Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 77



Đám Tần Thư Thụy, Thẩm Kí dều biết 1314 đậm chất mộc mạc......và táo bạo này là ai gửi, nhưng vẫn có những bạn học không biết, nhìn thấy thì kinh ngạc: Tống giáo thảo yêu đương?

Có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì cũng không kỳ lạ lắm, bởi vì Tống Thanh Chấp từ hồi cấp ba đã là nhân vật nổi tiếng ở trường, có rất nhiều cô gái chú ý đến cậu, không chừng lúc vừa thi đại học xong liền được tỏ tình và nhận thư tình đến mỏi tay.

Đúng vậy, Tống Thanh Chấp không nói cho Hứa Tinh Lạc biết mình được rất nhiều người thích, nhưng dường như không cần cậu nói, trong lòng Hứa Tinh Lạc cũng hiểu rõ.

Chỉ là chưa bao giờ nói đến chuyện đó trước đây, cũng không biết là bởi vì rộng lượng hay là tự tin, chắc hẳn là tự tin......

Còn câu hỏi có phải cậu yêu đương không, Tống Thanh Chấp trả lời một câu: Đúng vậy.

Không thể nói rằng mình yêu bạn trai, càng không thể nói người mình yêu là Hứa Tinh Lạc, nhưng ít nhất có thể thông bao cho thiên hạ rằng mình đang yêu đương, mình có người yêu rồi.

Những người còn chưa từ bỏ ý định với cậu hãy mau tìm người tiếp theo đi.

Tống Thanh Chấp hy vọng Hứa Tinh Lạc cũng có thể bày tỏ rằng mình đã có chủ, nhưng nếu cả hai người đều cùng nhau tuyên bố thoát ế thì dường như quá k1ch thích, thôi thôi.

Người bạn học được Tống giáo thảo trả lời ngẩn ngơ, sau đó thuận miệng nói cho bạn học đang nói chuyện với mình: Đờ mờ, Tống Thanh Chấp có người yêu rồi!

Bạn học đang nói chuyện với người kia hình như còn từng thích Tống giáo thảo, nếu không cậu ta cũng không cố ý thông báo tin tức lúc này.

Quả nhiên, đối phương cực kỳ sợ, sợ giống như bị sét đánh vậy: Nhà tôi sụp rồi?

Tình cảm của cô dành cho Tống Thanh Chấp là tình cảm dành cho thần tượng được không?

Ồ không, không hẳn, cô đã sớm từ bỏ coi Tống Thanh Chấp trở thành người tình trong mơ rồi, đổi thành đu CP!

Bởi vậy trong nhóm CP ăn kẹo có một cô gái gào thét: Mấy gái ơi!!! Oa oa oa, nhà của chúng ta sụp rồi, Tống giáo thảo cuối cùng cũng yêu đương rồi, oa, tôi khóc điên rồi.

Tin tức vừa nổ ra liên kinh động tất cả mọi người.

Đa số đều đang xem Xuân Vãn nên rất rảnh rỗi, không chơi điện thoại thì còn có thể chơi cái gì.

Vừa nghe Tống Thanh Chấp yêu đương, những cô gái đu CP không tin: Tin đồn thì có thể tin nổi không? Gái ơi đừng có tung tin giả, cậu không đủ khả năng đâu! Tụi tôi còn đang chờ kẹo năm mới đó!

Đồng thời cũng có rất nhiều người tag áo choàng phát kẹo thường xuyên, yêu cầu cậu giải thích: Chuyện gì thế lày, Tống học bá yêu đương hả? Làm ơn hãy cho tôi biết đó là giả đi! Chẳng phải cậu đã nói đến Tết sẽ có kẹo sao? Sao cậu ấy lại đột nhiên có người yêu rồi, khóc qtqđ.

Lúc bị nhiều người tag, Tống Thanh Chấp còn đang phòng bếp rửa chén, mà bạn trai cậu thì đang dọn dẹp nhà, đợi đến lúc cậu có thời gian xem điện thoại thì WeChat đã nổ tung rồi.

Tống Thanh Chấp ngồi trên sô pha đọc tin nhắn, Hứa Tinh Lạc cầm một đ ĩa trái cây mới rửa sạch, bước đến trước mặt Tống Thanh Chấp, cầm một quả đi đến bên miệng: "Chấp ca, há miệng."

Tống Thanh Chấp đang tập trung xem, há miệng cắn miếng cherry, sau đó đột nhiên ngồi thẳng dậy bắt đầu gõ.

"Sao thế?" Hứa Tinh Lạc ngồi xuống bên cạnh cậu hỏi, vì vậy liền thấy được toàn bộ màn hình đều là tan nát cõi lòng: "Hửm, lại là nhóm này hả, cậu vẫn còn chơi hả?"

