Tựa Như Tình Không Của Thâm Viễn

Chương 41



Sáng sớm ở nông thôn, cuộc sống đồng ruộng bận bịu vừa bắt đầu.

Đám cảnh sát dẫn Chu Uyển về Hùng gia, nói được là làm được, đồng ý cho Chu Uyển gặp con gái mình một lúc. Bầu không khí trong nhà lạnh tanh yên tĩnh, thấy Chu Uyển trở về thì tránh tránh né né, hàng xóm láng giềng cũng tới tham gia náo nhiệt.

Nhân Nhân thắt tóc thành hai cái đuôi sam, đồ mặc đông bẩn một vết tây bẩn một vết, ôm bắp đùi Chu Uyển, Chu Uyển thấy con gái thì hai mắt đẫm lệ, ngồi xổm người, kề đầu thân mật.

Người phạm tội cũng có mặt hiền lành. Chu Uyển cũng mới hai mươi mấy tuổi, tuổi thanh xuân cứ như vậy bị phá hủy.

Lục Thâm Viễn dời ánh mắt đang nhìn Chu Uyển đi nơi khác, đi theo Vưu Kim thu thập ý kiến và thái độ của mọi người đối với chuyện này, thuận tiện xem thử mức độ hiểu biết của mọi người đối với pháp luật tới đâu.

Đầu tiên là người báo án Hùng Ngũ Chi, Vưu Kim chỉ Chu Uyển bên kia, hỏi anh ta: “Cô ta làm ra chuyện này, anh cảm thấy nên xử lý như thế nào? Cô ta nói là bị bắt buộc, giết người là tự vệ.”

Hùng Ngũ Chi ngượng ngùng, liếc nhìn Chu Uyển và đứa trẻ đang quấn quít, biểu cảm hơi khinh thường, “Theo lý mà nói thì tôi thấy nên đền mạng, không đền mạng thì không thỏa đáng.”

“Chu Uyển là dạng người gì?” Lục Thâm Viễn chen vào hỏi.

Hùng Ngũ Chi chậc một tiếng: “Tính cách tương đối mạnh mẽ, quật cường.”

“Mọi người có đối xử tốt vối cô ta không?” Anh truy hỏi.

Bầu không khí yên lặng hai giây.

“Bình thường thôi.” Ánh mắt Hùng Ngũ Chi liếc bốn phía, hé miệng, “Không tệ đâu.”

Lòng biết rõ.

Anh cũng không nói thêm gì nữa, để Vưu Kim tự đi hỏi, xoay người ngắm nhìn bốn phía, đánh giá gia đình này. Còn có thể nghe được tiếng gà vịt kêu sau nhà.

Gia đình bình thường, có lớn có nhỏ.

Xảy ra loại chuyện này, một tay không thể vỗ thành tiếng, rốt cuộc vẫn là nguyên nhân từ hai phía, mẹ chồng hung dữ nàng dâu cũng không vừa, ai cũng không chịu nhường một bước, cuối cùng mất nhiều hơn được.

Hùng Ngũ Chi nói chuyện có chừng mực, Hùng Lục Lâm lại giận dữ bất bình, “Chu Uyển nấu thịt mẹ tôi lên, vô cùng tàn nhẫn! Mẹ tôi đã bị trăm dao của cô ta hại chết! Nhất định phải đền mạng!”

Vưu Kim lại hỏi Vương Xuân Hoa: “Cô cũng là con dâu của Hùng gia, bình thường quan hệ giữa hai người thế nào?”

Vương Xuân Hoa gãi đầu: “Mẹ chồng tôi nói rất có lý.”

“Cô chưa từng cãi nhau với bà ấy?”

Vương Xuân Hoa phủ định, lắc đầu: “Có lúc cũng có cãi nhau, cho dù là giữa mẹ chồng con dâu hay giữa bạn bè, ở chung một chỗ không tránh khỏi có va chạm, nhưng mà tôi không đánh mẹ chồng.”

Vưu Kim nắm được điểm quan trọng: “Chu Uyển đánh bà ấy?”

Vương Xuân Hoa ngượng ngùng gật đầu, “Dù sao tôi cũng không động tay đánh người.”

Lục Thâm Viễn quay đầu lại, chen vào nói: “Cô nghĩ cô có phải là con dâu tốt không?”

Cái câu hỏi này…

Vương Xuân Hoa lắc đầu như trống bỏi: “Cũng không tính là con dâu tốt, đánh người là phạm pháp.”

“Phạm pháp?” Anh nhếch khóe miệng, “Cô cũng hiểu luật lắm nha.”

Vưu Kim: “…”

Chu Uyển bị đưa lên tòa án cấp cao thẩm tra xử lý, chuyện này kinh động tới thư ký của thôn, tới tìm tiền căn hậu quả, cuối cùng tổng kết:

Sự phổ biến của pháp luật cũng không đạt tới mức lý tưởng hóa, không nhiều người hiểu luật, biết pháp, biết cách áp dụng.

Thư ký ra vẻ thông thạo: “Mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu ở nông thôn thường hay gặp, những người này không hiểu luật pháp cho lắm, không biết cách giải quyết, ví dụ như hai bên nhiều lần cãi vã, người bị hại nếu hiểu rõ thì đã đi tìm cán bộ, tiến hành hòa giải, không dùng vũ lực để giải quyết vấn đề, nếu có hành vi bạo lực, phải thông qua luật pháp để xử lý.”

Vụ án cuối cùng cũng kết thúc.

Lục Thâm Viễn mua hai suất ăn trưa, bỏ túi đi tới đợi dưới lầu dạy học của Xa Tình Không, tiết cuối cùng buổi sáng là giờ ngữ văn, tự do họp nhóm trao đổi, mấy đứa nhỏ hoạt bát hiếu động dựa vào cửa sổ thủy tinh nhìn xuống lầu.

“Ở dưới có một chú cảnh sát!” Không biết là ai nói, giọng nói không lớn, nhưng Xa Tình Không vừa vặn đi tới nghe được.

Theo tầm mắt của một đám con nít nhìn ra ngoài, dưới ánh mặt trời ấm áp, Lục Thâm Viễn mặc cảnh phục ngồi dưới cột bóng rỗ, cúi đầu chơi điện thoại di động, trong tay xách một túi đồ, hình như là cơm hộp.

“Có phải chú cảnh sát tới bắt người xấu phải không?”

“Trong trường của chúng ta có người xấu?”

“Hình như là có, có anh kia học lớp năm rất thích đánh nhau!”

Mấy bạn nhỏ dựa vào cửa sổ tụm lại thì thầm thảo luận, nghĩ là cô giáo không nghe được. Xa Tình Không mở một mắt nhắm một mắt, vừa tức giận vừa buồn cười.

Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, anh vẫn còn cúi đầu chơi điện thoại, trong lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp.

Ở nơi tha hương xa xôi tha hương còn có anh bầu bạn. Thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.