Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 55



Bữa cơm này Tống Thanh Chấp ăn rất chậm, cậu sợ sau khi mình ăn xong Hứa Tinh Lạc sẽ rời đi, nhưng dù ăn chậm cũng có lúc phải ăn xong.

Chờ cậu ăn xong, Hứa Tinh Lạc ra tay giúp cậu dọn bàn, lịch thiệp đến mức ngượng ngùng, cậu nói: "Hay để tôi tự dọn nhé?"

Hứa Tinh Lạc không để ý đến cậu, trực tiếp gói rác lại, một túi cực lớn, lúc mở cũng cực kì mùi, Hứa Tinh Lạc cầm túi rác đi ra ngoài.

"Này." Tống Thanh Chấp sốt ruột, gọi hắn một tiếng: "Cậu đi đâu đó?"

Hứa Tinh Lạc dừng chân lại, quay đầu đáp: "Ném rác."

"Ồ." Tống Thanh Chấp lúc này mới yên lòng, gật đầu: "Cậu đi đi."

Nhìn thấy Tống Thanh Chấp căng thẳng như vậy, trong lòng Hứa Tinh Lạc có trăm cảm xúc ngổn ngang, gần như không nhớ nổi bộ dáng lạnh lùng thờ ơ trong lần gặp đầu tiên của học bá Tống.

Bây giờ còn thấy hoài niệm.

Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm, sao không xa cách và lạnh lùng như thế đi, làm hắn thấy khó xử.

Ném rác quay về thì thấy bác sĩ đang trong phòng bệnh nói gì đó với Tống Thanh Chấp, Hứa Tinh Lạc ghé sát vào nghe thì nghe thấy bác sĩ nói Tống Thanh Chấp hạ sốt rồi, nhưng thân thể vẫn còn yếu và suy dinh dưỡng nhẹ.

What?

Hứa Tinh Lạc trợn trừng mắt nhìn Tống Thanh Chấp, rất muốn nắm cổ áo cậu hỏi một câu, mẹ nó cậu chăm sóc bản thân như thế nào đấy!

Người 18 tuổi còn có thể chăm bản thân mình thành suy dinh dưỡng nhẹ sao!

Cậu bị gì đấy Tống Thanh Chấp!

Dường như cảm nhận được sự khiếp sợ của bạn học Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp hơi xấu hổ mỉm cười, dù sao thì cậu cũng không ngờ là nó sẽ nghiêm trọng như vậy.

Theo lời bác sĩ nói, tiếp theo cậu nên chăm sóc bản thân thật tốt, tốt nhất là đi khám bác sĩ đông y. Có thể tình trạng suy nhược cơ thể này có liên quan đến gan khí ứ đọng hay gì đó.

"......" Hứa Tinh Lạc đứng một bên nghe mà cạn lời.

Không biết nên nói gì.

Ngoại trừ bị điên thì hắn nên nói gì bây giờ?

Chỉ có thể tình yêu của người trẻ tuổi đúng là chơi lớn thật đấy, giống như chơi đùa với cái chết của mình vậy.

Hắn hổ thẹn mình không bằng.

A không, nhìn nhầm rồi.

Hắn luôn cho rằng sự điên cuồng này không có tí ti liên quan gì tới Tống Thanh Chấp.

Bác sĩ nghe nói Tống Thanh Chấp năm nay là sinh viên năm nhất, khai giảng xong thì phải tham gia huấn luyện quân sự nên có lòng đề nghị, "Với tình trạng cơ thể hiện giờ của cháu thì không nên tham gia quân sự, bệnh viện sẽ cấp giấy cho cháu, cháu cầm đến trường xin nghỉ."

"Vâng," Tống Thanh Chấp nói: "Cảm ơn bác sĩ."

Nếu sức khỏe không tốt thì không cần tham gia huấn luyện quân sự, nhưng Hứa Tinh Lạc không ghen tỵ chút nào, nếu phải đến nước này mới được lười biếng, hắn tình nguyện vác cơ thể khỏe mạnh đi vất vả hai mươi ngày.

