Tựa Như Tình Yêu

Chương 29



Thời đại khói thuốc súng cuồn cuộn, trên đường chỉ toàn đám người với hai bàn tay trắng đầy hoảng loạn, ai ai bị bao phủ dưới bóng ma của tử vong không lúc nào được an bình.

Cho dù đó là Tô giới.

(“Tô giới”: 租界 là phần đất cắt cho tư bản các nước đến buôn bán.)

Cho dù tại đây đám ‘lang sói’ kia đã xem đó như nơi cư trú của mình.

Nguyên nhân chính là vì sự tồn tại của bọn chúng, nên càng có nhiều người, nhiều chí sĩ cách mạng hướng về nơi này.

(Chí sĩ: bắt nguồn từ tiếng Trung Quốc, và cũng được người Nhật sử dụng.

Shishi (志士 hay Chí sĩ; đôi khi còn được gọi là 維新志士 Ishin-shishi hay Duy tân chí sĩ) là cụm từ được dùng để nói về các nhà hoạt động chính trị vào cuối thời Edo (là một giai đoạn trong lịch sử Nhật Bản từ năm 1603 đến năm 1868. Thời kỳ này đánh dấu bằng sự thống trị của Edo hay Mạc phủ Tokugawa).

Cụm từ “shishi” thường được dùng cho những người chống Mạc phủ Tokugawa. Một số lựa chọn khuynh hướng bạo lực để đấu tranh vì tư tưởng của mình, có tư tưởng thân phương Tây. họ là những người học giả uyên thâm có ý chí đấu tranh mạnh mẽ, là những người có phẩm giá cao quý, lý tưởng cao đẹp.

Chí sĩ cũng có thể dùng chỉ những người có hoài bão ý chí lớn cho dân cho nước nhưng còn chưa thực hiện dc, mới là dự trù trong trí óc. Hay những người học giả, các nhà nho về hưu tham gia đấu tranh chống cường quyền hoặc những người tham gia hoạt động cách mạng (như ở VN có Phan bội Châu chẳng hạn), đề dc gọi là chí sĩ.)

“Dẫn nó đi, đem về đánh mạnh vào cho ta!” Người đàn ông để râu gương mặt vặn vẹo, ra lệnh cho thủ hạ giữ chàng trai đang cuộn mình lại. Trên mặt hắn tràn đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi, cách bọn họ không xa có một khẩu súng, một giây trước, người đàn ông Nhật Bản này thiếu chút nữa đã chết dưới nó.

Ở trước mắt bao người.

Cho nên, hắn cơ hồ là đạp mạnh một cái vào người chàng trai kia, có ai lại ngờ, ở trên địa bàn của mình mà cũng bị ám sát.

“Cô ơi!” Nhã Trị ở trong lòng nhẹ kêu một tiếng, Phồn Cẩm bế nó lên, lúc nãy, bọn họ bị bắt phải nhìn thấy một màn này, từ đầu đến cuối.

Kể từ lúc chàng trai này bất ngờ giơ khẩu súng lục lạnh như băng lên cho đến lúc bị hiến binh Nhật chế phục trên mặt đất, lại bị bọn họ hành hung. Trong miệng chàng trai đầy máu đỏ, khiến cậu bé ở trong lòng Phồn Cẩm không nhịn được phải kêu lên thành tiếng.

Phồn Cẩm phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, vội ôm lấy cậu bé lùi ra xa.

Cô bị giật mình, kinh ngạc đến nỗi quên cả đứa trẻ ở trong lòng.

Đám người trước mặt bắt đầu tản đi, một chiếc xe dừng ở bên cạnh người đàn ông Nhật Bản, đem người trên mặt đất tha lên xe.

Phồn Cẩm cắn chặt răng, thối lui người, muốn ôm đứa trẻ rời đi, người phía trước mang một hương vị không nói nên lời, hương vị chán ghét.

