Tựa Như Tình Không Của Thâm Viễn

Chương 25



Trần Uy và tiểu Tống áp giải hai nghi phạm vào thành phố, Lục Thâm Viễn tới đón, Trần Uy thấy anh thì mừng rỡ, thiếu điều muốn khóc òa ra, nhào qua muốn ôm nhưng bị Lục Thâm Viễn nhanh nhẹn né tránh.

Lục Thâm Viễn: “…”

Trần Uy lảo đảo mấy bước: “…”

Tiểu Tống bình tĩnh giơ tay lên chào anh, “Thủ lĩnh, đã lâu không gặp!”

Lục Thâm Viễn nhìn tiểu Tống gật đầu.

Trần Uy xì một tiếng, tỏ vẻ ghen tị.

Trở lại chuyện chính, cảnh sát nhốt Trương Thanh và Lưu Huy lại, Trần Uy và tiểu Tống hoàn thành nhiệm vụ nhưng quanh quẩn không chịu đi.

“Thủ lĩnh, khi nào anh mới dẫn em theo vậy?” Trần Uy đi lại gần hỏi, anh ta vẫn tự biết mình, sau khi Lục Thâm Viễn đi Trần Uy ngày ngày héo tàn còn tiểu Tống thì ngày càng tiến bộ, được Trần Uy chỉ giáo không ít kiến thức.

“Sắp rồi.” Anh lấy điện thoại ra nhìn lịch, mặt Trần Uy đầy mong đợi, khóe miệng Lục Thâm Viễn cong lên, nói: “Trước tết sẽ dẫn cậu về.”

Trần Uy: “…”. Bây giờ mới tháng mười mà! Còn cách tết thật là xa!

——

Trần Uy và tiểu Tống trở về, Lục Thâm Viễn bắt đầu hỏi cung Trương Thanh và Lưu Huy.

Trương Thanh, nam, 42 tuổi, người thành phố Dương Du; Lưu Huy, nam, 44 tuổi, người thành phố K. Năm trước vừa tới huyện Bình Hòa làm ăn, mở một siêu thị bán rau cải trái cây, thông qua đó mà làm quen Lưu Chí Phi.

Bằng chứng lấy cắp tiền trong thẻ ngân hàng, hình ảnh đẫm máu trong phòng thuê, tất cả chứng cứ đều ở đây, từng cái được bày ra trước mặt Lưu Huy và Trương Thanh.

Hai người tách nhau thẩm vấn, độ ăn ý khá cao, tất cả đều lên tiếng từ chối hành vi của mình, Trương Thanh khai thẻ ngân hàng là Lưu Chí Phi cho, nếu không bọn họ làm sao có thể nhập chính xác mật mã ngay từ lần thứ hai.

Ngụy biện, làm gì có ai gặp may đến thế.

Lưu Huy từ đầu tới đuôi lắc đầu, hỏi gì cũng nói không biết.

Vưu Kim tìm cách lấy được điểm đột phá từ Trương Thanh, cách một cánh cửa sắt nghiêm nghị tra hỏi.

Trương Thanh sợ co rúm, bàn tay đeo còng phủ đầy vết chai, móng tay đen thui rửa mãi không sạch.

Vưu Kim thậm chí nghĩ, đôi bàn tay kia đã từng dính không biết bao nhiêu máu tươi của Lưu Chí Phi rồi.

Vưu Kim tra hỏi, Trương Thanh không ngừng ồn ào, biểu tình ngông cuồng, “Tôi muốn tìm luật sư kiện mấy người!”

Cảnh sát Đại Sơn khỏe mạnh nghiêng đầu, “Để tôi đi gọi, anh ta có luật sư ở ngoài!”

Lục Thâm Viễn hai tay khoanh trước ngực, con ngươi thâm thúy dừng trên người Trương Thanh, anh vểnh môi như đang trầm tư.

——

Vưu Kim không tìm được manh mối, kết quả này cũng không khiến mọi người bất ngờ.

