Tuấn Hồ

Chương 18



Hướng Uyển Thanh cười rộ lên dáng vẻ xinh đẹp vô cùng, độ cong của đôi môi, đường cong của lông mày cùng với ánh sáng trong con ngươi đều làm cho cô càng thêm động lòng người.

Chỉ tiếc là cô luôn nghiêm mặt, luôn hậm hực không vui, linh hồn của cô đang bị chính cô giam cầm cho nên chỉ còn chờ có người thay cô giải phóng.

Để hắn đến thay cô giải phóng……

Hắn quỷ dị cười cười, tới gần ở bên người cô nhẹ giọng nói:「 Hoa này có cái tên rất đẹp,gọi là 『 Lam công chúa 』.」

「 Lam công chúa?」 Cô ngạc nhiên nói.

「 Cao quý thanh lịch, độc nhất vô nhị, đây chính là tôi nghiên cứu đã lâu mới cho ra chất lượng tốt giống.」 Hắn nói xong đưa tay nhẹ nhàng sờ lên lá hoa.

「 Anh nghiên cứu?」 Cô quay đầu nhìn hắn, càng thấy kinh ngạc hơn.

「 Đúng vậy,『 Lam công chúa 』 là đích thân tôi chăm chút,hắn cũng thật lợi hại tôi chưa từng thấy qua loại hoa hồng này!」 Bác Phúc cười nói.

「 Đúng, rất lợi hại……」 Cô cũng không thể không bội phục,「 hoa ma pháp sư 」 quả nhiên danh bất hư truyền.

「 Hoa này vừa mới thử liền thành công,nó tượng trưng cho xử nử, chính là được dung trong hôn lễ của cô.」 Hắn cười nhìn cô.

「 Hôn lễ của tôi ?」 Cô trợn to hai mắt.

「 Đúng vậy, tôi vì cô xây dựng một hôn lễ mộng ảo từ trước đến nay chưa từng có, toàn bộ dùng 『 Lam công chúa 』 đến bố trí, từ cổng vào đến sân khấu……」

「 Tất cả sao?」 Theo như lời hắn nói cô không khỏi tưởng tượng hôn lễ này sẽ đẹp như thế nào a.

「 Đến lúc đó, cô sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất toàn thế giới.」 Hắn nói xong liền hái một đóa hoa hồng xanh lên ngửi, sau đó chậm rãi cầm hoa hồng xanh trong tay cắm ở rãnh tai của cô.

Một cảm giác tê dại từ lỗ tai phát tán toàn thân,cô nín thở nhìn hắn, cả người bị mùi nồng đậm của hoa hồng vây quanh, làm cho cô mất thần cũng mất hồn.

「 Rất đẹp, cô cùng hoa này…… rất tương xứng.」 Hắn nhìn chăm chú vào cô trong lòng lại cười lạnh.

Cô gái xinh đẹp này đã rơi vào tay hắn, tim của cô đã là của hắn……

Cô thiếu chút nữa chìm đắm ở trong mắt hắn, may mắn bác Phúc vào lúc này hô to một tiếng, mới đưa cô đang lún xuống bừng tỉnh.

「 Ai nha! Có đóa hoa bị côn trùng ăn! Con rệp đáng ghét! Dám ăn vụng hoa của ta……」 Mắt bác Phúc vô tình phát hiện một đóa hoa 「 Lam công chúa 」 bị sâu ăn tức giận đến oa oa kêu to.

Cô rùng mình vội vàng quay đầu ra, đi về phía hoa kính, cúi đầu làm bộ ngắm cảnh hoa để che dấu tâm trạng mình.

La Ẩn đem tất cả dáng vẻ hốt hoảng của cô đặt trong mắt, nở nụ cười quỷ dị.

「 Cô ta là con mồi kế tiếp sao? Hồ vương.」 Bác Phúc lặng lẽ đến gần bên cạnh hắn lộ ra nụ cười quái dị.

「 Nhỏ giọng một chút, lão khỉ già.」 La Ẩn quăng cho bác Phúc một cái liếc mắt lạnh lẽo.

「 Đây là người thứ mấy rồi? Ngươi ăn nhiều tim của phụ nữ như vậy, còn chưa đủ sao?」Bác Phúc châm chọc nhìn hắn.

「 Đây là chuyện của tôi, ngươi đừng quản nhiều, ngươi chỉ cần an phận giúp tôi trông giữ vườn hoa này là được.」 Hắn hai tay hoàn ở trước ngực, nghiêm khắc nói.