“Tôi thấy cô thật quen mắt!” Khẩu khí mang vẻ hứng thú, cô cũng chỉ cười nhạt,… những kẻ này kêu gào trên lãnh thổ người khác, lại thể hiện văn hóa của người ta một cách vô cùng nhuần nhuyễn như vậy.

Những kẻ ăn cắp, bừa bãi vô sỉ.

“Không hiểu gì sao?” Tên đàn ông Nhật Bản kia dùng mũi hừ hừ, bộ dáng lại tỏ ra kinh ngạc giống như tự hỏi, “Rõ ràng tôi nói tiếng Trung Quốc đấy, cô không hiểu sao, chắc không phải là ngốc cùng chúng tôi lâu như vậy, khiến cô quên mất mình là chó Trung Quốc chứ?”

Khẩu khí kiêu ngạo, rõ ràng thân thế của cô, lại còn khiêu khích một cách bừa bãi như vậy, trừ bỏ hắn, thì còn ai vào đây?

Phồn Cẩm tự nói với bản thân, không tất yếu phải tức giận, một là, không cần so đo với loại súc sinh này, hai là, sự phẫn nộ của hắn xác thực là nhắm vào người đàn ông ở sau cô.

Chó cắn chó, cô tham dự làm gì.

Vì vậy, cô chỉ thản nhiên cười, định tiếp tục ôm cậu bé rời đi, lại bị một cánh tay chặn ngang trước mặt.

“Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi!” Khẩu khí ngang ngược, tựa như diện mạo hung thần sát ác của hắn ta vậy.

“Không biết thượng tướng Trắc Điền còn có cái gì muốn chỉ giáo!”

“Chỉ giáo? Đúng vậy, tôi thật tò mò, cô đã sử dụng chiêu gì để khiến tư lệnh tôn kính của chúng tôi mê mẩn đến thần hồn điên đảo, không bằng, để tôi kêu mấy người đàn bà của tôi đến xem, để bọn họ học chút, để tôi cũng có thể hưởng thụ được tư vị như tư lệnh vậy?”

Cô đã nhủ, không nên để ý đến hắn, xem, chỉ một câu, hắn đã phun ra không ít ô ngôn uế ngữ.

Phồn Cẩm thật hoài nghi, hắn không phải là đã học tiếng Trung cùng đám tam giáo cửu lưu (đủ hạng người, hỗn tạp) đấy chứ, thật đúng là học được ‘vô sỉ, hạ lưu’ giống như đúc vậy.

Phồn Cẩm chỉ nhắm mắt, thở sâu một hơi, cho dù đầy ngập lửa giận, nhưng cô vẫn còn cố kỵ đứa trẻ ở trong lòng. Huống chi ngay lúc này, cô đã nhìn thấy Sơn Bản đi xuống từ một chiếc xe, vội vã chạy lại đây.

“Trắc Điền thượng tướng!” Hắn lễ độ cúi chào tên đàn ông bên cạnh, đối phương lại hừ lạnh, không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Sơn Bản lại nhìn về phía cô, “Tiểu thư, xe đã đến rồi, chúng ta lên xe thôi!”

Phồn Cẩm gấp đến không thể chờ, vội gật đầu. Cô ôm chặt Nhã Trị, người phía trước lại vẫn chắn đường, không có chút ý tứ muốn tránh ra.

Cô nhíu mày, liếc mắt nhìn Sơn Bản ở trước mặt.

“Thượng tướng,” Sơn Bản thử gọi một tiếng, thật ra, nếu có đối mặt, mọi người cũng chỉ trào phúng nhau mấy câu, cố tình Trắc Điền Trung Hùng lại là một tên đàn ông lỗ mãng, không chút nào che giấu địch ý cùng bất mãn của hắn với người ta, lại khiến cho người giỏi về giao tiếp như Sơn Bản cũng cảm thấy xấu hổ.

Vì vậy hắn bất động thanh sắc, nhẹ nhàng nói với Phồn Cẩm, “Tiểu thư, mời dời bước lên xe!”

