Cuối mùa thu đầu mùa đông, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, từ rạp chiếu phim đi ra, gió lạnh nhào tới làm Xa Tình Không phải rụt cổ lại, Lục Thâm Viễn đem cánh tay khoác lên bả vai cô, bàn tay vừa nắm lại đã ôm trọn mỹ nhân trong lòng.
Không có bất kỳ lời báo trước nào, Xa Tình Không thẳng tắp vọt vào trong ngực anh. Hai người ăn mặc mỏng manh lần lượt sưởi ấm cho nhau.
Đứng ở khu vực dành cho người đi bộ sang đường, đèn xanh đèn đỏ lấp lánh chớp lên.
Xa Tình Không theo điều kiện phản xạ rụt vai lại, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt anh, Lục Thâm Viễn coi như không thấy vẻ mất tự nhiên của cô, mắt anh nhìn thẳng phía trước, từ góc nhìn của cô chỉ có thể thấy đường cong mờ mờ trên cằm anh.
Cánh tay anh vẫn chưa buông xuống.
Xa Tình Không giãy hai cái, không cựa ra được nên dứt khoát thỏa hiệp, bị Lục Thâm Viễn kéo đi, lúc đèn chuyển xanh thì đổi thành dắt tay cô, bàn tay nóng bỏng bọc lấy bàn tay lạnh băng.
Do bị bộ phim ảnh hưởng, bầu không khí bây giờ hơi mờ ám, cũng không ai lên tiếng phá vỡ.
Chưa ăn cơm tối nên Lục Thâm Viễn dẫn cô đến một quán nhỏ ăn chút gì đó, quán nhỏ nhưng đã có từ xưa, tuy không có nguyên liệu nấu ăn đắt tiền nhưng vẫn ngon. Trấn nhỏ thì cũng chỉ có những quán như vậy thôi.
Trong tiệm người không đông, hai người ngồi đối diện nhau, Lục Thâm Viễn đưa đũa, tay vượt qua mặt bàn đến trước mặt cô.
Xa Tình Không nhận lấy, nói tiếng cảm ơn, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay anh, ấm ấm tê tê, cô lén ngẩng đầu nhìn qua, nụ cười trong mắt anh còn chưa tắt. Cô sững sốt một lúc.
Trải qua bữa ăn tối trầm mặc, từ quán đi ra vẫn còn ấm người, anh bắt taxi chạy đến cửa trường học.
Đêm đã khuya, hơi ấm khi vừa ăn cơm xong đã mất, gió lạnh một lần nữa làm người ta run rẩy.
Cô nghiêng đầu nhìn anh nói lời tạm biệt: “Hôm nay cám ơn anh.”
Xa Tình Không cứng đờ nhìn xuống đất, có vẻ đã biết anh muốn nói gì tiếp theo.
“Chúng ta quay lại có được không?”
Chân mày cô nhíu chặt, xe taxi vòng đi, ánh đèn sáng lên trong bóng đêm một chút rồi tắt ngúm, bốn phía lại hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng dù ánh đèn có tắt cũng không cản được ánh sáng trong mắt anh.
Xa Tình Không trong lòng thầm run, nhìn chằm chằm anh, trong nháy mắt đôi môi đã khô khốc đi, “Anh không cảm thấy đến bây giờ mới nói quay lại thì là quá muộn sao?” Nói xong lời cuối cùng, Xa Tình Không ngước mắt lên, đối chọi với ánh mắt anh. Bầu không khí yên tĩnh trở lại.
Cuối cùng, cô cho là anh không còn lời nào có thể nói, Lục Thâm Viễn mượn ánh sáng yếu ớt của đèn đường, nhàn nhạt liếc nhìn dáng vẻ áy náy của cô, ngón tay thon dài đẹp mắt thoắt một cái nhét điện thoại di động vào túi, đôi mắt sáng như ngọc thâm trầm nhìn cô, nói: “Khi em nghĩ mọi chuyện đã quá muộn, thật ra nó vẫn còn rất sớm.”
Xa Tình Không sợ run tại chỗ. Đây là lời thoại cuối cùng của bộ phim.
Vụ án của Doãn Nhã đã được kết thúc.