"Bác sĩ," Hứa Tinh Lạc nói: "Xin hỏi sức khỏe của cậu ấy cần bao lâu để hồi phục?"

"Người trẻ tuổi thì hồi phục rất nhanh," bác sĩ cười nói: "Chỉ cần từ giờ trở đi ăn cơm nghỉ ngơi đàng hoàng, không có gì ngoài ý muốn thì một tháng có thể béo lên năm sáu cân, ba tháng thì cơ thể sẽ hoàn toàn khỏe mạnh."

[*] Năm sáu cân là từ 2, 3kg

"Cảm ơn bác sĩ." Hứa Tinh Lạc nhẹ nhàng thở ra, sau đó trừng mắt nhìn tên ngốc xém chút nữa tự chơi chết mình, hy vọng người ta có thể nghe thấy.

"Cảm ơn bác sĩ," Tống Thanh Chấp làm lơ tên tra nam nhẫn tâm bỏ rơi mình, ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu sẽ ăn uống điều độ, nghỉ ngơi thật tốt."

Bác sĩ nói: "Như vậy vẫn chưa được, ngoại trừ ăn uống nghỉ ngơi đàng hoàng còn phải giữ tâm trạng tốt nữa."

Tống Thanh Chấp liếc nhìn Hứa Tinh Lạc một cái, gật đầu với bác sĩ: "Vâng, cháu sẽ giữ tâm trạng tốt."

Nói thêm vài câu thì bác sĩ nói có thể làm thủ tục xuất viện, rồi rời đi.

"Khụ, vừa nãy bác sĩ nói gì cậu cũng nghe rồi chứ?" Tống Thanh Chấp chớp mắt với Hứa Tinh Lạc, gương mặt gầy gò tái nhợt trông cậu đáng thương cực kỳ: "Bác sĩ nói tôi với giữ cho mình một tâm trạng tốt, cậu có gì kiến nghị không?"

"Tôi có gì để kiến nghị?" Hứa Tinh Lạc hỏi lại.

"Bí quyết để có một tâm trạng tốt." Tống Thanh Chấp nói.

"Thế thì không có." Câu nói ám chỉ này, Hứa Tinh Lạc không thèm phản ứng, hắn nói: "Ăn uống đàng hoàng nghỉ ngơi cho tốt, tôi chỉ kiến nghị điều này."

"Nhưng tôi vẫn không vui được." Tống Thanh Chấp dựa vào giường bệnh.

"Đó chính là vấn đề của cậu." Hứa Tinh Lạc nhàn nhạt nói.

"Đúng vậy," Tống Thanh Chấp nói: "Vấn đề của tôi." Dừng một chút, cậu mỉm cười có chút tự giễu: "Cảm ơn cậu đã đến thăm tôi, còn chuyện Thẩm Kí chủ động làm phiền cậu, tôi nói xin lỗi cậu thay cậu ta."

"Vậy thì không cần." Hứa Tinh Lạc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Chấp: "Bác sĩ nói cậu có thể xuất viện, cậu tính khi nào xuất viện?"

"À, trước giờ cơm tối." Tống Thanh Chấp nói: "Người nhà tôi không biết, về trước giờ cơm tối còn có thể ăn với họ bữa cơm."

Hứa Tinh Lạc không biết cọng dây thần kinh nào của mình bị đứt, sắc mặt khó coi nói năng đầy trào phúng: "Ngài đúng là đứa con trai nhị thập tứ hiếu."

"Không phải đâu." Tống Thanh Chấp nhìn hắn: "Nếu cậu đồng ý hẹn hò với tôi, tôi có thể cả đêm không về nhà ngủ."

"Thôi, cậu vẫn nên lo nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi." Hứa Tinh Lạc nói: "Còn chưa hẹn hò đã khiến mình thảm thương như vậy, hẹn hò rồi chắc tự biến mình thành Tam Lang [1]."

[1]: 有約會不得變成拼命三郎。(?) Khúc này mình không hiểu, có gì mng chỉ cho mình nhé.

