Ngày từng ngày qua đi, Yến Tú càng ngày càng cao thêm.
Lúc trước chỉ cao đến ngực Đường Tiêu, nhưng bây giờ có thể thấy là sẽ cao hơn Đường Tiêu.
Lúc trước ăn năm chén cơm, giờ có thể ăn ít nhất bảy chén cơm.
Lúc trước thì thường mặc váy, giờ thì nóng cỡ nào cũng mặc trường y trường khố, còn quấn cả khăn quàng cổ, toàn thân trên dưới bịt kín không hở chút nào.
Đường Tiêu có chút nhìn không được: Đồ đệ, con mặc nhiều như thế không thấy nóng à.
Giọng nói của Yến Tú trầm thấp: Không nóng.
Khóe miệng Đường Tiêu giật một cái:...
Yến Tú hắng giọng một cái, nhỏ giọng dịu dàng: Sư phụ phụ con không nóng.
Đường Tiêu đau khổ đỡ trán:...
19
Đường Tiêu loáng thoáng có cảm giác sự thay đổi của Yến Tú không đúng lắm, đối với một thiếu nữ mười sáu tuổi mà nói thì Yến Tú rất cao lớn, ngực cũng phẳng lì, có một ngày còn có một tiểu sư muội mặt trắng bệch như thấy quỷ chạy đến chỗ Đường Tiêu cáo trạng...
Tiểu sư muội: Sư huynh, không xong!
Đường Tiêu: Sao vậy?
Tiểu sư muội: Mới nãy muội không cẩn thận thấy Tú Tú đang nhổ lông chân.
Sắc mặt Đường Tiêu phức tạp: Nàng muốn nhổ thì nhổ thôi.
Lại nghĩ đến lời nói mà Đường Lâm nói với mình trước đây rất lâu, cả người Đường Tiêu cảm thấy thực không ổn.
20
Vì thế, hôm nay Đường Tiêu quyết định muốn chính diện thảo luận với Yến Tú về vấn đề này một chút.
Yến Tú đi vào phòng ngủ của Đường Tiêu: Sư phụ phụ có chuyện tìm con à?
Đường Tiêu không được tự nhiên gật đầu: Con qua đây.
Yến Tú đi đến, nhìn xuống Đường Tiêu: À.
Đường Tiêu:...
Mẹ nó! Lại cao hơn rồi!
Thấy Đường Tiêu cứ chậm chạp suy tư mà không mở miệng, Yến Tú nghi hoặc giục: Sư phụ, sao người không nói chuyện?
Đường Tiêu cúi đầu suy nghĩ.
Chắc chắn là không thể nào trực tiếp hỏi Yến Tú con rốt cuộc là nam hay nữ, dù sao trong lòng Đường Tiêu thì Yến Tú vẫn luôn là một nữ hài tử có khí khái nam tử quá thừa, lần này chỉ vì loại bỏ nghi ngờ mà lại đi hỏi nữ hài tử nhà người ta là nam hay nữ thì trong lòng sẽ rất đau khổ.
Đường Tiêu cơ trí uyển chuyển không gì sánh được: Vi sư nhìn tuổi con cũng vừa vặn, con nói xem con thích nam tử như thế nào, vi sư để ý giúp con.
Yến Tú híp mắt, trong đôi mắt đào hoa lấp lánh kia hiện lên một tia đùa giỡn: Con sao, con thích người giống như sư phụ vậy đó.
Đường Tiêu giật mình, không nghĩ tới rằng Yến Tú sẽ nói như thế.
Yến Tú: Cực kỳ cực kỳ thích.
Mặt Đường Tiêu đỏ bừng,
Yến Tú: Sư phụ, người nói con thô kệch thế này nếu tương lai không ai thèm lấy con thì sao?
Đường Tiêu nhức đầu, trong lòng có loại cảm giác không rõ: Nói bậy, đồ đệ của ta tốt như thế thì làm sao không có ai lấy được.
Yến Tú ý vị thâm trường cười: Dạ.
Cuối cùng Đường Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm.
—— Rõ ràng là Yến Tú thích nam nhân, người thích nam nhân thì nhất định sẽ là nữ nhân rồi.
Thích hợp.
21
Hôm đó, Yến Tú nhận được một phong thư dùng bồ câu gửi đến.
Yến Tú đọc thư xong thì mặt trầm xuống như có điều suy nghĩ.
Đường Tiêu: Đồ đệ, con sao thế?
Yến Tú dương dương tự đắc đưa phong thư trong tay cho Đường Tiêu xem: Cha con viết.