Gần tới trưa, đám cảnh sát tùy ý gọi thức ăn ngoài, Lục Thâm Viễn ăn mấy miếng thì điện thoại trong túi đột nhiên đinh đông hai tiếng, anh để đũa xuống lấy ra nhìn một cái, hồi lâu sau lặng lẽ đứng dậy, đi qua đám người đang vùi đầu ăn cơm, lắc mình ra khỏi phòng làm việc.

Lúc ra cửa vừa vặn gặp ngay mặt Tống Tiểu Đường, hai người nhìn nhau nửa giây, Lục Thâm Viễn thoáng gật đầu rồi không thèm quan tâm cô ta có chào lại không, vội vã lách qua, đi xuống lầu ra bên ngoài.

Tống Tiểu Đường chậm rãi quay đầu nhìn bóng anh đang dần dần xa, cô ta đi tới trước cửa phòng làm việc, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy trên bàn của anh vẫn còn thức ăn thừa.

Trong phòng tỏa ra nhiều mùi, những nhân viên khác đang ăn như hổ đói.

Tống Tiểu Đường cau mày, có chuyện gì mà khiến anh phải bỏ cả thời gian ăn cơm quý báu để chạy ra ngoài.

Cô ta đi tới cửa sổ ngoài hành lang, nhìn xuống liền thấy Lục Thâm Viễn chạy ra ngoài, dưới cái cây lớn có một cô gái tóc dài phất phơ đứng ở đó, trong tay xách hộp giữ ấm.

Tống Tiểu Đường nhớ lại cảnh tối đó gặp một cô gái, đôi mắt mong đợi, cả người mặc đồ hiệu, trên người có mùi hương ngọt ngào, không biết là số nước hoa kia đắt thế nào, còn có mùi thơm thức ăn tỏa ra từ cái hộp giữ nhiệt màu xanh da trời kia nữa.

Người đẹp vì đội trưởng Lục tự mình xuống bếp nấu cơm.

Dưới lầu, Lục Thâm Viễn đã đi tới chỗ cô đứng, nhìn xung quanh, không có ai đi ngang qua, anh vội vàng cúi đầu trộm hương.

Ban ngày ban mặt, Xa Tình Không đẩy bản mặt đang cười sung sướng của anh ra, trừng mắt: “Anh có bệnh hả? Đang là ban ngày mà!”

Lục Thâm Viễn cầm tay cô đặt vào lòng bàn tay mình nắn bóp, cười càng sâu.

Tống Tiểu Đường dùng sức cắn môi dưới, gần như khiến nó chảy máu mới xoay đầu, không đành lòng nhìn tiếp nữa, bỏ đi.

Xa Tình Không lại mang thức ăn cho Lục Thâm Viễn.

Anh dẫn cô về nhà trọ, đã có kinh nghiệm, Xa Tình Không dời cái ghế ngồi tới đối diện anh, đưa tay giúp anh mở nắp hộp giữ ấm, bên trong là món cô mới học, đậu hũ chiên và thịt lợn chua ngọt.

Lục Thâm Viễn hít sâu một hơi, không keo kiệt tán dương: “Thật là thơm.”

Được tuyên dương, Xa Tình Không đắc ý: “Dĩ nhiên rồi, đậu hũ này do em đi chợ mua mẻ mới ra lò đó.”

Anh dùng đũa gắp lên một miếng, nếm thử, gật đầu: “Tay nghề cũng khá hơn nhiều.”

Cô hihi hai tiếng, Lục Thâm Viễn cúi đầu ăn cơm, ăn hai muỗng rồi lại ngẩng đầu hỏi cô một câu: “Em vội tới đây đưa cơm cho anh à? Vậy em đã ăn chưa?”

Xa Tình Không gật đầu, “Ăn rồi.” Cô vừa nói vừa nháy mắt nhìn anh cười, “Đặc biệt làm cho anh ăn đó, cho nên anh phải phá án thật nhanh, em còn chờ anh dẫn em đi xem ca nhạc.”

Bầu không khí vừa lãng mạn được chút! Bóng đèn Nhan Thần Doãn thấy được không sờ được rốt cuộc có mị lực gì mà làm đầu óc cô mê muội!