「 Tôi chỉ là sợ ngươi không ngừng sát sinh, nghiệp chướng tạo nhiều , ngược lại hoàn toàn ngược lại a!」 Bác Phúc lắc đầu.

Hắn biết La Ẩn đã đã vài trăm năm, một lần nhân duyên tế hội La Ẩn cứu hắn đang bị thương nặng, hắn vì báo ân tự nguyện thay hắn trông coi vườn hoa. Trăm năm qua,ông vẫn là người làm vườn của hắn,bởi vì dựa vào La Ẩn cũng hiểu được tu hành, cuối cùng rốt cục cũng sửa được một bộ dáng hình người, chẳng qua sau khi mặt trời lặn biến mất, vừa vào đêm hắn lại biến trở về nguyên dạng hình khỉ.

Hắn có thể biến thành hình người ngắn ngủi như vậy đã cảm thấy hài lòng, nhưng La Ẩn vẫn không muốn buông tha cho, đem hết các loại phương pháp chỉ vì biến thành một hình người chân chính, người ngoan cố chấp nhất như hắn ngay cả ông cũng không làm gì được.

「 Ngươi biết cái gì? Tim của phụ nữ chính là dược liệu trợ giúp tôi thành người mà thôi.」 Hắn khẽ gắt.

「 Nhưng nhất định là tánh mạng kia sao! Nhìn một cô gái dáng vẻ xinh đẹp, khí chất ưu mỹ tinh khiết cùng các cô gái bình thường không giống nhau, ngươi thật ăn cô ta sao?」 Bác Phúc nhìn Hướng Uyển Thanh cảm thấy này cô gái rất đặc biệt.

“Hừ! Ngươi được vài năm đạo hạnh của ta cho nên cũng là biết nhìn hang. Hướng Uyển Thanh xác thực không giống với các cô gái bình thường, bởi vì cô ấy là thiên nữ.」 La Ẩn tinh nhuệ nhìn Hướng Uyển Thanh đang cúi đầu ngắm hoa.

「 Cô ta là thiên nữ?!」 Bác Phúc kinh hô mặt biến sắc.

「 Đúng vậy, cô ấy nhìn thấy được nguyên hình của ta.」 Hắn cười lạnh.

「 Cái gì? Vậy sao cô ấy còn dám cùng ngươi cùng một chỗ?」 Bác Phúc ngạc nhiên nói.

「 Cô chuyển sinh làm người phàm, thiên nhãn không còn, đạo hạnh cũng ít đi bởi vậy cô ta nghĩ rằng cô nhìn thấy đều là ảo giác.」

「 Nếu cô ta là thiên nữ, ngươi còn dám chạm vào cô ấy?」 Bác Phúc kinh hoảng nói.

「 Có cái gì không dám?Ta lấy đạo hạnh cô cô ta đối với ta mà nói cũng rất hữu dụng.」 Hắn lãnh khốc nở nụ cười.

「 Ngươi không sợ cô ấy là sứ giả chủ tử ngươi phái tới thu phục ngươi sao?」

「Chủ tử của ta sẽ không khó khăn như vậy, hắn muốn bắt ta trở về từ lúc ngàn năm trước liền ra tay, sẽ không chờ tới bây giờ. Nói đi nửa bằng Hướng Uyển Thanh này mà cũng muốn thu phục ta? Đúng là rất buồn cười.」 La Ẩn ngạo nghễ nhíu lại đôi mắt hẹp dài.

「 Vấn đề là chủ tử của ngươi sẽ từ bỏ ý đồ dễ như vậy sao?」Bác Phúc đối với vị chủ tử mấy ngàn năm nay đều án binh bất động cảm thấy sợ hãi.

Nghe nói năm đó hồ, khuyển, phượng, điêu, bốn linh thú lên trời đại náo lên trời xuống đất, tất cả mọi người đều bó tay, cuối cùng là vị kia tiên nhân ẩn cư nhiều năm ra mặt thu phục, mới bình ổn cuộc hỗn loạn kia. Nay tứ thú lại thoát đi, vị tiên nhân kia cũng không nghe thấy cũng không hỏi, nghĩ như thế nào cũng không đúng lắm.

「 Hắn là muốn nhìn một chút năng lực của ta sao? Hắn nhận định ta vĩnh viễn đều là súc sinh không bao giờ có thể thành người, ta liền nhất định phải biến thành người, để cho hắn nhìn rõ sự lợi hại của ta.」 Hắn ngẩng đầu lên khiêu khích nhìn bầu trời bao la.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.