Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 86: Phiên Ngoại 3 - Toàn Văn Hoàn



Bị k1ch thích bởi đám cưới của Thẩm Kí, Tống Thanh Chấp khá ghen tị, cậu cũng đã tưởng tượng rằng cậu và Hứa Tinh Lạc sẽ mặc lễ phục, đứng trên sân khấu một cách công khai và nói về chuyện tình của họ, nhưng nghĩ lại thì thôi, ngay cả với tất cả những điều lộn xộn này, cuộc sống vẫn diễn ra tốt đẹp.

"Hâm mộ à?" Hứa Tinh Lạc là người rất nhạy bén, đầu óc sáng suốt, hắn cười xoa cằm thanh niên:"Hai mình cũng sẽ có, nào, để tôi kỳ lưng cho cậu."

"Khi nào?" Tống Thanh Chấp theo chủ đề hỏi.

Hai người c ởi quần áo trong phòng tắm, rùng mình khi bị nước nóng dội vào người, thời tiết trở lạnh nên tắm trong nhà không thích hợp, nhưng bởi vì tuổi trẻ nóng như lửa đốt, cả hai đều không cảm thấy lạnh.

"Một hai năm nữa, này, có phải câu này tôi từng nói rồi không?" Nghe quen quen, Hứa Tinh Lạc vui vẻ, bàn tay to xoa lưng cho Tống Thanh Chấp, nói là kỳ lưng mà lúc đầu còn không dám dùng sức, càng giống như ăn đậu hủ, làn da của Tống Thanh Chấp chỉ cần mới chạm vào đã khiến hắn không chịu được: "Mặc kệ, đợi đến lúc chúng ta rảnh chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn."

"Ừ." Cảm nhận được nụ hôn của Hứa Tinh Lạc dừng bên gáy, giọng nói của Tống Thanh Chấp trở nên không vững vàng, lông mi run rẩy trong hơi nước.

"Sờ có thoải mái không?" Hứa Tinh Lạc cười khẽ, âu yếm ngậm lấy chiếc khuyên tai nhỏ m út một cái: "Không cần phải hâm mộ, cậu được tôi hầu hạ như vậy, thoải mái hơn bạn học Thẩm Kí nhiều."

Tống Thanh Chấp cười, không phản bác Hứa Tinh Lạc, bởi vì cậu thật sự cảm thấy ở bên Hứa Tinh Lạc được hắn chăm sóc rất cẩn thận: "Cảm ơn cậu đã không từ bỏ."

"Nói gì lịch sự thế hửm......" Hứa Tinh Lạc ôm lấy gương mặt tuấn tú của người kia, trao nụ hôn, đưa đầu lưỡi vào rồi quét một vòng, sau đó cẩn thận tắm rửa.

Tống Thanh Chấp mới tắm xong là lúc cậu hấp dẫn nhất, lúc này đuôi mắt Tống Thanh Chấp ửng đỏ, ánh mắt trong veo như nước, những khi cong môi nhìn hắn, ý cười dịu dàng đầy quyến luyến vẫn giống ý như hồi cấp ba.

Khi học cấp ba tò mò và đầy ngại ngùng, trong lòng cậu đầy suy nghĩ dồn nén về hắn, còn tự cho là giấu rất kỹ, thật ra đều thể hiện rõ trên mặt, hoặc trên quần đồng phục của ai đó.

"Nãy mới vừa nói hầu hạ tôi, vậy mà hầu hạ một lần thôi hả?" Tống Thanh Chấp ngồi bên mép giường, mỉm cười làm tư thế chào đón người nào đó, nếu không phải màu đỏ bên tai đã bại lộ cậu không phải lão già dâm dê, Hứa Tinh Lạc gần như không chịu nổi.

Nhìn thấy phong cảnh này, hắn chậc một tiếng: "Chấp ca của tôi thật hào phóng."

"Đừng vô nghĩa." Tống Thanh Chấp kéo hai gối đầu kê cho mình, như vậy vừa thoải mái vừa có thể nhìn thấy vẻ mặt Hứa Tinh Lạc lúc hầu hạ cậu, chỉ nghĩ thế thôi đã kích động: "Mau." Cậu lại thúc giục một tiếng.