Nói xong, không đợi Tống Thanh Chấp nói gì, hắn liền đứng lên: "Cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, cậu không có việc gì thì tôi đi đây, về mấy chuyện khác, bác sĩ cũng đã nói với cậu rồi, tôi cũng không nói gì, tóm lại phải chăm sóc bản thân đàng hoàng, cậu đối xử với bản thân mình còn không tốt thì đừng mong người khác đối xử tốt với cậu."

Tuy rằng trong lòng không muốn nói nhiều như vậy, nhưng vẫn blah blah nói một đống.

Hy vọng đối phương nghe lọt tai thôi.

"Cứ như vậy mà đi sao?" Tống Thanh Chấp nói.

"A, tôi cũng sắp khai giảng rồi, đáng ra là hôm nay định đi báo danh," Hứa Tinh Lạc nhìn đuôi giường bệnh chứ không nhìn Tống Thanh Chấp: "Sức khỏe cậu không tốt thì đợi hai ngày nữa rồi đi, không cần đi quân sự là tốt, tôi còn phải đi quân sự tận 20 ngày đây." Nói đến đây thì hít vào một hơi, cũng không biết có phải là do đi quân sự dọa cho sợ không: "Tống Thanh Chấp, tôi đi đây."

"Cậu có thể không đi được không?" Tống Thanh Chấp vẫn là giọng nói kia, vẻ mặt có chút hoảng hốt: "Nếu cậu không muốn trả lời tin nhắn của tôi thì để tôi nói thẳng, cậu chỉ cần cho tôi chút hy vọng, tôi bảo đảm ngày nào tâm trạng của tôi cũng vui vẻ."

Hứa Tinh Lạc dừng chân, môi mấp máy nửa ngày nhưng không nói gì.

Trông thì rất bình tĩnh, nhưng trong đầu hắn là cả nghìn câu vọng lại, cần gì phải thế cần gì phải như thế, Tống Thanh Chấp cần cần gì phải như thế, cậu như vậy không ai dễ chịu cả.

Sớm biết vậy đã không nên tới.

Sau khi trách Tống Thanh Chấp hủy hoại sức khỏe mình, trách Thẩm Kí gửi tin nhắn bừa bãi, Hứa Tinh Lạc lại bắt đầu tự trách mình, sớm biết thế đã không nên tới, không phải đã sớm biết sao?

Một khi hắn đến thì không có cách nào tách ra dứt điểm được.

Tuy nhiên, cảm giác co thắt trong lòng khi nghe tin này vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của hắn.

Cảm thấy cho dù có quay lại lần nữa hắn vẫn sẽ tới.

"Nếu đợi thêm mấy năm nữa," Tống Thanh Chấp mặt ngoài bình tĩnh, giống như một chuyên gia đàm phán lão luyện, nhưng hai tay lại nắm chặt dưới chăn, lòng bàn tay đẫm mồ hôi nói: "Khi đó chắc chắn tôi sẽ tốt hơn bây giờ, đến lúc đó tôi có cơ hội được ở bên cậu không?"

"Học bá, cậu cảm thấy tôi có thể đoán được chuyện trong vài năm tới sao?" Hứa Tinh Lạc lắc đầu: "Tôi không muốn trả lời vấn đề này, cũng không chấp nhận miếng bánh nướng lớn được vẽ ra, hoặc là vẽ bánh cho cậu, tôi muốn quá nhiều thứ, cậu xem đi, tôi còn chưa bắt đầu muốn gì từ cậu, cả tinh thần lẫn thể xác của cậu đã mệt mỏi đến mức ngã bệnh, điều này khiến tôi nghi ngờ liệu cậu có đủ khả năng không?"

Trong phòng im lặng hơn mười giây.

Dường như đang bị mắc kẹt trong một vấn đề không thể giải quyết được.