Theo điều tra, đoạn đường về nhà và phòng khám của Tôn Dũng không có nhiều CCTV, chuyện trùng hợp sau đây càng làm người ta dở khóc dở cười: Gần nơi Tôn Dũng thuê nhà và phòng khám có máy ATM.
Khu vực này phát sinh nhiều vụ giựt tiền vì thế camera lúc não cũng có trong cây ATM, không ngờ hôm nay có thể trợ giúp phá án.
Dùng phương pháp đơn giản nhất, xem đoạn phim quay hình CCTV, tìm ra chứng cớ.
Lời khai của Doãn Nhã và Doãn Mỹ cũng đồng nhất.
CCTV quay lại cảnh ở cửa phòng khám bệnh, Doãn Nhã bị Tôn Dũng cưỡng ép lôi kéo vào trong cùng với hình ảnh mấy ngày trước Duẫn Mỹ hốt hoảng chạy khỏi Tôn Dũng cũng bị phát hiện, trước màn hình mọi người thổn thức kêu lên, Tôn Dũng này là người mà còn không bằng cầm thú, phá hỏng hoàn toàn hình tượng đàn ông của bọn họ.
Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, bắt Tôn Dũng chính là việc chắc chắn phải làm.
Chỉ tiếc cho hai chị em Doãn Nhã và Doãn Mỹ, vừa hai mươi tuổi đã ra ngoài làm việc, kinh nghiệm đối mặt với cuộc sống vẫn còn rất ít.
Tôn Dũng cuối cùng không thể nào phản kháng.
Chạng vạng tối, cha Doãn biết được tin tức nên chạy tới bệnh viện. Lục Thâm Viễn còn chưa tan làm, đi ra khỏi phòng làm việc đúng dịp thấy được tình cảnh trong phòng khách.
Mấy người cảnh sát đứng sát bên ông, cha Doãn nước mắt lưng tròng, khuôn mặt trắng bệch, giọng nói trầm thấp tịch mịch: “Cái người bác sĩ Tôn đó đã hơn 40 tuổi! Năm nay tôi cũng mới năm mươi thôi! Anh ta ô nhục con gái tôi, sao anh ta có thể làm vậy được! Là một bác sĩ lại có thể ném đạo đức nghề nghiệp, ném nguyên tắc làm người đi à! Đồng chí, tôi yêu cầu các anh phải nghiêm trị Tôn Dũng!” Cuối cùng là nắm người cảnh sát kêu gào.
Lục Thâm Viễn dừng chân một lúc rồi mới xoay người rời đi. Xa Tình Không nói không sai. Trên đời này, không có gì vô duyên vô cớ yêu, cũng không có gì vô duyên vô cớ hận.
Đi ra khỏi đồn cảnh sát không bao lâu, anh lấy điện thoại di động ra, điện thoại được kết nối, ngày hôm sau chủ tịch hội phụ nữ Quách Thanh chạy tới phòng thuê của Doãn Nhã: Đến thăm hỏi nạn nhân.
Chủ tịch ra mặt làm mọi chuyện kinh thiên động địa hơn, hàng xóm láng giềng dáo dác đi ra vây xem, Doãn Nhã đã xuất viện, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt ngồi dựa vào đầu giường, Doãn Mỹ ở ngoài cửa ngăn cản tầm nhìn của người vây xem.
Chủ tịch thân thiết thăm hỏi sức khỏe, Doãn Nhã vẫn nhàn nhạt trả lời, hốc mắt cũng đỏ lên.
Một thủ đoạn bịp bợm hại người phụ nữ hai tám tuổi, một đời bị tàn phá.
Xa Tình Không nghe đồng nghiệp tám chuyện mới biết tin tức: Doãn Nhã từ chức.
Ngày hôm đó, đài truyền hình địa phương đưa tin tức chủ tịch quan tâm đồng chí nữ bị hại, hình ảnh có che mờ nhưng người quen vẫn có thể phân biệt ra đó chính là Doãn Nhã. Xa Tình Không cũng chú ý tin tức này.
Chuyện đời muôn ngả, phần nhiều là cảm khái, rõ ràng mấy ngày trước còn ngồi chung một chỗ nghe giảng, nhanh như một cái chớp mắt.