Phồn Cẩm hơi lui người, vạn hạnh, đối phương cũng không bước theo.

Nhưng đợi hai người vừa mới xoay người, phía sau lập tức vang lên một câu nói khiêu khích, “Trở về nói cho tư lệnh các người, ông đây cũng không sợ hắn!”

Những lời này trắng trợn cỡ nào, lập tức, Phồn Cẩm hừ lạnh nhìn về phía gương mặt phẫn nộ vặn vẹo của người kia, thật ra cô rất muốn nói, “Nếu anh muốn biết, vì sao lại luôn thua anh ấy, thì về thử soi gương đi!”

Bây giờ hắn cái dạng này, cũng mấy gã đàn ông lỗ mãng có khác gì nhau, nếu dùng vũ lực có thể kết thúc tất cả, thì đã xong cả rồi. Mà đây lại là thời đại cá lớn nuốt cá bé.

Thứ trọng yếu hơn có tên là đầu óc.

Vũ Dã Thuần Nhất từng cuồng vọng nói qua. Đối phó người những kẻ khác nhau cần dùng những phương pháp khác nhau.

Đối phó với những kẻ ngu ngốc thì dùng vũ lực.

Cho nên, bọn họ rằng người Trung Quốc ngu muội, xứng đáng chịu vũ lực trấn áp cùng xâm phạm.

Như vậy, đế quốc Nhật Bản mà bọn họ luôn miệng gọi, sao lại không phải là phường thô lỗ không biết gì chứ.

Bọn họ, cũng bị vây hãm trong đó.

Kẻ ngu dốt, thường tự nhận mình là thông minh.

Lên xe. Nhìn thấy bóng người cường tráng đứng ở xa xa, có người cung kính nói gì đó bên tai hắn, một lát sau, hắn hung hăng đá đối phương một cái.

Lại là vũ lực.

Rốt cục cô cũng hiểu được, vì cái gì từ trước đến giờ Vũ Dã Thuần Nhất không để hắn vào mắt.

Người như vậy, làm đối thủ đều khiến người ta cảm thấy thật đáng xấu hổ.

Trở về, Vũ Dã Thuần Nhất lại không có ở nhà, chắc là lại đi quân bộ.

Gần đây hắn bộn bề nhiều việc, loại vội vàng này không phải là thứ cô muốn thấy.

“Cô ơi.” Nhã Trị đã trở về phòng cất đồ của mình, lại chạy đến trước mặt cô, gần đây cậu bé rất thích bám lấy cô.

Nhận thức này khiến cô cảm thấy vui vẻ, hôm nay, vốn định đưa con đến Tô giới mua sắm, không ngờ, lại gặp phải một màn ám sát, gặp phải người phiền phức.

“Nhã Trị, ngày mai chúng ta lại đi tiếp nha!” Cô nghĩ nhất định cậu bé cảm thất mất hứng, vì thế nhẹ nhàng sờ đầu nó bảo.

“Cháu không muốn đi nữa đâu!” Cậu bé thì thào.

Phồn Cẩm run lên, có lẽ nó cảm thấy sợ hãi, nhưng hơn nữa…… Nhã Trị có phần trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa, trong lòng đã sớm có suy nghĩ của bản thân, nhưng mà, từ bị ám sát, đến bắt làm con tin, lại phải rời đi vòng tay người mẹ, thậm chí mới rồi lại phải chứng kiến một màn máu me như vậy, từ đầu đến đuôi, nó cũng không hỏi một lần, không hỏi lấy một câu mà những đứa trẻ khác hay hỏi, hoặc là nói một câu, cháu sợ.

Phần lớn thời gian nó đều chịu đựng, cho dù sợ hãi, cũng chỉ là run rẩy dựa sát vào cô.

Cho dù không hiểu, cũng chỉ tỏ ra trầm tư.