Không sai, cậu rất hâm mộ, nhìn thấy người khác thề non hẹn biển, nhận tiền mừng cười, người nhà bạn bè đều khóc lóc chúc phúc, cậu thật sự hâm mộ.

"Đợi chút, tôi đi phơi quần áo đã." Hứa Tinh Lạc tìm được cái móc treo quần áo, bận rộn.

"Phơi ông nội cậu," Tống Thanh Chấp nhìn chằm chằm vào bóng dáng người nào đó chỉ mặc độc một cái qu@n lót, gấp đến độ sắp phun ra lửa: "Nếu cậu dám phơi quần áo rồi phớt lờ tôi, đêm nay đừng hòng vào phòng ngủ nữa, cút ra ban công ngủ đi."

Bị uy hiếp, Hứa Tinh Lạc nhíu mày, đặt móc treo quần áo xuống: "Đến đây đến đây."

Cậu chàng kia muốn l@m tình, còn mình thì dây dưa đi làm chuyện khác, đúng là không tốt.

Lúc Hứa Tinh Lạc bước đôi chân dài về phía cậu với nụ cười ranh mãnh, Tống Thanh Chấp cảm giác mình không cần đụng vào cũng đạt được cao trào, nhưng kiểu thưởng thức bằng thị giác này đúng là hời hợt, cậu càng thích cảm giác k1ch thích khi Hứa Tinh Lạc vừa dùng miệng phục vụ người anh em của cậu, vừa nháy mắt với cậu.

"Hôn môi trước đã nhé." Hứa Tinh Lạc bước đến, nắm lấy gáy Tống Thanh Chấp ghé sát đến, hàm hồ oán giận: "Nếu không lát nữa cậu lại ghét bỏ không hôn môi với tôi."

Tống Thanh Chấp choáng váng hôn, trong lòng oan gần chết: Ai ghét bỏ không hôn cậu cơ chứ! Rõ ràng là tự cậu thấy không ổn, một hai phải đi rửa mặt súc miệng mới cho hôn.

Đều ở bên nhau mấy năm rồi, Tống Thanh Chấp thật sự không ngại.

Trao nhau nụ hôn trêu chọc, Hứa Tinh Lạc hôn xuống chiếc cằm khí khái thanh niên Tống Thanh Chấp, di chuyển xuống phía dưới, bên tai nhanh chóng nghe được tiếng thở lộn xộn của Tống Thanh Chấp, nhịn không được nói: "Cậu diễn trò hả?"

Lúc này mới đến đâu, có cần thở ghê gớm như vậy không?

"Cút, đêm nay tôi hơi kích động không được sao?" Tống Thanh Chấp đỏ mặt nói: "Cậu luyên thuyên nhiều như vậy làm gì, mau làm việc đi, lảm nhảm nữa tôi dụng đầu gối kẹp bẹp đầu cậu."

"Sao cậu không nói dùng hoa cúc kẹp bẹp đầu tôi?" Hứa Tinh Lạc tranh luận.

"Đừng có khẩu vị nặng như vậy." Tống Thanh Chấp chịu không nổi mà run rẩy.

"Chứ khẩu vị này không nặng?" Hứa Tinh Lạc chỉ chuyện mình đang làm, đúng thật, người anh em của Tống Thanh Chấp đang ở ngay bên mặt hắn: "Đều là tổ hợp trên dưới, ai cũng đừng ghét bỏ ai."

"Có thể so sánh như vậy sao?" Tống Thanh Chấp cười chết, nói tiếp: "Được rồi, dừng dừng, cậu làm việc lẹ đi, đừng có tấu nói cho tôi nghe." Mỗi lần như vậy cậu đều không chịu nổi, có thể tập trung một chút không.

"Tuân mệnh." Hứa Tinh Lạc chớp mắt cười.

Không rõ có phải là để bồi thường tâm lý không, đêm nay Hứa Tinh Lạc đối xử với bạn trai cực kì tốt, người kia yêu cầu gì hắn liền làm cái đó, nhìn đôi mắt cậu ngơ ngác nhìn trần nhà, trong miệng lẩm bẩm gọi tên của hắn, trong lòng hắn cũng đập thình thịch.