Lục Thâm Viễn hung hăng suy nghiền nát phần cơm trong miệng: “Ờ.”

Trên mặt cô hiện lên nụ cười ngây ngốc. Anh quyết định yên lặng ăn cơm. Xa Tình Không lấy điện thoại di động ra, lướt một hồi, bỗng nhiên dừng lại ngẩng đầu, hỏi anh, “Thi thể trong tháp nước có phải là ông chủ Lưu của tiệm Đệ Nhất Gia không?”

Lục Thâm Viễn giật mình, buông chén đũa xuống, đối mặt cô, đôi lông mày nhíu lại, nghi ngờ: “Em biết ông ấy?”

Xa Tình Không gật đầu, “Vừa rồi lúc đi mua thức ăn em có thấy, trong tiệm chỉ có mỗi bà chủ, cả người mặc quần áo đen, em mua đồ trả tiền xong thì thấy có một người phụ nữ trung niên nói tiếng vùng khác chạy tới gây gổ với bà ấy.” Nói xong cô dừng lại, nhớ lại nội dung cuộc cãi vã, đứt quãng miêu tả: “Bà ta nói gì đó mà hại chết chồng cô lại đem chồng tôi thay vào…?”

Sắc mặt anh thay đổi, “Phụ nữ trung niên nói tiếng vùng khác?”

Xa Tình Không gật đầu, “Áo đỏ quần đen, má trái có cái bớt lớn bằng bàn tay màu xanh.”

Lục Thâm Viễn trầm tư không lâu, đột nhiên đứng lên, đặt thức ăn đang ăn qua một bên, từ trên người rút ra một cái chìa khóa đưa cho người vẫn còn đang ngồi tại chỗ sững sờ: “Làm phiền em thu dọn đồ ăn giúp anh, anh đi làm chút chuyện, lúc đi nhớ khóa cửa kĩ.”

Xa Tình Không đứng lên cầm chìa khóa, không theo kịp suy nghĩ của anh, “Anh đi đâu vậy?”

“Phá án.” Lục Thâm Viễn rút khăn giấy lau qua loa miệng, mặc thêm áo khoác đi ra khỏi nhà, Xa Tình Không vội vàng theo sau, anh dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn bàn tay giơ cao của cô còn đang nắm chiếc chìa khóa, anh suy nghĩ một chút, nói thêm, “Anh có chìa khóa dự bị, cái này em giữ đi, nhớ đóng kín cửa.”

Xa Tình Không há miệng, không hiểu sao nóng nảy: “Nhưng mà…”

“Anh sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ dẫn em đi xem biểu diễn.” Lục Thâm Viễn chợt cúi đầu hôn lên cái miệng còn đang há ra của cô, không đợi Xa Tình Không hoàn hồn đã vội vàng bỏ đi.

Xa Tình Không nhìn bóng lưng đang xa dần, cô cúi đầu nhìn chìa khóa trong tay. Muốn tức giận lại muốn bật cười.

Lục Thâm Viễn vĩnh viễn nóng lòng phá án.

——

Cơm anh cũng không thèm ăn nữa, bắt Vưu Kim vừa mới lau miệng xong đi, “Đi, thẩm vấn Lưu Huy.”

Vưu Kim chớp mắt: “Hả?”

Lục Thâm Viễn: “Tôi biết làm sao để cho anh ta lên tiếng rồi.”

Vưu Kim: “Hả?”

Buổi sáng sau khi thẩm vấn trong, Trương Thanh rất tức giận nhưng Lưu Huy thì ngược lại, anh ta trầm mặc không nói, chỉ một mực lắc đầu phủ nhận. Vưu Kim đi dẫn người tới, Lục Thâm Viễn lấy từ trong máy vi tính ra tư liệu cơ bản của Trương Thanh và Lưu Huy. Lần này thầm vấn chắc có lẽ sẽ lạc quan hơn.

“Nói đi, tại sao anh phải giết Lưu Chí Phi, giết thế nào, thời gian và địa điểm.” Lục Thâm Viễn đi thẳng vào vấn đề, ngồi dựa ở trên ghế, nói.

