Năm thứ sáu sau khi kết hôn, Trì Tiêu sinh được một đứa con trai, ông nội Từ đặt tên là “Ngôn Châu”, tên cúng cơm là Bì Bì (nghịch ngợm).
Bởi vì từ khi thằng nhóc này còn trong bụng mẹ đã rất nghịch rồi.
Bì Bì là đứa bé nằm trong kế hoạch của Từ Thư Thừa và Trì Tiêu.
Lúc đó Trì Tiêu mới hoàn thành việc biên kịch độc lập cho cuốn tiểu thuyết thứ ba của mình, đúng lúc đuổi kịp kỷ niệm năm năm ngày cưới.
Từ Thư Thừa đặc biệt sắp xếp một kỳ nghỉ dài hạn dẫn cô ra ngoài du lịch nghỉ phép.
Luc ấy con trai của Trì Trạm mới ra đời không lâu, Trì Tiêu cực kỳ thích cháu trai mập mạp mềm nhũn, vừa hay thằng nhóc kia cũng cực kỳ thích người cô này.
Lần nào đến nhà Trì Trạm, cháu tra mới nhìn thấy cô đã cười tới nước miếng chảy ròng, Trì Tiêu ôm một cái là khó có thể rời tay, cả Trì Trạm cũng không dỗ được, chỉ có Bùi Tư Lan lên sân khấu mới có tác dụng.
Vì vậy lần đó lúc nghỉ phép Trì Tiêu đưa ra đề nghị muốn sinh em bé với Từ Thư Thừa.
Từ Thư Thừa vừa nghĩ tới thằng con tinh ranh bám người ở nhà Trì Trạm là đau đầu, phản ứng đầu tiên chính là muốn phản đối.
Nhưng anh quay đầu nhìn thấy vẻ mặt ao ước của Trì Tiêu, chợt nhớ tới hình ảnh cực kỳ lâu trước kia, cô bé xíu nằm trên giường trẻ em, mở đôi mắt to đen ngòm nhìn anh mỉm cười.
Từ Thư Thừa thỏa hiệp: “Sinh một đứa con gái.”
Con gái xinh đẹp đáng yêu giống như mẹ.
Trì Tiêu lại lắc đầu không tán thành lắm: “Em muốn sinh anh trai trước rồi sinh em gái sau, đợi bọn nó lớn rồi, anh trai có thể nắm tay em gái đi học! Giống như chúng ta vậy!”
Sau khi Từ Thư Thừa làm bộ suy tư thì thành thật nói: “Giống chúng ta e là không thích hợp.”
Anh em ruột cũng không thể giống như bọn họ.
Trì Tiêu biết anh cố ý trêu mình, nhẹ nhàng đập lồng ngực anh vài cái, bất mãn nói: “Anh đen thui như vậy từ bao giờ thế?”
Ý cười trong mắt Từ Thư Thừa gần như muốn tràn ra, anh kéo cô vào lòng, thỏa mãn thở dài một hơi mới chậm rãi mở miệng: “Sinh đi, sinh một đứa con trai rồi sinh một đứa con gái.”
Ghép lại thành một chữ “Tốt”, dệt hoa trên gấm cho sự trọn vẹn của bọn ho.
Sau đó chẳng bao lâu Trì Tiêu liền mang thai bạn nhỏ Bì Bì.
Không biết có phải vì lúc Trì Tiêu ở trong bụng mẹ quá ngoan ngoãn hiểu chuyện hay không mà bạn nhỏ Bì Bì đã không ngoan ngoãn không hiểu chuyện bù đắp tiếc nuối đó thay mẹ mình.
Ví dụ như khiến khẩu vị mẹ mình thỉnh thoảng thay đổi; ví dụ như máy thai vào lúc cha mẹ không kịp phản ứng, rồi lúc bọn họ đau khổ mong chờ lần máy thai tiếp theo lại không chịu làm; ví dụ như khiến cho người mẹ luôn sợ quỷ bỗng nhiên “to gan lớn mật” xem phim kinh dị, sao đó tự tưởng tượng sợ tới mức không ngủ được bám chặt vào ba, mặc cho ba đi đâu cũng không chịu buông tay; ví dụ như lúc chào đời sớm hơn ngày sinh dự tính mười ngày…
Hay ví dụ như, vào lần đầu tiên ba kiểm tra xem tả của nhóc có bị tiểu ước hay không thì đạp ba một cái, sau đó tiểu đầy tay ba.
Thậm chí nhóc còn biết giả vờ khóc để thu hút sự chú ý của những người lớn.
Trì Tiêu cảm thấy con trai mình thật sự quá nghịch nên lấy cho nhóc tên cúng cơm là Bì Bì.
Lúc Bì Bì ba tuổi, Trì Tiêu sinh được một đứa con gái, tên cúng cơm là Ái Ái.
