên tâm. Các huynh cũng phải chăm sóc bản thân mình.

Napi đưa mắt một lượt, nhận được những cái gật đầu. Napi tạm thở phào, cô quay sang ôm cổ cha mình thủ thỉ.

_ Phụ hoàng, con phải đi rồi người phải giữ sức khỏe đấy.

Hàn Long thoáng đã đỏ mắt, ôm chặc thân hình nhỏ nhắn của con gái, khẽ ừ. Napi buông Hàn Long, xoay người bước xuống xe ngựa. Lại nhanh chóng lên một chiếc xe khác rời đi ngay trước cổng bí cảnh. Đến khi chiếc xe chở Napi khuất hẳn, đám người Hàn Long mới ra ngoài. Đây là yêu cầu của cô bé, cô không muốn chia tay luyến tiếc nhiều. Tin chắc vào ngày sau gặp lại. Hàn Long vỗ vai bốn đứa con trai của mình, nhìn chúng quỳ xuống hành lễ rồi dứt khoát tiến vào bí cảnh gia tộc. Bất giác, vị hoàng đế cảm thấy thật cô đơn, việc ông có thể làm chỉ có nhiêu đây thôi. Hàn Long ngửa đầu nhìn bầu trời rộng lớn, nảy ra ý nghĩ.

_Đã đến lúc đón bốn phu nhân rong chơi về nhà rồi a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.