Một Nhã Trị như vậy khiến cho Phồn Cẩm cảm thấy có chút bất đắc dĩ, dù sao, cô cũng không có cách nào để đi vào lòng cậu bé được. Bề ngoài, nó cùng cô giống như ở chung rất hòa hợp, nhưng trong lòng, có lẽ nó chưa từng tiếp cận với cô.

Điều đáng sợ hơn chính là, cô có một dự cảm, Nhã Trị như vậy không phải nhắm vào cô, có lẽ là vào mọi người, thậm chí là ‘người mẹ’ mà từ nhỏ đến lớn làm bạn với nó.

Một đứa trẻ không đến sáu tuổi.

Mà lại có thể như vậy?

Giống như cô, phong bế bản thân, thôi miên bản thân mình để làm một con búp bê ngoan ngoãn.

Che giấu tất cả mọi việc.

Chỉ trong chốc lát, cô lại cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Bàn tay vuốt ve cậu bé không khỏi hơi nặng chút. Nhã Trị nhẹ hô lên thành tiếng, cô liền vội vàng buông tay, cậu bé cũng chỉ ôn hòa tươi cười, tựa như sự bất cẩn vừa rồi của cô chỉ là một hồi ảo giác, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vết hồng trên mặt nó do tay mình gây ra.

Tâm sinh áy náy, vừa định nói cái gì. Dưới lầu lại truyền đến tiếng bước chân.

Cô nhận ra thanh âm kia, cậu bé cũng vậy.

Cơ hồ ngay tại một khắc khi cửa mở ta, Nhã Trị đã nhu thuận đứng ở cạnh cửa, đợi Vũ Dã vừa đứng lại, nhẹ nhàng kêu một tiếng cha. Trong mắt rõ ràng lóe lên vui sướng, nhưng không giống với tất cả những đứa trẻ khác, bổ nhào vào lòng hắn mà làm nũng, mà Vũ Dã Thuần Nhất chỉ đương nhiên xoa xoa trán cậu bé, thậm chí cũng không ôm lấy nó. Chỉ đi thẳng về phía cô.

Lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra đôi cha con này ở chung là như vậy, có lẽ cô đã sớm phát hiện sự xa cách giữa bọn họ, nhưng, một khi nhìn thẳng vào vấn đề này lại cảm thấy vô cùng khó tin.

Cô bỗng nhớ đến, có duy nhất một lần, cậu bé mở ánh mắt khẩn thiết, hy vọng mình có thể đề nghị với cha giúp nó trở về cạnh mẹ.

Bởi vì quyến luyến mẹ, bởi vì nhớ thương, dù sao nó vẫn là con trẻ, vẫn không thể chịu được sự tra tấn tình cảm, vì vậy với khuất phục, hơn nữa, nó lại có thể tìm được cô một cách chuẩn xác. Tìm người mà với cậu bé, chỉ là một cô quen biết trên đường chạy trốn. Nói cho cô, cầu xin cô.

Cẩn thận ngẫm lại, lúc ấy, nó đi tìm Sơn Bản có thể nào có hiệu quả hơn một chút không, nhưng mà, không có.

Nó lại chuẩn xác tìm được cô.

Nghĩ đến đây, thân người cô run lên.

Đứa trẻ này, nhất định trong lòng nó đã biết được, thân phận của cô, cô bỗng dưng xuất hiện, thậm chí khi nó bị bắt cóc, lại chứng kiến cha mình lại ôm người phụ nữ khác.

Phồn Cẩm không thể tưởng tượng được, Nhã Trị nhỏ như vậy trong đầu lại nhìn thấy được nhiều ít bao nhiêu, cô lại càng không biết Nhã Trị sẽ coi mình ra sao, ở phía sau bức màn nhu thuận của nó, rốt cục nó sẽ tưởng tượng cô như thế nào.

Cô không dám nghĩ, sợ một khi nghĩ trong lòng lại càng thêm loạn, rối tinh rối mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.