Bời vì Ái Ái rất đáng yêu, quả thật là cùng một khuôn đúc ra với Trì Tiêu hồi còn nhỏ nên ông bà nội Từ, thậm chí cha mẹ Từ cha mẹ Trì cũng đều muốn giành đặt tên chính thức cho bé.
Cuối cùng quyền đặt tên do ba Ái Ái là Từ Thư Thừa giành được.
Nghe nói là để đền bù tiếc nuối năm đó không thể đặt tên cho Trì Tiêu.
Tên chính thức của Ái Ái là “Ngôn Thù”, ngụ ý là xinh đẹp tốt đẹp.
Khác với suy nghĩ của người bên ngoài, khi còn bé Bì Bì thích bướng bỉnh với ba, trông có vẻ không thích ba nhưng càng lớn càng thích đi theo ba học tập mân mê người máy trí tuệ nhân tạo mới lạ gì gì đó.
Ái Ái là áo bông nhỏ của ba cũng không dính ba như vậy, ngược lại dính ông nội hơn.
Dù sao ông nội thật sự đã cưng cô cháu gái nhỏ này tới tận trời, nếu không phải lời nói của người cha ruột Từ Thư Thừa rất có sức năng, Trì Tiêu dụ dàng kiên nhẫn khiến Ái Ái cực kỳ quyến luyến thì không biết con nhó được này sẽ được cưng chiều ra thế nào.
Không ít bạn bè trong hội đều cho rằng vì tình cảm lớn lên bên nhau với Trì Tiêu nên nhất định Từ Thư Thừa sẽ nâng niu con gái hai người trong lòng bàn tay mà yêu thương thái quá.
Kỳ thật không phải vậy, với con trai con gái Từ Thư Thừa đều đối xử như nhau, lúc nên ôn hòa thì ôn hòa, lúc nên nghiêm khắc dạy bảo cũng sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.
Có một lần Trì Trạm và Bùi Tư Lan dẫn theo con trai tới biệt thự Lưu Quang làm khách, bọn nhỏ thì chơi trong vườn hoa.
Trì Tiêu và Bùi Tư Lan ở trong nhà bếp nghiên cứu món ăn mới, hai người đàn ông thì ngồi trong vườn hoa vừa trò chuyện vừa trông chừng đám trẻ.
Ái Ái bất cẩn ngã nhào một cái, cũng may hai người anh kịp thời đỡ dậy, mặt cỏ thì mềm nên không bị thương.
Đối với đứa cháu gái này Trì Trạm cũng cưng chiều vô cùng, thậm chí còn yêu thương hơn con trai ruột.
Lúc anh ta nhìn thấy Ái Ái ngã sấp xuống vậy mà còn đứng lên nhanh hơn phản ứng của Từ Thư Thừa, thấy Ái Ái bình an vô sự, còn có hai người anh bảo vệ mới yên lòng.
Quay đầu lại thấy Từ Thư Thừa không thèm nhúc nhích chút nào.
Trì Trạm liếc anh: “Cậu bị sao vậy? Ái Ái ngã xuống cũng không tới xem một cái.”
Trì Tiêu bình tĩnh nói: “Có hai người anh của nó ở đó mà.”
Vừa rồi anh thấy rõ con trai của Trì Trạm và Bì Bì đứng sau lưng Ái Ái cách một hai bước, hoàn toàn có thể bảo vệ bé.
Ái Ái được hai anh trai một trái một phải nắm tay, như không có việc gì phủi vụn cỏ trên tay rồi cười vô cùng ngây thơ với cậu và ba: “Ba! Cậu! Ái Ái ngã, ngã sấp xuống! Lại đứng lên!”
Từ Thư Thừa giúp bé phủi vụn cỏ trên váy công chúa, động tác dịu dàng, vẻ mặt cũng cực mềm mại: “Ái Ái giỏi quá.”
Trì Trạm nhìn cảnh này, biểu cảm bỗng trở nên kỳ lạ.
Anh ta nhớ tới rất nhiều năm trước, cũng là tình huống tương tự thế này, cũng là ở trong vườn hoa.
Bé Trì Tiêu mặc váy công chúa chơi trong vường hoa, bé Từ Thư Thừa đi theo ngay phía sau, bé Trì Trạm thân là anh cả tuân lệnh bảo vệ em trai em gái (kỳ thật là cực kỳ ngầu tay đút túi đi theo phía sau một khoảng cách nhất định).
Bé Trì Trạm hái được một bông hoa xinh đẹp, mừng rỡ đưa cho bé Từ Thư Thừa xem, có lẽ là lúc xoay người không đứng vững, lảo đảo môt cái gần ngã xuống đất.
Từ Thư Thừa kịp thời ôm lấy bé, không để bé ngã xuống.