Giọng nói lạnh lùng.

Lưu Huy cũng giống như buổi sáng, khuôn mặt trầm trầm, lắc đầu, “Tôi không biết, tôi không biết.”

Vưu Kim toát mồ hôi lạnh, nhìn Lục Thâm Viễn vẫn ổn định ung dung: Sếp nhìn đi, anh ta vẫn là như vậy nữa! Thẩm vấn cái rắm!

Lục Thâm Viễn ngồi dậy, Lưu Huy vẫn như vậy, anh không gấp, một tay đặt trên bàn sờ tới cây bút thép, không nhẹ không nặng gõ ba cái lên mặt bàn phát ra tiếng thùng thùng vang dội.

Ánh mắt Lưu Huy động một cái, nhìn cây bút trong tay anh, tiếp đó anh ta nghe thấy tông giọng trong trẻo lạnh lùng của Lục Thâm Viễn cất lên: “Buổi sáng vợ tôi đi mua thức ăn có gặp một người phụ nữ trung niên.” Nói xong ngừng một chút, Vưu Kim đứng cạnh anh bật chế độ cảnh giác: Ngọa tào, sếp mình lại diễn cảnh ân ái trước mặt người khác!

Sắc mặt Lưu Huy hơi thay đổi.

Lục Thâm Viễn bỏ bút xuống, lười biếng ngã người ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay khoanh trước ngực, vượt qua cửa rào sắt nhìn chằm chằm Lưu Huy, chậm rãi nói: “Người phụ nữ trung niên đó có điểm rất đặc biệt.”

Lưu Huy cắn môi.

Anh ta nghe Lục Thâm Viễn miêu tả: “Trên má trái có một cái bớt lớn bằng bàn tay màu xanh.”

Anh nhớ vừa rồi cô đã miêu tả như vậy.

Vưu Kim ngẩn người, không hiểu, muốn hỏi nhưng còn chưa hỏi thì đã nghe được giọng nói trầm trầm của người sáng giờ không muốn phối hợp. Lưu Huy đột nhiên gân giọng kêu: “Các người rốt cuộc muốn làm gì?”

Vưu Kim ngơ ngẩn.

Lục Thâm Viễn vân đạm phong khinh, tất cả đều nằm trong bàn tay anh, anh đem tài liệu khi nãy vừa in xong lấy ra, Vưu Kim rướn cổ lên xem, nhìn vào trong lập tức thấy vết khoanh tròn bằng bút mực đỏ:

Trương Thanh, chưa lập gia đình.

Lưu Huy, đã kết hôn.

——

Vưu Kim không khỏi không thừa nhận: chiến thuật của sếp mình khôn khéo chu toàn.

Trải qua đấu tranh, Lưu Huy cuối cùng cũng nói ra tình huống.

Ba người Lưu Huy, Trương Thanh, Tần Phúc hùn vốn làm ăn, trong một lần vô tình có quen với Lưu Chí Phi, ngày hôm đó, ba người lừa gạt Lưu Chí Phi đến phòng thuê, vừa vào phòng lập tức đóng cửa, ba người hợp lực trói ông ta lại.

Mới đầu chỉ là muốn giựt tiền, ba người đưa tay lục soát một phen, đáng tiếc lúc ấy trong người Lưu Chí Phi chỉ có vỏn vẹn hơn tám mươi đồng.

Hơn tám mươi đồng dĩ nhiên không đủ, lại lục soát lần nữa, lục soát được thẻ ngân hàng giấu kín trong người ông ta.

Theo kế hoạch, ba người cướp tiền rồi thì định thả người, ai ngờ Tần Phúc có ý đồ xấu, ngăn lại: “Giết hắn luôn đi, tránh cho sau khi chúng ta rời khỏi đây thì bị cảnh sát bắt lại!”

Lưu Huy và Trương Thanh cảm thấy có lý, sau đó liền tìm dây thừng tới siết chết Lưu Chí Phi.

Giết chết người xong ba người đem thi thể ném vào trong tháp nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.