"Ừ." Tống Thanh Chấp gõ xong trong nhóm, dùng dăm ba câu để an ủi những cô gái đang cho rằng nhà CP mình sụp rồi, mới quay đầu giải thích cho Hứa Tinh Lạc: "Mấy cô ấy biết tôi có người yêu, đang mắng tôi phụ lòng cậu, chất vấn tôi vì sao lại bỏ lại cậu yêu đương với người khác."

Hứa Tinh Lạc ngây người, ừm, thật ra thì hắn không ngờ tình cảm của mọi người lại chân thật như vậy, bọn họ là CP nam nam, trong thế giới giả tưởng thì thôi, nhưng ở thế giới thật yêu đương kết hôn sinh con đều là bình thường, chẳng lẽ những người này thật sự hy vọng hắn và Tống Thanh Chấp ở thế giới thật cũng phải ở bên nhau?

"Cũng may chỉ cần vài ba câu đã an ủi được rồi." Tống Thanh Chấp quơ quơ màn hình di động, mỉm cười.

"Chấp ca lợi hại, " Hứa Tinh Lạc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, có chút kích động ghé sát vào điện thoại cậu xem: "Cậu an ủi thế nào?"

"Chỉ nói một câu: Sao mọi người biết người gửi 1314 cho cậu ấy không phải Hứa Tinh Lạc?" Tống Thanh Chấp cười nói.

Sau đó tất cả đang tan nát cõi lòng bỗng đổi sang tiếng thét chói tai, như thể coi câu nói này là thông báo chính thức.

"Mẹ kiếp, đúng là cậu mà." Hứa Tinh Lạc lướt lên trước xem, vừa lúc nhìn thấy câu giải thích của Tống Thanh Chấp, trong lòng bỗng thấy tê dại, chỉ có thể nói với Tống Thanh Chấp: "Tôi phục, vẫn là cậu làm được."

Tống Thanh Chấp chỉ cười không nói.

Nhưng ánh mắt nhìn người nào đó đầy cưng chiều.

Ngẩng đầu đụng phải ánh mắt này, Hứa Tinh Lạc bị nhìn đến phát ngượng, ho nhẹ một tiếng nói: "Này, trả điện thoại lại cho cậu đó, mấy cô ấy cứ tìm cậu muốn có kẹo, xử lý chuyện này thế nào......"

"Gửi cho họ thôi." Cái này Tống Thanh Chấp đã sớm nghĩ kỹ rồi, cậu gửi một tấm vào trong nhóm, là tấm ảnh lần trước bartender ở quán bar đã chụp cho họ.

Đối với những cô gái đu CP, đâu là tấm ảnh đầu tiên họ chụp chung với nhau các cô nhìn thấy sau khi tốt nghiệp Đức Trung.

Không ngoài dự kiện là có rất nhiều phản ứng.

: Đây phải thông báo chính thức không? Là thông báo chính thức đúng không!

: A a a, chung một khung ảnh! Quả nhiên sau khi tốt nghiệp hai người vẫn đi chơi với nhau, khóc chết mất thôi khóc chết mất thôi!

: Hai cậu bạn này có thể giới thiệu cho tôi biết đây là quán bar nào không!

: Chị em ơi, bổn Holmes muốn bắt đầu nghiên cứu bức ảnh này, sau khi tìm được chân tướng sẽ chia sẻ với mọi người!

Nhìn thấy câu nói này, Tống Thanh Chấp cũng không nhịn được xem lại tấm ảnh, sau đó không thấy có điều gì khác thường cả mới nhẹ nhàng thở ra.

Cho dù là Sherlock Holmes đến thật thì cũng không thể nói gì từ một bức ảnh bình thường có đúng không

Tống Thanh Chấp đặt điện thoại xuống, cùng Hứa Tinh Lạc ăn hoa quả xem Xuân Vãn, thỉnh thoảng nói với nhau mới cậu.

Sau đó quay lại xem nhóm, thì bạn Holmes trong nhóm CP thế mà đã thật sự tìm ra: Phát hiện lớn! Tôi cam đoan rằng hai người họ đã ở bên nhau, a a a! Bọn họ chắc chắn là đang quen nhau, CP mọi người đu thành sự thật rồi!

: Gái nói rõ ra coi???

: Là như vậy nè! Có một phần mềm kiểm tra có thể kiểm tra xem hai người trong một bức ảnh có yêu nhau hay không. Nói chung, các cặp đôi sẽ đạt điểm cao và điểm thấp trong bài kiểm tra, nhưng điểm cao nhất sẽ không cao hơn 90!

: Cho nên giáo bá cùng giáo thảo được bao nhiêu điểm!