"Đúng vậy, vậy tôi sẽ nuôi tốt lại cho cậu." Nước mắt nóng hổi rơi xuống từ bên khóe mắt Tống Thanh Chấp, tuy rằng cậu đã cực lực nhẫn nhịn, nhưng hiển nhiên không có hiệu quả: "Đừng phủ nhận tôi, cậu muốn gì tôi đều có thể cho cậu."

Hứa Tinh Lạc nghe thấy giọng nói nghẹn ngào, trong lòng như bị ai đó hung hăng kéo lấy.

"Cậu......" Hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy gương mặt Tống Thanh Chấp đầy nước mắt, như thể được làm từ nước.

Hứa Tinh Lạc không thể giải thích được cảm giác trong lòng mình, tóm lại khi đứng ở đây, hắn thấy mình không thở được, không khí trong căn phòng này, cả người đang nằm trong phòng bệnh này cũng giống như một tấm lưới vây khốn hắn.

Hắn vừa bị siết chặt vừa sợ hãi, đầu ngón tay lạnh đến run rẩy, phản ứng đầu tiên chính là hốt hoảng bỏ chạy.

Trên thực tế Hứa Tinh Lạc cũng làm như vậy, nhưng cách hắn đi ra ngoài có lẽ không gọi là trốn, chỉ bình tĩnh hơn một chút, hắn chỉ thản nhiên nói: "Tôi đi trước."

Sau khi ra khỏi cửa phòng bệnh, Hứa Tinh Lạc ngốc nghếch đi xuống lầu theo bản năng, hắn muốn đi đến một nơi tràn ngập không khí trong lành, cứ đi cứ đi như thế, không biết đi được bao lâu mới dừng lại.

Có chút choáng váng, có chút tức ngực, hắn chỉ có thể tựa trán mình vào thân cây mới có thể bảo trì tư thế đứng thẳng.

Hứa Tinh Lạc suy nghĩ, mình không đột nhiên gầy đi, mình cũng không bị suy dinh dưỡng, đây là loại phiền phức gì......

Phòng bệnh trên lầu, Tống Thanh Chấp ngồi yên thật lâu, lúc này mới hít sâu một hơi, rút hai tờ giấy khăn lau cả gương mặt không biết cố gắng của mình.

Hứa Tinh Lạc nói đúng, đến mức này sao?

Cậu chán ghét bản thân mình bây giờ, yếu ớt, hèn mọn, lì lợm la li3m, biết rõ không được mà vẫn cố làm.

Nhưng mọi đạo lý cậu đều hiểu, trái tim vẫn rất đau, hơi thở cũng đau, giống như linh hồn của cậu đã bị rút đi một nửa, phần còn lại ở chỗ này sống lay lắt.

Thật khó xem.

Lau khô nước mắt, đầu óc trống rỗng trong hai phút, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở phòng bệnh, từ khi tỉnh dậy cho đến khi kết thúc, từ niềm vui đến bụi bặm lắng xuống, mắt cậu nóng hổi và đau đớn.

Tống Thanh Chấp biết, Hứa Tinh Lạc vừa đi, rất nhiều chuyện sẽ thực sự kết thúc, sẽ không còn chỗ cho ảo tưởng hay tự lừa dối.

Được rồi, vậy quên đi.

Tình yêu tuổi thanh xuân rất hạnh phúc nhưng cũng rất đau đớn.

Y tá bước vào, nhìn thấy mắt bệnh nhân đỏ hoe: "Cậu lại sốt à?"

"Không ạ." Tống Thanh Chấp lau mặt, nằm xuống, không khống chế được âm thanh: "Em ngủ một giấc, không có chuyện gì đâu."

"Được." Y tá nói, có lẽ cô rất khó hiểu tại sao người bệnh nhân đẹp trai này lại trốn trên giường khóc.

Ở tầng dưới, Hứa Tinh Lạc đang tựa vào một thân cây, choáng váng không biết bao lâu, có một người anh tốt bụng đi tới vỗ nhẹ vai cậu: "Em trai, em không sao chứ?"

Hắn ngẩng đầu lên, ngơ ngác lắc đầu: "...... Không sao ạ."