Đường Tiêu nhận lấy đọc thì mùi đại tra tử bỗng đập vào mặt: Tiểu súc sinh Yến Tu kia! Lão tử đưa con đến Thất Tú học Vân Thường mà con chạy đến Đường Môn làm cái trò gì ở đó! Tìm được ai đánh nhau rồi hả! Hả hả hả! Mau về đây đánh nhau với ta!
Khó có được khi IQ của Đường Tiêu log in: Yến Tu? Không phải con tên là Yến Tú sao?
Yến Tú đoạt thư lại vo vún: Cha con không biết chữ này, viết sai đó.
IQ của Đường Tiêu log out: À, vậy à.
Một cuộc im lặng ngắn ngủi.
Đường Tiêu ho nhẹ một tiếng: Vậy con phải đi à?
Yến Tú rầu rĩ nói: Dạ, con không về chắc cha con sẽ đến đánh chết con mất.
Đường Tiêu nhìn mặt đất đờ ra: Vậy con đi đi.
Yến Tú liếc mắt nhìn hắn: Nếu không sư phụ cùng đi với con đi.
Đường Tiêu cười cười: Không được, ta là người của Đường Môn.
Yến Tú: Sư phụ sẽ nhớ con chứ?
Đường Tiêu nghiêm túc gật đầu: Sẽ.
Yến Tú cười rực rỡ: Một năm, con nhất định sẽ trở về.
Đường Tiêu: Được.
Yến Tú: Sư phụ, con cực kỳ thích người, người biết chứ?
Đường Tiêu dở khóc dở cười: Ừ, biết.
22
Thời gian một năm nhanh chóng trôi đi. Một năm nay, Yến Tú vẫn thường gửi thư cho Đường Tiêu, ngoại trừ ân cần hỏi han sư phụ như thế nào thì toàn là nói mình đã lợi hại ra sao, hôm nay giết chết mấy người Cái Bang, hay hôm nay số người nàng đánh còn nhiều hơn so với cha mình, các loại như thế.
Một người mà biết cả vân thường và thương vân.
Đường Tiêu mỉm cười, trong ngực có chút kiêu ngạo.
Đồ đệ của cậu, rất lợi hại đó.
23
Yến Tú nói là sẽ trở về Đường Gia Bảo trong vòng mấy ngày, vì thế ngày nào Đường Tiêu cũng đi lòng vòng quanh cửa Đường Gia Bảo, muốn khi đồ đệ quay về thì mình chính là người đón nàng đầu tiên.
Xa xa có một thân ảnh màu hồng đi đến.
Đường Tiêu lập tức kích động chạy lại gần đó, nhưng mà đến gần lại thấy không phải, người đến là một thiếu niên có khuôn mặt tuấn mỹ, ngũ quan dù có tinh xảo xinh đẹp nhưng lại anh khí mười phần, không thể nào là nữ tử được. Mặc dù Đường Tiêu biết không phải nhưng cũng không nhịn được cứ nhìn qua đó, thân hình của thiếu niên này rất cao lớn nhưng cũng không tráng kiện, cơ thể cân xứng đẹp đẽ, bên hông có một vũ cơ huyết ảnh thiên vũ, một thân phấn hồng của Thất Tú mặc ở trên người thiếu niên không hề không hài hòa mà ngược lại, còn rất câu nhân.
Thiếu niên Thất Tú dịu dàng cười nhìn Đường Tiêu, chợt nhíu mày.
Đường Tiêu xua tay quay đầu vòng ngược lại: Nhận lầm người.
Thiếu niên Thất Tú đè vai Đường Tiêu lại, suýt nữa đã đè Đường Tiêu nằm dài, vừa mở miệng ra là mùi đại tra tử quen thuộc: Sao mới nhìn thấy con là bỏ chạy rồi? Thiếu thu thập à?
Thân thể Đường Tiêu cứng đờ.
Thiếu niên Thất Tú cười hắc hắc: Ha, không biết con sao sư phụ?
Đường Tiêu như bị sét đánh, máy móc cạch cạch cạch chuyển động cổ quay đầu nhìn thiếu niên, vẻ mặt "ơ mẹ nó": Ngươi gọi ta là... sư phụ?
Thiếu niên Thất Tú chớp chớp đôi mắt to: Sư phụ phụ ~ Con về rồi ~
Đường Tiêu như mộng du nhìn thoáng qua cơ ngực thiếu niên, suýt nữa là chết lịm.
/Hết chương 3/
Cực Phẩm:
Đường Tiêu: Sao nữ đồ đệ của ta lại có chim có múi thế này (°△°|||)