Sau đó chạy vào phòng tắm súc miệng qua loa, rồi vội chạy ra ôm Chấp ca nhà hắn.

Tống Thanh Chấp không ngại Hứa Tinh Lạc lăn lộn mình, cho dù sau khi cậu ngơ ngác đã tiến vào trạng thái buồn ngủ, nhưng chỉ cần bị Hứa Tinh Lạc trêu chọc một chút thì toàn bộ trạng thái sẽ quay trở lại.

"Chấp ca, đừng ngủ, tôi còn cứng đây." Hứa Tinh Lạc ghé sát bên tai Tống Thanh Chấp nhỏ giọng nói, nói mấy câu dâm: "Đừng có mình vui xong rồi liền bỏ mặc sống chết của em trai nhé."

"Không ngủ," Tống Thanh Chấp nhìn Hứa Tinh Lạc cười: "Anh trai đang chờ em đây, đêm còn dài."

"Đệt......" Hứa Tinh Lạc làm vẻ mặt không chịu nổi.

Trên chiếc giường này, không biết anh trai cùng em trai đã yêu nhau bao lâu, dù sao rất tận hứng.

Ngày hôm sau Hứa Tinh Lạc còn đỡ, còn có thể giãy giụa đứng dậy đi làm bữa sáng cho mình, sau đó uể oải mệt mỏi ngồi trước máy tính nhận tài liệu công việc.

Tống Thanh Chấp thì sao, cậu ngủ thẳng đến giữa trưa, lúc tỉnh dậy cả người ê ẩm.

Nhưng cậu thích cảm giác thỉnh thoảng phóng túng này, lúc xuống giường vào nhà vệ sinh còn ê đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn có thể bật cười, sau đó cãi nhau ầm ĩ với người bạn trai đến đỡ mình, cậu thích cảm giác như vậy.

"May là hôm nay cuối tuần." Tống Thanh Chấp phàn nàn một tiếng, lập tức được Hứa Tinh Lạc xoa xoa mặt: "Lãnh đạo thỉnh thoảng vắng mặt một buổi cũng đâu ảnh hưởng gì."

"Cố gắng tránh càng nhiều càng tốt." Tính tình của cậu vẫn như thế.

Nhưng đã có rất nhiều thứ vô tình thay đổi trong mấy năm qua, hướng đi chung là ngày càng dựa vào Hứa Tinh Lạc hơn, có chút ý chồng làm gì, vợ cũng làm theo.

Buổi chiều đọc tin nhắn nhóm, Lâm Khác đã về rồi, Hứa Tinh Lạc tùy tiện gửi tin nhắn hỏi thăm: Em trai mày đi đón mày hả?

"Ừ." Lâm Khác lúc này đang buồn khổ một lời không nói hết, một hơi gửi mấy đoạn thoại cho Hứa Tinh Lạc: "Mày xấu xa ghê, thằng bé quen bạn trai ở trong nước cũng không nói cho tao biết."

Hứa Tinh Lạc: Cậu ta quen bạn trai???

Nhìn thấy một đống dấu chấm hỏi, Lâm Khác cũng sửng sốt: Mày không biết?

Trong ấn tượng của mọi người, Tần Thư Thụy làm gì cũng nói cho Hứa Tinh Lạc, dù sao Lâm Khác biết rất ít về họ, gã chỉ biết Tần Thư Thụy đã nói với Hứa Tinh Lạc về chuyện của họ.

Hứa Tinh Lạc: Không biết.

Nhưng trong lòng đã loáng thoáng có suy đoán, ôi chuyện này nói như thế nào đây, duyên phận chưa tới: Anh em, nhìn xem.

Lâm Khác: Nếu không thì sao......

Đoạn đối thoại dừng ở đây, Hứa Tinh Lạc thổn thức thì thổn thức, nhưng hắn cảm thấy, tình cảm của Lâm Khác dành cho Tần Thư Thụy dường như cũng chỉ có vậy, không phải là không thích, nhưng cũng không có thích nhiều đến vậy.

Trong cuộc sống thực, tình yêu chiếm tỷ lệ quá nhỏ.

Sau bữa tối, Hứa Tinh Lạc gửi tin nhắn cho Tần Thư Thụy: Hai người thành công rồi à?