Bé Trì Tiêu vẫn còn sợ hãi vỗ ngực một cái, thuận thế đưa hoa trong tay cho Từ Thư Thừa: “Nguy hiểm thật đó, may mà anh Thư Thừa đỡ được em!”
Từ Thư Thừa cười cười, gương mặt non nớt đã dần hiện lên đường nét thanh tú của thiếu niên: “Nhân Nhân đừng sợ, anh sẽ không để em ngã đâu.”
…
Trì Trạm chợt hiểu ra, với Từ Thư Thừa, Trì Tiêu mãi mãi là độc nhất vô nhị.
Anh sẽ không để cô ngã xuống, anh sẽ quý trọng mà bảo vệ cô còn hơn tất cả.
Cho dù là đứa trẻ mang dòng máu của bọn họ cũng không thể sánh bằng.
Anh sẽ để đứa bé vấp ngã rồi học được cách tự đứng dậy, sẽ dịu dàng mà phủi vụn cỏ trên quần áo đứa bé, sẽ dùng lời nói ôn hòa cổ vũ khích lệ nó.
Nhưng anh sẽ không để Trì Tiêu ngã xuống.
Vĩnh viễn cũng không.
*
Lúc Ái Ái học nhìn tranh nhận biết động vật, người anh Bì Bì lớn hơn hai tuổi đã thành thầy giáo nhỏ của bé.
Bì Bì thân là “người từng trải” dẫn Ái Ái tới phòng kể truyện trong nhà trước, lấy một quyển album ảnh ra mở trên thảm, ôm em gái ngồi xuống bắt đầu cho bé “học”.
Lúc Bì Bì mở trang đầu tiên của album, Ái Ái lập tức kinh ngạc trợn to mắt, chỉ vào tấm ảnh, giọng thơm mùi sữa mà kêu lên: “A! Anh trai! Ái Ái!”
Bì Bì lắc lắc đầu nhỏ, sửa lại: “Đây không phải Ái Ái, đây là mẹ, lúc nhỏ mẹ đáng yêu hệt như Ái Ái!”
“Mẹ sao?” Đôi mắt to của Ái Ái xoay vòng vòng, chỉ vào tấm hình trên cùng: “Vậy đây là ba hả?”
Bì Bì gật đầu, trên mặt đầy vẻ khen ngợi: “Ái Ái thật thông minh! Đây là ba, bên cạnh ba là cậu, trong cửa sổ thủy tinh là mẹ…”
Bì Bì lần lượt lật album ảnh, đồng thời tri kỷ mà giải thích nội dung trên tấm ảnh cho Ái Ái.
Cậu nhóc bé nhỏ thừa hưởng gien ưu tú của ba mẹ, trí nhớ kinh người, vậy mà đã ghi tạc trong đầu tất cả nội dung mẹ từng kể.
Bì Bì: “Ái Ái em xem nè, đây là ba đang đeo yếm cho mẹ, ba đút mẹ ăn cháo.”
Ái Ái: “Oa! Ba bám người quá!”
Bì Bì: “Tấm này là lần đầu tiên mẹ đi học, ba nắm tay mẹ cùng đi.”
Ái Ái: “Ái Ái cũng muốn nắm tay đi đi…”
Bì Bì: “Được, đợi â học nhà trẻ anh sẽ dắt Ái Ái đi!”
…
Bì Bì: “Đây là lúc ba mẹ kết hôn! Có phải váy của mẹ rất đẹp không?”
Bì Bì: “Đợi sau này Ái Ái trưởng thành cũng có thể mặc váy đẹp như mẹ rồi!”
…
Trì Tiêu đứng trước cửa thư phòng hồi lâu vãn không nỡ quấy quấy rầy cảnh tượng kia.
Mỗi khi nghe thấy Bì Bì nói tới nguồn gốc mỗi tấm hình, cô đều bất giác nhớ lại cảnh tượng đã từng xảy ra chân thật kia, câu chuyện của cô và Từ Thư Thừa.
Giọng trẻ con non nớt như đưa cô trở về giây phút đó, khảnh khắc đó.
Không biết là xúc động hay cảm động, sống mũi Trì Tiêu vậy mà hơi cay cay.
Bên hông cô bỗng có thêm một đôi tay, hơi thở ấm áp lướt qua tai.
Trì Tiêu quay đầu lại, đối diện với vẻ mặt chan chứa yêu thương của th, khóe môi chậm rãi nở nụ cười.
“Anh Thư Thừa, đột nhiên em phát hiện một vấn đề.” Cô nhẹ nhàng nói.
Từ Thư Thừa gác cằm lên vai cô, trong hơi thở thoang thoảng mùi hương trên người cô, không nhịn được tham lam hít vài hơi mới dịu dàng hỏi: “Vấn đề gì?”
“Hình như anh không tốt với Ái Ái như tốt với em.”