Cùng cảm khái với cô còn có Liêu Tiểu Duyên, ba người bình thường tiếp xúc với nhau nhiều, Liêu Tiểu Duyên cầm báo chạy tới thán phục với cô: “Trời ạ, tại sao chuyện như vậy có thể xảy ra với người tốt chứ? Cô biết chuyện này chưa? A đúng rồi tôi luôn muốn hỏi cô, ngày đó sau khi nghe giảng tọa xong, Tiểu Nhã nói muốn tìm cô đi chung tới phòng khám bệnh mua thuốc mà, cuối cùng hai người không đi với nhau à?”
Liêu Tiểu Duyên vừa nói vừa ngồi xuống cạnh cô, Xa Tình Không nhích qua bên cạnh một chút, cô ấy hỏi như vậy làm cô hơi lúng túng.
“Nhưng mà thật lòng thì tôi cũng phải nói hên là cô không đi cùng, nếu không…” Liêu Tiểu Duyên đang nói thì ngưng, đầy ẩn ý nhìn Xa Tình Không một cái.
Vốn là vậy, Doãn Nhã mặc dù đẹp nhưng khi nói về tướng mạo, học thức và khí chất thì Xa Tình Không hoàn toàn áp đảo Doãn Nhã, bỏ rơi cô ấy mấy trăm con phố. Huống chi Tôn Dũng là một tên háo sắc, đương nhiên sẽ không bỏ qua mỹ nhân Xa Tình Không.
“Cũng may cũng may.” Liêu Tiểu Duyên không nói nữa, vỗ vai cô hai cái. Xa Tình Không biết cô ấy có ý gì, mím môi không trả lời.
Buổi chiều tan làm thì đi căn tin ăn cơm tối, xong lại trở về nhà trọ, Liêu Tiểu Duyên gác chân lên bàn, dán mặt vào tivi, một tay còn đang cầm bánh kếp dưa chua lấy từ căn tin, miệng nhóp nhép, trong phòng đầy mùi dầu mỡ.
Xa Tình Không nhìn cô ấy không nói gì, cởi giày xong thì vọt tới làm ổ trên giường, lấy điện thoại di động nhắn cho Lục Thâm Viễn một tin nhắn ngắn: “Chuyện Tôn Dũng kia cuối cùng thế nào rồi?”
Buổi tối ăn cơm ở căn tin đâu đâu cũng nghe mọi người bàn tán về chuyện này, có người cảm thấy Doãn Nhã đáng thương, có người lại phỉ nhổ cô ấy, cũng có người phù hộ trời cao trừng phạt Tôn Dũng thật nặng, còn có người nói: Loại chuyện lên giường này là cô tình tôi nguyện, cô không mở chân ra thì người ta có thể làm gì được, làm đồng nghiệp lâu như vậy mà chưa từng nghe chuyện Doãn Nhã có bạn trai, chính là do cô ấy không nói, bản thân không nghĩ biện pháp báo cảnh sát là do muốn hưởng thụ, có người đã nói không phản kháng được thì hưởng thụ! Vậy cái cô Doãn Nhã đó đang hưởng thụ rồi!
Càng nói càng quá đáng.
“Vụ án của Tôn Dũng cảnh sát sẽ chiếu theo pháp luật mà giải quyết.” Lục Thâm Viễn nhất nhất nghe theo Xa Tình Không, cô hỏi gì anh cũng trả lời.
Nhiều năm trước anh cũng từng như vậy, thời gian đó hai người quen nhau, Xa Tình Không chỉ cần nói ra yêu cầu, anh nhất định sẽ chiều theo ý cô.
Theo lời Mục Tâm năm đó đánh giá Lục Thâm Viễn: May là Lục Thâm Viễn không phải là nhân vật quan trọng trong cục quốc gia, nếu không rất có thể anh ta sẽ đem nước bán cho Xa Tình Không.
Khi đó cô chỉ cười, đẩy Mục Tâm một cái, hắng giọng: “Bệnh thần kinh.”
Mà hôm nay cô ôm điện thoại hồi tưởng lại, nhìn tin nhắn trả lời của anh, dừng chốc lát rồi chui vào chăn lăn lộn một hồi.
Liêu Tiểu Duyên nghiêng đầu nhìn cô, Xa Tình Không quấn chăn che kín mặt, cả người lay động, một tầng chăn vẫn không ngăn được tiếng cười ngây ngô của cô.