Không biết đối phương đang bận gì mà không trả lời tin nhắn.

"Đợi tin nhắn của ai đó?" Tống Thanh Chấp đi vào phòng tập thể thao nhà mình, người ướt đẫm mồ hôi rồi mới ra.

"Tần Thư Thụy." Hứa Tinh Lạc chê cười: "Cậu đi tập cái đó làm gì? Lượng vận động của hai ta không cao hơn phòng tập thể thao sao?"

"Sao có thể giống nhau được?" Tống Thanh Chấp liếc hắn: "Cuối tuần còn bàn chuyện công việc à?"

Công việc của cậu rất nhiều, nhưng khi trở về nhà cậu tuyệt đối không bao giờ động vào công việc, đây là yêu cầu cậu tự đưa ra cho mình, đương nhiên, không phải cậu nói Hứa Tinh Lạc lúc nào cũng phải giống cậu.

Chỉ là cậu phàn nàn về Tần Thư Thụy, đúng là chó độc thân không biết suy xét gì cả.

"Không phải bàn chuyện công việc." Hứa Tinh Lạc nói: "Cậu ta với Lăng Vấn Kỳ đang quen nhau."

"Hả...... Cái gì, hai người bọn họ?" Tống Thanh Chấp không tin.

"Đúng vậy, coi cậu chậm chạp kìa, đã có điềm rồi." Hứa Tinh Lạc nói cậu nghe: "Bốn năm đại học ở với nhau, sau khi tốt nghiệp còn làm việc chung với nhau, sao mà không có tình cảm được?"

"Ừ." Tống Thanh Chấp sửng sốt nửa ngày, gật đầu, đúng thế, Tần Thư Thụy rất hợp với Lăng Vấn Kỳ, một người thì hoạt bát vô tư, một người thì lạnh lùng ít nói khó hiểu, Tống Thanh Chấp cười: "Chúc mừng họ."

Chỉ là cảm thấy rất vui khi người gặp họa, Lăng Vấn Kỳ vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn rơi vào trong tay tên ngốc nhỏ mà mình từng ngứa mắt, sau này sẽ hay lắm.

Ngay cả người ngoài cuộc như Tống Thanh Chấp cũng biết, tính cách của Tần Thư Thụy hướng ngoại, làm sao có thể chịu đựng đau khổ tình cảm, hai người bọn họ nếu xảy ra chuyện gì, người chịu khổ chỉ có thể là Lăng Vấn Kỳ.

Quả nhiên, buổi chiều ngày thứ hai Tần Thư Thụy tìm hai người bọn họ ăn cơm, đoán rằng là muốn thông báo.

Sau hai đêm l@m tình liên tiếp, lúc Tần Thư Thụy bước ra trên mặt viết rõ mấy chữ ' túng dục quá độ ', Lăng Vấn Kỳ ngồi bên cạnh cậu ta, trên mặt và cổ đều có dấu để lại.

Cũng đúng, hai người không còn nhỏ tuổi nữa, hồi trước cũng đâu có yêu ai.

Lúc này thật vất vả mới có người yêu, không phải củi khô lửa bốc sao?

Đoán chừng Tần Thư Thụy cũng biết mình giờ đây thế nào nên cậu ta cũng không giấu, nhìn thấy hai người họ cũng thoải mái nở nụ cười: "Chấp ca, Tinh ca, cuối tuần mà gọi hai người ra thế này không làm phiền thế giới hai người chứ?"

"Không đâu." Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp trăm miệng một lời, đến động tác ngồi xuống cũng giống nhau, đây có lẽ là cuộc gặp mặt mà họ sẽ nói đến rất nhiều năm.

"Anh nói đi." Chào hỏi xong, Tần Thư Thụy đá chân bạn trai mình.

Lăng Vấn Kỳ ngước mắt nhìn mọi người, sau đó nghiêng đầu hôn lên má Tần Thư Thụy một cái: "Còn phải nói sao? Tinh ca của em đã biết từ sớm rồi."

Câu này chua lòm.

Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp nhìn nhau cười, ôi, cái bình dấm này, sau này có gì cũng phải chịu đấy, Thất ca.

Tác giả có lời muốn nói: Hi, phiên ngoại cuối cùng, hoàn truyện ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.