: Tầm khoảng 95 điểm! Đây là số điểm rất cao rồi, cho nên tôi cam đoan rằng bọn họ chắc chắn đang quen nhau, bởi vì phần mềm thu được kết quả phân tích bằng cách thu thập dữ liệu lớn và máy tính không thể nói dối.

Còn có phần mềm này nữa hả?

Lực chú ý của Tống Thanh Chấp đột nhiên bị chuyển sang phần mềm này, cậu cảm thấy không phải đáng tin lắm bởi vì nó không được 100 điểm, cậu vỗ vỗ Hứa Tinh Lạc: "Này, cậu xem này."

Đưa cho Hứa Tinh Lạc xem, Hứa Tinh Lạc nhìn xong cũng khịt mũi coi thường: "Còn năm điểm nữa đâu?"

"Tôi cũng nghĩ như vậy đấy." Tống Thanh Chấp bỗng nhiên bật cười, thế nào, mới ở bên nhau được nửa năm mà suy nghĩ đã đồng bộ như thế rồi sao?

"Cậu khát không? Uống gì không?" Hứa Tinh Lạc đặt đ ĩa đựng trái cây xuống, đứng dậy đợi Chấp ca của mình đáp.

"Có phải cậu định rót cho tôi mấy ly để làm xong việc luôn không?" Tống Thanh Chấp nhìn bóng lưng thon dài của người nào đó cười mắng.

Người đang lục tung tủ cũng cười: "Bị cậu nhận ra rồi, chậc, ly rượu nhà tôi để đâu mất rồi? Sao tôi không thấy ly dùng một lần......"

"Cậu đang uy hiếp ai đó?" Tống Thanh Chấp lạnh lẽo nói.

"...... Cái ly." Hứa Tinh Lạc nói.

Tống Thanh Chấp thở dài: "Để tôi tìm cho." Trong nhà có rất nhiều đồ đều là cậu dọn, ông nội Hứa Tinh Lạc không nhớ rõ để chỗ nào thì về tình cảm có thể tha thứ.

Rượu vang đỏ có nồng độ cồn thấp nhưng sẽ khiến bạn say nếu uống quá nhiều.

Xuân Vãn xem cũng được, hai người câu được câu không mà trò chuyện đến lúc xem hết, mà một bình rượu vẫn còn đủ cho hai ly, Hứa Tinh Lạc đổ ra hết, gõ bàn: "Chấp ca, còn một ly nữa, cố lên."

Tửu lượng của Tống Thanh Chấp không tốt, mặt đã đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, cứ vậy nhìn chằm chằm Hứa Tinh Lạc mỉm cười, hóa ra là thật sự, Hứa Tinh Lạc muốn chuốc say cậu để dễ làm.

"Cậu tự uống đi, tôi đi tắm đã." Tống Thanh Chấp chơi xấu trốn rượu, bỗng chợt đứng dậy muốn đi.

"Không được!" Hứa Tinh Lạc kéo cánh tay cậu, nhẹ nhàng kéo người vào trong lòng mình: "Tôi đút cậu uống......" Nói xong cầm ly uống, sau đó cúi đầu đút cho Tống Thanh Chấp.

Đối phương đã bằng lòng đút cho mình thì Tống Thanh Chấp cũng lười giãy giụa, ngoan ngoãn nhận lấy rượu trong miệng bạn trai, mặc dù cảnh tượng rất cay mắt, nhưng với tư cách là người tham gia, cậu cảm thấy rất cảm động.

Hứa Tinh Lạc không chỉ đút rượu cho Tống Thanh Chấp uống, còn khuấy tới khuấy lui, phải nói là cực kì tình, cũng chỉ có Tống Thanh Chấp mới chơi trò này với hắn!

Hai ly rượu nhanh chóng bị bọn họ lãng phí, sau đó Hứa Tinh Lạc một tay bế Tống Thanh Chấp lên, bước đi thế mà cực vững vàng.

Tống học bá ôm chặt cổ hắn, khen hắn 666: "Tửu lượng của cậu thật tốt."

"Đây là rượu vang đỏ đó đại ca." Không phải Hứa Tinh Lạc khiêm tốn, nhưng hắn rất bất đặc dĩ, Tống Thanh Chấp quá thiển cận rồi: "Sau này cậu làm tổng tài thì tửu lượng sẽ ngày một tốt hơn."

"A, vấy nếu tôi không tốt hơn thì sao?" Tống Thanh Chấp nghiêm túc tự hỏi: "Hay là tôi thuê một thư ký có tửu lượng tốt để đỡ rượu giúp tôi?"

"Ý kiến hay." Hứa Tinh Lạc ôm người vào phòng tắm nói.