"Coi mặt em trắng chưa kìa." Anh trai vô cùng quan tâm, lấy trong túi ra một bao thuốc lá: "Hút một điếu nhé, anh cũng căng thẳng quá, vợ anh sắp sinh con ở trên lầu."

"Em cảm ơn." Hứa Tinh Lạc nhận lấy điếu thuốc, lúc này mới nghiêm túc nhìn người kia, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe thì thấy xúc động: "Chúc chị dâu mọi điều tốt lành."

"À, anh cảm ơn." Anh trai châm lửa cho hắn, sau đó châm lửa cho mình, hít hít mũi: "Người nhà anh đều canh gác ở đó, anh không nghe nổi tiếng vợ kêu đau nên đành im lặng ra ngoài hút thuốc."

"...... Anh đang đau lòng vợ mình." Hứa Tinh Lạc gật đầu, trong miệng rít mạnh hai hơi, đầu óc trở nên minh mẫn hơn rất nhiều.

"Đúng thế." Anh trai nhếch môi cười, lại thở dài.

Hai người đứng dưới tàng cây hít mây nhả khói, trầm mặc hút thuốc.

Anh trai có lẽ đang nghĩ đến việc vợ mình sinh em bé, vẻ mặt đầy lo lắng, còn Hứa Tinh Lạc lại đang nghĩ đến mối quan hệ của mình và Tống Thanh Chấp, đây thực sự là một mối quan hệ không tốt không thể vượt qua.

Sở dĩ vừa rồi có phản ứng như vậy, chóng mặt, tức ngực, buồn nôn, là sợ hãi đúng không?

Một người rất yêu tự do nhận ra rằng mình không thể chạy trốn, giống như một con đại bàng đang bay cao biết rằng có một sợi dây buộc vào chân mình.

Tâm trạng mẹ nó quá phức tạp.

Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ mấy phút, nhưng anh trai nói: "Em trai, anh lên đây."

"Em cũng đi lên." Hứa Tinh Lạc nói xong, vứt tàn thuốc vào thùng rác, sau đó đi theo anh trai lên lầu.

"Chuyện của em thế nào?" Anh trai hỏi.

"Vợ em cũng nhập viện." Hứa Tinh Lạc nhìn anh ta nói.

"Còn trẻ như vậy mà đã có vợ hả?" Anh trai cười: "Còn đi học đúng chứ, không dễ gì."

"Vâng." Hứa Tinh Lạc gật đầu: "Còn đi học ạ."

Đúng vậy, còn đi học thật không dễ gì, ngay cả người qua đường còn biết, chính hắn lại càng biết.

Nhưng biết thì có ích lợi gì, trên thế giới này không thiếu những người biết những gì họ không thể làm nhưng vẫn làm.

Nhưng rồi khi nghĩ lại, rất nhiều điều kỳ diệu đều được tạo ra theo cách này.

Có lẽ?

Khi thang máy đến, hắn nói lời cảm ơn với anh trai, sau đó bước ra khỏi thang máy và đi đến phòng của Tống Thanh Chấp.

Không dễ dàng, nhưng cứ thử xem.

Tác giả có lời muốn nói: Cầu mà không được trở thành mất rồi tìm lại, mới càng quý báu hơn.

Tinh nhãi con rất quan tâm bản thân, cũng rất quan tâm mối tình của mình, đương nhiên cũng rất quan tâm người sẽ ở bên mình..

Chấp bảo có nói một câu rất đúng, chỉ cần người nọ quay đầu nhìn bạn một cái, bạn chính là cả quãng đời sau này của họ.

Tinh nhãi con lớn lên có rất nhiều tật xấu, yêu cầu cao cao cao cao cao cao

Kally: Thật khó để bắt đầu một mối quan hệ khi bạn công quá mức yêu tự do mà bạn thụ lại không thể cho công được tự do ấy. Nhưng yêu quá mà biết sao giờ, hai người cùng cố gắng nào, khi lựa chọn quay về với thụ, anh công đã chấp nhận là mình yêu người ta còn hơn yêu tự do rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.