Tết năm nay, Hứa Tinh Lạc lặng lẽ đặt đồng hồ báo thức, đến nửa đêm, hắn cùng Tống Thanh Chấp đang lăn lộn trên giường, lăn đến mức không còn rõ chuyện gì, mãi cho đến khi hắn nghe được tiếng đồng hồ báo thứ mới miễn cưỡng dừng lại, hắn cắn Chấp ca nhà mình chúc mừng: "Bé cưng, chúc mừng năm mới."

"......" Tống Thanh Chấp mơ màng a một tiếng, hàm hồ nói: "Chúc mừng năm mới, tiếp tục nhé?"

Hứa Tinh Lạc phụt cười: "Ừ, tiếp tục." Hắn ôm Tống Thanh Chấp, ân ái say đắm trong năm mới, hắn không có mong muốn gì đặc biệt, chỉ muốn cùng người nắm chặt tay nhau ân ái đến thiên hoang địa lão.

Sau khi xong việc Tống Thanh Chấp thiếp đi trong vòng một giây, lượng rượu và việc tập thể dục đều quá mức đối với cậu.

Hứa Tinh Lạc dựa vào đầu giường xem điện thoại, thay phiên trả lời tin nhắn của các bạn học, thuận tiện trả lời tin nhắn trên điện thoại Tống Thanh Chấp, đương nhiên cũng chỉ trả lời người mà hắn quen.

Thẩm Kí: Chấp ca cung hỉ phát tài!

Hứa Tinh Lạc: Mày cũng vậy cũng vậy ~

Thẩm Kí:? Gửi bao lì xì đi, năm ngoái 88, năm nay có làm sao cũng phải thêm một số 0!

Hứa Tinh Lạc: Mày đi ăn cứt đi.

Thẩm Kí:??? Mày không phải Chấp ca của tao, mày là Hứa Tinh Lạc

Hứa Tinh Lạc không thấy kỳ khi bị gã nhận ra: Ừ, Chấp ca của mày ngủ rồi, bây giờ không gửi lì xì cho mày được, ngày mai đi.

Thẩm Kí: Khà khà, mày gửi cũng giống mà.

Hứa Tinh Lạc: Không gửi, tao móc thôi.

Lý do lý trấu! Thẩm Kí nghĩ thầm, vừa nãy chẳng phải Chấp ca tao còn đăng khoe 1314 cùng 520 trên vòng bạn bè sao, như vậy mà còn gửi được thì chẳng lẽ 88 không được?

Thẩm Kí: Vậy thui! Tao chờ Chấp ca của tao ngày mai tỉnh thì gửi cho tao.

Hứa Tinh Lạc: Chờ đi, bạn học Thẩm ngủ ngon.

Sáng hôm sau, Tống Thanh Chấp tỉnh lại, cả người đều mệt mỏi, lười biếng, cũng không muốn rời khỏi giường nên nằm trên giường chơi điện thoại, nhanh chóng nhìn thấy được tin nhắn của Hứa Tinh Lạc và Thẩm Kí, cậu cười chết, nhanh chóng gửi lì xì 8.8 cho Thẩm Kí: "Thêm số 0 thì không có, chỉ có thể thêm một điểm cho mày."

Thẩm Kí sáng sớm thức dậy, bắt đầu chờ đợi phong bao lì xì từ người bạn cùng bàn giàu có, không ngờ lại chờ được 8.8 nhân dân tệ của Tống Thanh Chấp, gã buồn bực nói: Hứa Tinh Lạc, vẫn là mày đúng không? Chấp ca không có móc như thế đâu.

Tống Thanh Chấp che miệng cười toe toét: Nhanh chấp nhận hiện thực đi, Hứa Tinh Lạc móc chẳng khác nào tao móc hiểu không?

Thẩm Kí lăn qua lăn lại mấy lần, vô cùng đau đớn xác nhận đây thật sự là Tống Thanh Chấp, trái tim gã lập tức vỡ thành từng mảnh:??? Đệt, chẳng lẽ sau khi ở bên Hứa Tinh Lạc, đến cả quyền gửi lì xì 88 nhân dân tệ cho tao mày cũng không có sao? Hứa Tinh Lạc thật quá đáng! Sao đến cái này mà cậu ta cũng quản!

Tống Thanh Chấp: A, cậu ấy không quản.

Đối mặt với phản ứng dữ dội của Thẩm Kí, Tống Thanh Chấp cong khóe miệng mỉm cười, sau đó cất điện thoại chui vào trong chăn tiếp tục ôm người nào đó ngủ nướng, chỉ là cậu cảm thấy, mình từ trong ra ngoài đều thuộc về Hứa Tinh Lạc, nếu Hứa Tinh Lạc móc thì chẳng phải cũng tương đương là cậu móc sao?

Không có gì xấu cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.